[ĐN HARRY POTTER] MỘT KIẾP ĐỢI CHỜ

Thu xếp quần áo, sách vở, vạc, chai chai lọ lọ cẩn thận xong, Nagini thoải mái đeo một túi sách trắng ra cửa, đi đến nhà ga King’s Cross (Nhà ga Ngã Tư Vua), một tay nhét vào túi quần, một tay cầm túi sách, nhàn nhã đi vào khoảng 3/4 nhà ga số 9.

Trong sân ga chứa đầy người, có cha mẹ đến đưa tiễn những phù thủy nhỏ, có học sinh chen chúc xung quanh tìm bạn. Nagini tùy tiện nhìn xung quanh, không có Hermione, không có cậu bé Vàng, không có tiểu Dra, cũng không có gia đình Weasley với mái tóc đỏ chói mắt.

Được rồi, theo tình hình trước mắt thì hình như cô không quen ai ở đây rồi.

Nagini thấy vậy liền ngoan ngoãn theo dòng người vào xe lửa, rồi tìm đại một gian trống gần cuối xe lửa ngồi xuống. Nghĩ một chút thấy không có chuyện gì cần làm liền dứt khoát lấy một cái gối ôm hình cải trắng to bằng hộp diêm từ trong túi sách ra, dùng câu thần chú vô ngữ phóng đại gối ôm, ôm nó vào ngực gác cằm, ngả người vào ghế, nhắm mắt ngủ.

Bởi gian phòng Nagini chọn ở gần cuối xe lửa nên không có nhiều người qua lại. Thỉnh thoảng có vài đứa nhỏ liều lĩnh lớn tiếng cười đẩy cửa ra, thấy bên trong chỉ có một cô bé đang ngủ cũng sẽ ngại ngùng khép cửa lại, yên tĩnh đi chỗ khác.

Đến tận khi có một người liều lĩnh đẩy cửa, chẳng những không đi, ngược lại vui mừng gọi: “Naomi!”

Nagini hơi sửng sốt bởi tiếng gọi, mơ hồ ngẩng đầu, mở mắt ra liền nhìn thấy một thân hình gầy gầy nho nhỏ, đầu tóc bù xù, đeo kính đen, và đôi mắt xanh biếc sáng ngời ẩn sau cặp kính dày cộp—– Harry Potter! À, đương nhiên bên cạnh cậu ấy còn có một cậu bé mặt đầy tàn nhang, tóc đỏ chói mắt—– đây hẳn là người cuối cùng mình chưa gặp trong tổ ba người của cậu bé Vàng – Ron Weasley!

“Harry? Hi.” Nagini ôm cái gối ôm cải trắng của mình ngồi dậy, mỉm cười, sau đó quay sang Ron: “Xin chào, mình là Naomi.”

Hai ngày sau khi cô đi mua đồ cùng giáo sư McGonagall cô lại đến Hẻo Xéo, kết quả là chẳng gặp được cậu bé cứu thế mà lại gặp người luôn khắc khẩu với cậu bé cứu thế – Draco Malfoy ở tiệm trang phục Madam Malkin, nói chuyện hợp nhau nên còn đến tiệm kem ly tán gẫu một lúc. Đương nhiên, cũng vì gặp Draco nên cô cũng không đi tìm Harry nữa, kế hoạch tình cờ gặp mặt cũng đành gác qua một bên.

“Hả? À! Xin chào!” Ron hơi sửng sốt, một lát sau mới kịp phản ứng, lỗ tai ửng hồng, “Tớ là Ron, Ron Weasley. Cậu có thể gọi tớ là Ron.”

“Cậu cũng có thể gọi tớ là Naomi.” Nagini nghiêng đầu mỉm cười, trong lòng lại thầm oán, không biết đến khi cô vào học viện Slytherin rồi thì cậu sẽ gọi thế nào nhỉ? Sau đó lại quay sang nhìn Harry, “Hey, Harry, cậu vẫn khỏe chứ?”

“Ừ.” Harry gật gật đầu, ánh mắt rực sáng nhìn Nagini, hình như là vì đã gặp nhau ở thế giới Muggle nên cậu ấy cũng không khẩn trương bất an như trước.

“Không ngờ còn có thể gặp cậu ở đây, Naomi, tớ không nghĩ cậu cũng là phù thủy!” Harry có chút hưng phấn.

“Gia đình cậu là Muggle sao?” Ron xen mồm hỏi, “Muggle, tớ muốn nói, người Muggle sẽ không có phép thuật, người nhà cậu—-“

“Người ấy là phù thủy(*).” Nagini chậm rãi nói, chăn câu hỏi của Ron, “Còn nữa, tớ là thuần huyết, chỉ sống trong thế giới người thường thôi.” Đời này người thân duy nhất của cô là Voldy, đương nhiên cậu ấy là phù thủy, cô không nói dối! Về huyết thống, cô thật sự là La Famille Royale thuần huyết, cũng không sai! Ngay cả đời trước, cũng là người thường thuần huyết!

(*)Xưng hô ở đây là “hắn” nên Ron và Harry sẽ hiểu là Nagini đang nói về bố cô ấy, chỉ có Nagini biết mình nói về Voldemort, nhưng để cho dễ hiểu mình xin mạn phép chuyển thành “người ấy”.

“Oa, phù thủy thuần huyết cũng ở thế giới Muggle sao? Thật cool quá!” Ron hoàn toàn không để ý việc Nagini vừa ngắt lời mình mà trưng ra dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa tò mò, hiển nhiên còn muốn hỏi tiếp.

“Hai cậu tán gẫu trước đi, mình buồn ngủ quá, mình muốn ngủ một lát!” Không đợi Ron mở miệng, Nagini đã nói trước chặn họng, sau đó cuộn tròn người, ôm chiếc gối ôm cải trắng, nhắm hai mắt lại.

Ron và Harry, hai vị khách không mời mà đến này cũng không cảm thấy Nagini thất lễ, cùng nhau gồi ở một cái ghế khác hạ giọng nói chuyện tiếp.

Một lát sau, cánh cửa lại được mở ra, hai cặp song sinh nhà Weasley bước vào. Nagini không mở mắt, tiếp tục ngủ, mấy cậu bé nhỏ giọng trò chuyện vài câu rồi hai cặp song sinh liền bước ra ngoài.

Nagini nhắm mắt giả bộ ngủ, nghe bọn họ thảo luận về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, sau đó là nói chuyện về thế giới Muggle, tiếp theo lại là chuyện về con chuột Scabbers, sau Harry lại nhắc đến tên Voldy một lần nữa, trong tích tắc hơi thở của Nagini cũng khẽ khàng hơn.

Tàu chạy rất vững vàng, rời khỏi Luân Đôn, chạy ngang qua đồng ruộng.

Khoảng mười hai rưỡi, một người phụ nữ tươi cười niềm nở, trên mặt có lúm đồng tiền, đẩy một giá hàng đầy đồ ăn vặt đi đến, Harry đến hành lang mua rất nhiều đồ ăn vặt về đồng thời đánh thức Nagini dậy ăn trưa.

“Naomi, dậy đi, cậu muốn ăn gì?” Harry nhiệt tình hỏi.

Nagini mở đôi mắt màu xanh lục trong suốt nhìn Harry, hơi hơi gật đầu, “Cám ơn.” Rồi nhận lấy gói đồ mà Harry đưa đến, đồng thời lấy một bọc to từ túi sách ra, đó là đồ ăn vặt cô mua trong siêu thị, tuy cô không ghét thực phẩm của thế giới Pháp thuật nhưng với Chocolate, cô vẫn thích đồ ăn có tạo hình cùng hương vị bình thường hơn.

Ron cũng bỏ cái hộp giấy đựng sanwich lên bàn, “Mẹ luôn quên là tớ không thích ăn thịt bò mặn.” Ron oán giận một câu.

Nagini nhìn mấy cái bánh bơ ngọt, cảm thấy có chút ngán, không muốn ăn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái hộp Ron vừa để xuống, chớp chớp mắt, “Tớ muốn ăn sanwich vị thịt bò mặn.”

“Hả? Được, cho cậu này!” Ron và Harry đang mở vỏ mấy cái bánh Chocolate đồng thời cất mấy tờ giấy giới thiệu đi thì nghe thấy Nagini nói, lỗ tai Ron liền biến thành màu đỏ, có chút ngại ngùng nhìn đống thức ăn Muggle tinh xảo trên bàn, lại nhìn hộp giấy đựng sanwich đơn sơ còn dính chút mỡ của mình, sau đó bất an đưa cho Nagini.

Nagini nhướng mày nhìn hộp giấy, nhưng vẫn dứt khoát cầm lấy, lấy một cái sanwich ra, cắm một ngụm, ngon đó chứ, nhất là khi không muốn ăn đồ ngọt, “Cám ơn, mẹ cậu làm rất bánh ngon!” Nagini ăn ngay nói thật.

“Không có gì, cậu thích là được!” Nhận được lời khen của Nagini, Ron khẽ thở phào, vui vẻ nói.

“Cái này là Hiệu trưởng Dumbledore này!” Harry vừa ăn Chocolate, vừa giơ mấy giấy kia lên.

Nagini tò mò cầm lấy, nhìn thấy câu “Cống hiến của Dumbledore gồm: năm 1945 đánh bại hắc phù thủy Grindelwald…” Liền nhịn không được buồn cười, nhớ tới mấy vị Thánh đồ, nhất là Christian, lòng mang địch ý với con chim lửa, thú cưng của Grindelwald thì cười thành tiếng, “Thật đúng là một người vĩ đại,” Nagini ý vị không rõ nhẹ nhàng nói.

Nagini ăn thêm một cái bánh sanwach, sau đó lấy uống một túi sữa giải khát.

Harry và Ron thử đủ loại bánh vị khác nhau, sau đó bị một số hương vị đặc thù kích thích thành vài biểu cảm kì quái.

Một lát sau Hermione dẫn Neville đi tìm con cóc, thú cưng lạc đường của Neville, bước vào. Cô bé có chút kiêu ngạo kia khi nhìn thấy Nagini thì cũng vui mừng nói, “Thì ra cậu ở đây, chúng tớ ở gần đầu khoang, tớ không tìm thấy cậu ở đó, thì ra cậu lại ngồi phía cuối khoang.”

Nagini cười cười, kéo Hermione ngồi xuống, gật gật đầu chào hỏi Neville: “Đừng lo lắng, thú cưng của cậu sẽ tự trở về, nếu không có việc gấp thì cậu cũng đừng tìm nó, có lẽ nó chỉ muốn đi chơi thôi.” Nói tới đây, giọng nói của Nagini cũng trở nên hoạt bát vui vẻ, giống như đang nói đùa vậy, làm cho người ta thoải mái an tâm.

“Được, được.” Neville ngừng tiếng nức nở, có chút lắp bắp nói: “Cảm, cảm ơn cậu.”

Kế tiếp mấy người bọn họ đàm luận về bốn học viện trong học viện pháp thuật Hogwarts, lúc Hermione và Ron tỏ ý muốn vào Gryffindor, Neville cũng tỏ ra mình một mực hi vọng có thể vào đó thì mọi người đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Nagini luôn trầm mặc từ đầu đến giờ.

Thấy mọi người nhìn mình, Nagini cười yếu ớt, dùng ngữ điệu như không chút để ý nhưng lại vô cùng chắc chắn khẳng định: “Slytherin, chắc chắn luôn!”

Ron và Neville hít một ngụm khí lạnh, Ron lắp bắp nói: “Nhưng, nhưng, Slytherin đều là nơi bọn Tử thần thực tử tà ác, phù thủy Đen, cả Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng…”

“Tốt nghiệp từ Slytherin?”

Nagini tiếp lời, lời nói có chút kinh thường nhưng không rõ là khinh thường ai, “Cậu nói Voldemort?”

Trong năm người, có hai người bị dọa đến không thở nổi, Hermione cũng hoảng sợ nhưng không khoa trương như Ron và Neville, còn Harry thì vui sướng nhìn Nagini, dường như vì cô không do dự nói ra cái tên kia giống cậu, “Cậu, cậu dám nói ra tên của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!” Ron không dám tin hô.

“Tên của ông ta là như vậy mà, người ta đặt tên chẳng phải để người khác gọi sao?” Khóe miệng Nagini hơi giật giật, không ai ở đây nhìn thấy.

Hai vị phù thủy thuần huyết cùng tiểu thư biết tuốt Hermione bị lời nói lớn mật của Nagini làm nghẹn họng, không khí trong gian phòng cũng trở nên trầm lặng.

Đúng lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra, bốn người đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ có Nagini ôm lấy cái gối ôm cải trắng, thoải mái cọ cọ, sau đó liếc mắt nhìn ra cửa sổ nhìn dãy núi trập trùng ngoài xa.

Sau khi cãi cọ gay gắt với Ron xong, Draco lại châm chọc khiêu khích Harry một hồi mới chú ý đến Hermione, cùng với người ngồi bên Hermione – Nagini.

“Naomi? Sao cậu lại ở đây, lại ở cùng lũ người này nữa chứ?” Draco vui mừng nhìn Nagini, sau đó sợ hãi không dám tin kêu.

Thầm thở dài trong lòng một câu, tiểu Dra à, chỉ một câu mà cậu đã đắc tội tất cả mọi người trong gian phòng này rồi đấy!

“Hi, Draco, đã lâu không gặp!” Nagini quay đầu mỉm cười, nhẹ nhàng để gối ôm sang một bên, Hermione thuận tay nhận lấy, sau đó chậm rãi đứng dậy. Đối mặt với một tiểu quý tộc vô cùng chú ý đến lễ phép và phong độ như Draco, nếu Draco còn đứng, cô cũng không có lý do được ngồi nói chuyện, bởi điều này đối với tiểu Dra mà nói là một hành động rất vô lễ!

“Naomi, sao cậu quen cậu ta?” Ron cũng không dám tin kêu.

“Chúng mình gặp nhau ở Hẻm Xéo, vậy liền quen biết thôi!” Lời ít ý nhiều, khóe miệng duy trì nụ cười dịu dàng nhàn nhạt.

“Naomi, chúng ta đến phòng cho quý tộc đi, ở trong này…” Draco không nói hết, chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Ron, ánh mắt soi mói kia làm cho Ron đỏ bừng mặt, sắc mặt có xu hướng giống màu tóc.

Nagini cầm túi sách của mình lên, Draco galant xách hộ, Nagini lại cầm lấy cái gối ôm mà Hermione trả lại, mỉm cười xin lỗi với mọi người ngồi đây, “Tớ muốn tâm sự với Draco một chút, xin phép mọi người.”

Đối mặt với Nagini luôn ôn hòa, nói chuyện thì dịu dàng, nhưng lai hào phóng chia sẻ cơm trưa với bọn họ, nhất thời, Ron cũng không nói được gì, chỉ là không thể tin trừng mắt nhìn Nagini, thở phì phì nhìn cô cười xin lỗi với bọn họ, sau đó đi theo Malfoy tà ác ra ngoài.

Không có cậu bé Vàng bên cạnh, Draco cũng không có vẻ ngây thơ lúc nãy, ngôn hành cử chỉ tự nhiên mà lịch sự kể cho Nagini một vài chuyện ở nhà sau khi hai người tách ra ở Hẻm Xéo, sau đó giới thiệu cho cô vài người bạn của mình.

Nagini cười gật gật đầu, đi theo Draco vào gian quý tộc, trong ánh nhìn đầy tò mò và hoài nghi của vài tiểu quý tộc khác ngồi ở đó, cô tao nhã mà lạnh nhạt nhếch môi, nhẹ nhàng nói: “Naomi Lin, hân hạnh gặp mặt!” Sau đó, thản nhiên ngồi xuống cạnh Draco.

“Thật vinh hạnh được gặp một mĩ nhân nha~” một cậu bé có làn da hơi nâu xấu xa cười tự giới thiệu, “Tôi là Blaise Zabini!” Tuy không biết cô bé đáng yêu này là ai, nhưng cô ấy quen biết Draco, quan trọng hơn là từng cái giơ tay nhấc chân của người này đều toát ra một loại khí chất tao nhã cao quý, hẳn là bối cảnh cũng không tầm bình thường.

Có Blaise đi đầu, những người khác cũng tự giới thiệu đơn giản, mà Nagini thì luôn đơn giản gật đầu, mỉm cười đáp lễ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi