[ĐN HARRY POTTER] MỘT KIẾP ĐỢI CHỜ

Đến khi Snape tới căn phòng to lớn có tượng đài Salazar Slytherin, Tom và nhóm ngườicủa cậu bé cứu thế đang chiến đấu ‘kịch liệt’.

Vốn Tom đã hứa với Basilisk sẽ không sử dụng Hắc ma pháp gây thương tổn vĩnh viễn cho học sinh Hogwarts, dựa theo trình độ của cậu thì có thể dễ dàng đánh bại cả Harry và Hermione, nhưng Harry trường kì luyện tập trong đội Quidditch và cặp song sinh ‘trái Bludger(1) hình người ‘ nhà Weasley đã khiến cho tình hình chiến đấu càng thêm hỗn loạn.

(1) Là một trái banh được sử dụng trong Quidditch, vô cùng tai quái, nó không trốn mà lại đuổi, đập, nện vào các tầm thủ.

Hơn nữa, không chỉ có trụ cột khá tốt mà cặp song sinh có lợi thế là những đạo cụ ma phát có công dụng kì quái… tuy chúng đều trong giai đoạn thử nghiệm, nhưng có thể nói, chúng là loại lựu đạn loại nhỏ phiên bản thế giới ma pháp này…

Trong chiến đấu kéo dài, sắc mặt của Tom cũng dần trở nên khó coi.

Vốn là một trận chiến dễ dàng, không ngời lại bị kéo dài vì cậu không thể dùng Hắc ma pháp, hơn nữa với cái tính đùa dai và độ ăn ý của cặp song sinh, cũng có thể gọi đó là nghịch ngợm bản năng, đã khiến cho Tom vì nhiều nguyên nhân không thể sử dụng Hắc ma pháp mà bó chân bó tay giờ càng thêm bị động.

Tuy ánh mắt của Tom giờ vẫn là màu đen, nhưng thiếu niên tao nhã tuấn tú này vẫn mang dáng vẻ ban đầu của Voldemort.

Snape chịu đựng đau đớn, dù nó đã đỡ hơn, vội vã chạy vào đại sảnh, thấy Tom đang chĩa đũa phép vào cặp song sinh thì vội tung bùa ‘Stupefy’, thành công xử lí một đối thủ khó nhằn giúp Tom.

Tom nhìn thấy Snape mặt mày tái nhợt thì sững lại, chưa kịp xử lí người còn lại của cặp song sinh đã phải nhanh nhẹn né tránh đàn chim nhỏ đang tập kích mình của Hermione.

Thấy một thiếu niên tuấn tú mặc đồng phục Slytherin chiến đấu với Potter ngu ngốc, Snape theo bản năng định mở miệng châm chọc nhưng ông cũng phát hiện ra kiểu dáng đồng phục của Tom vô cùng cũ, là kiểu từ khoảng năm mươi năm về trước, huống chi cậu thiếu niên kia trông giống Voldemort như đúc, khóe miệng vẽ lên nét cười như có như không khiến Snape ngăn không được sực hoảng sợ từ đáy lòng.

Thừa dịp Snape xuất hiện khiến đám người Harry và Hermione hoảng hốt, Tom nhanh chóng phản ứng lại, quăng bùa ‘Stupefy’ hạ gục người còn lại trong cặp song sinh.

Giờ này phút này, đã không còn cặp song sinh Weasley ngáng chân, thế công của Tom tức thì sắc bén thêm vài phần.

Đến khi Tom dùng đũa phép nhắm vào Harry, Snape rốt cục cũng tỉnh lại từ nỗi khiếp sợ khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Voldemor, dựa vào ‘Bế quan bí thuật’ siêu đẳng thành công kìm nén cảm xúc hoảng loạn, sau đó nhanh chóng gia nhập trận chiến.

Cuối cùng, hình tượng dơi già đầu dầu của Snape trong mắt vô số học sinh khó có được một lần oai phong, Snape tham gia, lập tức gánh vác toàn bộ áp lực thay cho Harry và Hermione, một mình chống chọi toàn bộ công kích của Tom.

Harry và Hermione miễn cưỡng rời khỏi cuộc chiến, chạy đến một góc đại sảnh nghỉ ngơi, Hermione miễn cưỡng đứng vững, còn Harry vì vừa rồi phải gánh toàn bộ công kích mà ma lực và thể lực tiêu quá độ, mệt tới mức nửa quỳ trên mặt đất, há to miệng thở dốc.

Đối mặt một đối thủ khiến người người phải hoảng sợ, ngay từ đầu Snape đã chọn dùng Hắc ma pháp mình am hiểu nhất. Tom có chút chật vật tránh thoát vài bùa ‘Cắt sâu mãi mãi’ nhưng trên má vẫn có một vết thương nhỏ, tia sáng lạnh tựa hàn băng sắc bén chợt lướt qua đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, cậu quyết đoán từ bỏ lời hứa với Basilisk.

Dù sao Snape cũng không phải là học sinh Hogwarts! Tom nhếch miệng, vẽ ra độ cong lạnh như băng, ý cười lạnh lùng từ tận đáy mắt.

Trong trạng thái tĩnh lặng ấy, gần như là trong nháy mắt, đầu đũa phép của Tom hiện lên vài chớp với đủ màu sắc, những tia sáng đại diện cho các loại Hắc ma pháp đáng sợ nhất nhắm về mục tiêu duy nhất – Snape.

Sau lưng Snape là Imicus và Lockhart, vì Lockhart bị thương nên Imicus phải tốn thời gian xử lí, dẫn đến hai người tới đây hơi chậm.

Ở một cửa khác của đại sảnh, Nagini trong chiếc áo choàng phù thủy đen tinh xảo, mũ che khuất nửa gương mặt đang đứng đó.

Trong đại sảnh, Imicus cảm nhận được dao động Hắc ma pháp mạnh mẽ thì ngẩng đầu lên đầu tiên, lướt qua Tom và Snape đang giao chiến ở trung tâm đại sảnh, nhìn về phía đối diện.

Theo bản năng nhận nhận ra ánh nhìn của Imicus, Nagini ngẩng đầu, cười với ánh mắt mang sắc hổ phách trong suốt chất chứa nghi hoặc kia, cởi mũ lộ ra dung mạo mình, đặc biệt là đôi mắt thuần sắc đỏ cực kì xinh đẹp kia.

“Là cô!” Lockhart khiếp sợ nhìn Nagini, thất thanh nói.  Là người từng cho nổ tung Nurmengard, vẽ nên Thánh đồ đồ án và để câu nói ‘Vương giả trở về’ tỏa sáng rực rỡ một vùng trời khi bọn họ vội chạy đến Nurmengard trong tình huống có một không hai đó.

Là cánh tay phải của Christian, Lockhart tình cờ là một trong những Thánh đồ khoác áo choàng bạc hôm đó, có cơ hội gặp mặt tiểu thư Lin một lần với Christian. Vẫn là đôi mắt thuần sắc đỏ xinh đẹp đầy mê hoặc tựa đóa hoa bỉ ngạn, chỉ là hôm nay cô ấy không mặc quần áo Muggle khoác trên mình bộ áo choàng phù thủy đen đầy tinh xảo, cao quý, thanh lịch.

“Ai nha, hôm nay nhiều người đến đây thế, thật là náo nhiệt nha~” Nagini mở to hai mắt nhìn Imicus và Lockhart ở đối diện, Ginny ngất trên mặt đất, cặp song sinh nhà Weasley, và cả Harry và Hermione đang chật vật đứng ở góc tường, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chỗ của Tom và Snape đang giao chiến, nhẹ nhàng cất lời.

Nagini chưa dứt lời, ma pháp phòng hộ vô trượng, ‘Tường băng’ đã chắn trước Tom, theo từng lớp băng vỡ vụn, công kích của Snape cũng biến mất.

Nagini nhẹ nhàng bước tới đại sảnh, vì đội mũ nên khi ngẩng đầu, cô chỉ lộ ra nửa má dưới và vài lọn tóc đen cũng theo đó mà trượt xuống khỏi tai.

Giờ khắc này, ánh mắt của tất cả của mọi người ở đây đều tập trung vào Nagini. Cô cong khóe môi, nở nụ cười rạn rỡ, sau đó nhanh nhẹn tiến tới chỗ Tom, “Tom, em đến rồi đây!”

Tom nhìn Nagini đang khoác áo choàng phù thủy, ngẩn ngơ.

Còn Nagini thì không chút bận tâm ngẩng đầu nhìn, coi nhẹ Snape thấy ánh mắt đỏ của cô mà cứng người, nhìn thẳng vào Imicus và Lockhart phía sau Snape: “Hai vị Thánh đồ, xin chào! Chẳng hay ngài Gellert Grindelwald có khỏe không?”

“Bệ hạ vẫn khỏe, cảm ơn đã quan tâm!” Lockhart cung kính cúi đầu với Nagini, chân thành cảm ơn. Dù mục đích của cô gái này là gì thì ít nhất, cô đã giúp Thánh đồ có thể nghênh đón Bệ hạ của họ trở về, hơn nữa dòng họ Lin này cực kì hiếm thấy, Lockhart vô cùng hợp tác không nhắc đến cái tên Naomi Lin đáng chú ý kia.

Chỉ là khi thấy Naggini đứng bên Tom, đồng tử đỏ rất hiếm thấy, hình như chỉ có Voldemort ở Anh quốc là mang màu mắt này thì phải, tuy Đức cách đây rất xa nhưng họ biết rất rõ quan hệ thù địch giữa Dumbledore và Voldemort, nguyên nhân mà Nagini làm nổ tung Nurmengard có vẻ cũng đã dần hiện ra…

Về phần tại sao Nagini biết rõ ân oán dây dưa của Bệ hạ và Dumbledore, Lockhart và Imicus không quan tâm! Dù không rõ nội tình trận quyết chiến năm xưa thì Thánh đồ bọn họ vẫn thề không đội trời chung với Dumbledore, phản ứng như vậy cũng chẳng có gì là lạ cả!

“Vị này là?” Imicus hứng thú nhìn Tom chằm chằm, cô khẳng định mình đã từng thấy dáng vẻ của Voldemort, nhưng khi ấy cô cũng không quá để ý, tuy hiện tại nhìn Tom thấy có chút quen, nhưng tuyệt đối không liên tưởng tới dáng vẻ của Voldemort khi trưởng thành.

“Tom Marvolo Riddle!” Naigni lặp lại cái tên mà Tom đã nói với mấy người cậu bé cứu thế, cùng lúc dùng ngón tay vẽ vẽ ở không trung, lưu lại hàng chữ lấp lánh ánh bạc, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dùng ngón trỏ mảnh khảnh của mình thực chất hóa chúng, đảo chữ cuối cùng tạo ra một câu nói khiến người khác ngừng thở: “I am Lord Voldemort!”

Đến khi những kí tự kia ngừng chuyển động, Harry, Hermione và Snape mở to hai mắt, nhìn chúng với vẻ khó tin.

Còn Imicus và Lockhart tuy kinh ngạc nhưng cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Dù sao, quan niệm, địa vị, bối cảnh hai bên cũng khác biệt, đối với họ, là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng được, là người thừa kế cuối cùng của Slytherin cũng tốt, dù sao cũng chỉ là Voldemort, một Hắc phù thủy vĩ đại, hoặc chỉ là người mang danh hiệu Chúa tể Hắc Ám đời thứ hai mà thôi!

Nagini tùy ý liếc mắt nhìn Harry, Hermione và Snape một cái, sắc mặt họ tái nhợt. Hạ mi mắt, Nagini không chú ý tới họ mà nhìn Tom đang kinh ngạc vì lời giải thích bất ngờ của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi