ĐỘ ÁCH

"Chỉ cần ngươi vĩnh viễn là phế vật, chúng ta sẽ không trở thành kẻ thù."

Chương 51: Hồng nhan bạc phận (tứ)

Đôi mày dài của Tạ Tầm Vi khẽ cau lại, trong mắt xuất hiện sự nghi ngờ xen lẫn vô tội, "Mục ca đang nói gì vậy?"

"Gọi ta là Mục Tri Thâm." Mục Tri Thâm lấy một cuộn giấy từ trong tay áo rồi trải ra trước mặt Tạ Tầm Vi, phía trên tờ giấy viết chi chít những tên người. Hắn nhìn tờ giấy kia nói: "Mười hai năm trước Mục gia bảo thay đổi dữ dội, sau khi Mục gia chuyển nhà, trong nhà đã quyết định dùng đèn Quang Minh để chiếu sáng. Một tháng trước, quản sự Sơn Âm Sở thị ở Tầm Châu đến nhà bái kiến, dưới ánh đèn Quang Minh, hắn không có bóng."

Tạ Tầm Vi cười cười, vẻ mặt không thay đổi: "Ồ? Quỷ quái trà trộn vào tiên môn?"

"Cử chỉ của quỷ quái này giống hệt người thường, không gϊếŧ người, không khát máu, không giống như quỷ quái thông thường. Ta phát hiện trong tiên môn cũng có quỷ quái lẩn trốn, nhưng ta chưa làm lớn chuyện, vẫn luôn âm thầm điều tra. Kết quả ta tra ra được mười bốn con quỷ, bọn chúng đều có điểm chung là đã từng đến đạo tràng Hàn Sơn. Không chỉ vậy, khi ta lật xem lại ghi chép tử vong trong vòng một năm qua của tiên môn Giang Tả, những người đã đến đạo tràng Hàn Sơn hoặc là chết bất đắc kỳ tử, hoặc là chết trong trận chiến gϊếŧ quỷ, hoặc mắc bệnh hiểm nghèo mà chết, nói chung là mười người không còn một ai. Nếu ta đoán không sai, đây là do số lượng quỷ quái làm việc cho ngươi có hạn, ngươi không thể tích trữ "người" sống một lúc quá nhiều, nên mới cho bọn họ "chết" mỗi lần một ít." Mục Tri Thâm dừng lại một chút, cuối cùng nói, "Đừng dối gạt ta, Tạ Tầm Vi, ngươi đã trao đổi gì đó với quỷ đúng không?'

Bị vạch trần bộ mặt thật, Tạ Tầm Vi cũng không kích động, ý cười trên mặt vẫn ấm áp. Hắn nghiêng đầu nhìn Mục Tri Thâm, "Nếu ta nói đúng thì sao?"

Mục Tri Thâm nhướng mi, ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

"Thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết."

Tạ Tầm Vi chầm chậm đứng dậy, thong thả bước đến bên hiên cửa sổ. Ánh tuyết và sương mù bên ngoài xuyên qua song cửa sổ mục nát giống như ánh sáng lấp lánh của châu báu, khiến người ta hoa cả mắt. Nó phản chiếu lên nửa gương mặt của Tạ Tầm Vi, khiến bóng dáng mơ hồ của hắn vừa xinh đẹp vừa đau thương. Hắn bi thương nói: "Chẳng lẽ đạo tràng Hàn Sơn không phải là lò thiêu? Chẳng lẽ ở trong tay những gã đàn ông đó mặc họ chơi đùa không phải là đường chết? Cha ta là chủ quân Tạ gia, mẹ ta là con gái danh gia vọng tộc, đại Tông sư dạy ta kinh sách, sư tôn dạy ta pháp thuật. Nhưng bây giờ ta kém cỏi chịu đựng bị người khác giẫm đạp, ngay cả đất bùn cũng bằng, huynh nói xem làm sao ta không hận cho được? Ta không xin huynh rủ lòng thương xót, nếu huynh cao thượng như vậy, không bằng rút đao kết liễu tính mạng của Tầm Vi đi."

Hắn nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt tựa pha lê lặng lẽ chảy xuống từ đôi má sứ mịn màng, giống như viên ngọc trai vỡ vụn.

Mỹ nhân rơi lệ, như hải đường dưới mưa.

Không ai không xúc động trước cảnh tượng này.

Ngoại trừ Mục Tri Thâm.

Hắn thản nhiên nói: "Buông châm của ngươi ra, ngươi không thắng nổi ta đâu."

Một cây châm bạc lơ lửng phía sau đầu hắn, chỉ cách huyệt Cường Gian[1] chưa đến một tấc[2].

[2] Một tấc: đơn vị đo chiều dài cổ, bằng 1/10 thước hay 10 cm.

[1] Huyệt cường gian: ở giữa đường nối đỉnh đầu và chẩm, được coi như gian, chỗ có xương cứng.

Tạ Tầm Vi nén cười, nét mặt buồn bã vừa rồi bong ra như sơn son thếp vàng.

"Mục ca ca thật sự là một nan đề mà."

"Ta nhắc lại lần nữa, đừng gọi ta là ca ca, ta và ngươi không thân." Vẻ mặt Mục Tri Thâm không hề thay đổi.

"Chỉ là lời huynh nói có điểm sai rồi." Tạ Tầm Vi đứng sừng sững tựa như núi, cái bóng dưới chân dần dần phình to rồi lớn lên, bao phủ toàn bộ bức tường, cao tới tận mái nhà. Cái bóng phía sau hắn hệt như một con mãnh thú đang ngồi xổm rình mồi. Hắn dịu dàng nói: "Ai thắng ai, vẫn chưa biết được."

Mục Tri Thâm nhìn cái bóng kia, hỏi: "Thuật Câu Quỷ Triệu Linh? Ngươi học ở đâu vậy?"

"Không liên quan tới ngươi." Tạ Tầm Vi không trả lời, song sắc mặt lại tỏ vẻ đau đầu, "Nếu ngươi từ đạo tràng Hàn Sơn trở về, những quỷ hầu của ta sẽ bị bại lộ, vậy thì việc đối phó đám cặn bã tiên môn này rất phiền toái. Cho nên Mục lang quân à, ta đề nghị ngươi hãy ra đi thanh thản dưới châm bạc của ta." Hắn cười dịu dàng như nước, "Đừng sợ, không đau đâu."

Hai người lặng lẽ đối diện nhau, nụ cười của Tạ Tầm Vi tuy dịu dàng nhưng rất tàn khốc, khóe môi tô son đỏ tươi như nhuốm màu máu diễm lệ. Tuy nhiên Mục Tri Thâm vẫn giữ dáng vẻ bình thản, đôi mắt xám lặng lẽ và sâu thẳm, song rất trong trẻo, dường như không một quỷ quái hung ác nào có thể lay chuyển sự bình tĩnh của hắn.

Một lúc lâu sau, hắn hạ mắt nói: "Ngươi rất mạnh, so với tưởng tượng của ta còn mạnh hơn rất nhiều. Nhưng ngươi còn rất trẻ, Tạ Tầm Vi, ta có thể phát hiện ra ngươi là hung thủ thì người khác cũng có thể phát hiện. Ngươi quá nóng vội, gϊếŧ một người có thể chỉ tốn một châm, nhưng gϊếŧ bọn họ rồi thì ngươi không thể nào cứu sư tôn của ngươi được."

Tạ Tầm Vi nheo mắt lại, "Làm sao ngươi biết được..."

"Đêm đó vây quét núi Bão Trần, ta là người kéo ngươi ra khỏi Bách Lý Quyết Minh." Mục Tri Thâm nói, "Tất cả mọi người đều chạy tới móc tim hoa sen sáu cánh trong ngực y, lúc đó ta thấy dáng vẻ của ngươi vừa đau khổ vừa bi thương, còn rất phẫn nộ, hận không thể gϊếŧ sạch mọi người. Cho nên ta kéo ngươi đi, nếu như để bọn họ thấy vẻ mặt của ngươi, họ sẽ biết ngươi và Bách lý Quyết Minh là chung một phe, Bách Lý Quyết Minh mới là người nhà của ngươi."

Tạ Tầm Vi im lặng, hắn chăm chú nhìn người con trai trước mặt này. Hắn không biết quá nhiều về Mục Tri Thâm, nhưng hắn nghe người ta nói người này chỉ thích làm theo ý mình, lúc nào cũng một thân một mình. Rất nhiều người e ngại hắn, trong đó có cả một số các vị trưởng bối tiên môn. Hắn làm việc không hề nhân nhượng, tất thảy mọi người đều sợ hãi kiểu người không có vướng bận gì như vậy, bởi vì loại người đó chuyện gì cũng dám làm.

Ấn tượng sâu nhất của Tầm Vi với hắn chính là lúc hắn rút đao chĩa vào người mình vào bốn năm trước, hắn vạch trần bộ mặt ghê tởm của đám người tiên môn, cảnh cáo Tạ Tầm Vi về thảm kịch mà hắn sắp phải đối mặt. Ấy thế mà Tạ tầm Vi cũng không cảm thấy biết ơn, nhiều năm đau khổ đã khiến lòng dạ hắn cứng như sắt đá. Mặc dù người con trai này đã từng cứu giúp hắn, nhưng hắn vẫn không hề do dự đâm châm bạc vào đầu người đó.

Mục Tri Thâm tiếp tục nói: "Nội trong một năm tới, ta sẽ từng bước gϊếŧ sạch những người này, sẽ không có ai phát hiện ngươi là hung thủ đứng sau mọi chuyện."

"Vì sao lại giúp ta?" Tạ Tầm Vi hỏi.

Mục Tri Thâm cúi đầu nhìn bàn tay của chính mình, "Ta cũng không biết tại sao ta muốn giúp ngươi, cũng giống như ta không hiểu tại sao ta luôn phải chịu cảnh sinh ly tử biệt với những người thân bên cạnh. Khi còn nhỏ, ta luôn cảm thấy mọi thứ là do trời sinh ra, bầu trời vĩnh viễn ở trên đầu, bình hoa vĩnh viễn không phai màu. Cha, mẹ, muội muội, một nhà chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau. Sau đó ta lại phát hiện, hóa ra tất cả mọi thứ rồi sẽ theo chân ánh tà dương chìm mình vào tăm tối, rồi sẽ đi đến một nơi mà ngươi vĩnh viễn không thấy được."

Tạ Tầm Vi im lặng lắng nghe, không đáp lời.

Những bông tuyết bạt ngàn cứ mãi nhảy múa bên ngoài căn phòng, gió thổi ngang mái nhà giống như những con chim lớn vỗ cánh bay qua. Hai người bọn họ rõ ràng chỉ có duyên gặp vài lần, nhưng lại mang cùng một nỗi đau. Tạ Tầm Vi cũng từng nghĩ vậy, khi hắn còn nhỏ, hắn sẽ vĩnh viễn chạy dưới những tán lá bạch quả ở Ngô Trung, trốn dọc trên hành lang dài, mẹ và thị nữ đuổi theo phía sau liên tục gọi hắn dừng lại. Sau này, hắn lại cảm thấy sư tôn sẽ ở mãi mãi bên cạnh hắn, họ sẽ tựa lưng vào mái hiên rộng ngắm nhìn những vì sao, làm bạn với nhau đến năm hắn tám mươi tuổi.

Nhưng mà chỉ trong một tối đó, tất cả đều đã thay đổi. Hóa ra cuộc đời sẽ đột ngột kết thúc, hóa ra tai họa có thể ập đến ngay lập tức.

Giờ phút này Tạ tầm Vi cuối cùng cũng hiểu được, bọn họ là những người giống nhau. Có lẽ là đồng bệnh tương liên, có lẽ là bởi vì thỏ chết cáo đau lòng[3] nên người con trai tên Mục Tri Thâm này mới tìm đến hắn.

"Chết là cảm giác gì? Có giống như đang ngủ không? Liệu khi đi một mình trong bóng tối, bọn họ có cô đơn không? Tạ Tầm Vi, bên cạnh ngươi có rất nhiều ma quỷ, ngươi có biết câu trả lời không?"

"Ta không biết." Tạ Tầm Vi lạnh lùng trả lời. Cuối cùng hắn cũng đã tháo gỡ hết tất cả ngụy trang, lấy dáng vẻ chân thật nhất để đối diện với vị khách không mời mà đến này, "Mục Tri Thâm, nói cho ta biết vì sao ngươi lại tới đây? Ngươi muốn mang cho ta cái gì?"

Mục Tri Thâm cầm đao đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Ngày mai ngươi có thể rời khỏi đạo tràng Hàn Sơn. Ta sẽ dùng quyền buôn bán thiết khí Tầm Châu trao đổi, buộc Dụ phu nhân phải đồng ý hứa hẹn không lợi dụng ngươi kiếm lời nữa."

"Ngươi mang tương lai Mục gia ra chắp tay tặng người."

"Không quan trọng. Ta sẽ không cưới vợ, càng không sinh con, Mục gia đã không còn tương lai từ lâu rồi." Mục Tri Thâm lẳng lặng nhìn hắn, "Nhưng mà, ta muốn làm một giao dịch với ngươi."

"Hử?"

"Một ngày nào đó, quỷ hầu của ngươi sẽ đủ mạnh. Đến ngày đó, ta hi vọng ngươi có thể cho ta mượn một ác quỷ, để nó đi vào trong Mục gia quỷ bảo vẽ lại bản đồ. Đổi lại, ta sẽ rút đao giúp ngươi ba lần."

"Ba lần rút đao." Tạ Tầm Vi thấp giọng lặp lại, "Gϊếŧ người, gϊếŧ quỷ, cái gì cũng được sao?"

"Phải." Hắn thả một chiếc khóa Liên Tâm xuống đất, "Tạ Tầm Vi, hi vọng có một ngày, ngươi và sư tôn ngươi được đoàn tụ."

Hắn nói xong thì vén rèm mở cửa rồi bước vào trong gió tuyết mênh mông. Rõ ràng hắn là con trai của Mục gia, con cả Mục chủ quân, cũng là đứa con cuối cùng còn sống. Nhưng bên cạnh hắn chưa từng có người hầu, cũng không có xe ngựa, ngay cả người cầm đèn cũng không có.

Hắn một mình đến, cũng một mình đi.

Tạ Tầm Vi ngồi giữa ngọn đèn mờ ảo, dõi mắt nhìn theo bóng hắn rời đi.

Dụ phu nhân thực hiện lời hứa, một nửa là vì Mục Tri Thâm đã giao quyền buôn bán thiết khí Tầm Châu, một nửa là vì sự nổi dậy của Tông môn núi Thiên Đô và uy danh của Thiên sư Khương Nhược Hư ngày càng lớn mạnh. Hắn âm thầm chỉnh đám người tiên môn từng chút một, gột sạch những thứ bất chính. Sau hai năm, Tạ Tầm Vi trở về nhà của Dụ gia trong thành Cô Tô. Người vui mừng nhất chính là Dụ Phù Xuân, mấy năm nay, hắn vẫn liên tục đưa quà và viết thư gửi đến đạo tràng Hàn Sơn, tuy hiếm khi nào Tạ Tầm Vi đáp lại. Giờ Tạ Tầm Vi trở về Dụ gia, cuối cùng hắn cũng lấy hết can đảm quỳ gối trước mặt Dụ phu nhân, thỉnh cầu đính hôn với Tạ Tầm Vi.

Dụ phu nhân đồng ý, bà nói với Tạ Tầm Vi: "Nghĩ đến việc ngươi có công với Dụ gia, ta sẽ cho ngươi được làm thiếp, đợi khi nào chính thê của A Xuân qua cửa, ngươi sẽ đến hầu hạ hắn."

Tạ Tầm Vi lả lướt hành lễ, cụp mi đáp: "Vâng ạ."

Dụ phu nhân đi rồi, hắn xoay người lại thì thấy Dụ Phù Xuân đang rụt rè đứng ngoài cửa. Dụ Phù Xuân xấu hổ bước vào ngưỡng cửa, không biết đặt tay ở đâu, cuối cùng thu hết can đảm nói: "Tầm Vi muội muội, muội yên tâm, huynh sẽ chăm sóc muội thật tốt!"

"Vâng." Tạ Tầm Vi cười khẽ gật đầu, hàng mi buông xuống, che khuất bóng tối trong ánh mắt.

Sau vô số lần thí nghiệm, châm Độ Ách của hắn đã gần như thành thục, khi châm của hắn đâm vào huyệt Thừa Quang[4], tới giữa tủy não, linh lực của đầu châm sẽ kết nối với kinh mạch của não, cây châm này giống như thuốc nổ chôn trong đầu người ta, lúc đó hắn chỉ cần nhẹ nhàng búng tay một cái, đầu của họ sẽ nở rộ thành những chùm pháo hoa lộng lẫy. Nhưng hắn vẫn còn một vật thử nghiệm cuối để châm bạc của mình hoàn thiện.

[4] Huyệt Thừa Quang: ở vị trí trên đầu, là nơi tiếp nhận ánh sáng từ trời chiếu vào cơ thể.

Châm bạc lặng lẽ bay tới sau gáy Dụ Phù Xuân, nhưng hắn vẫn đang đỏ mặt nói chuyện, không hề phát hiện luồng sát khí đang theo chiều gió đến.

"Huynh biết, con người huynh rất vô dụng, luyện kiếm không tốt, xử lý công việc không giỏi. Nhưng huynh sẽ cố gắng," Dụ Phù Xuân nói, "Giống như Tầm Vi muội muội vậy."

"Giống như muội?" Tạ Tầm Vi mỉm cười, "Biểu ca nói đùa rồi, Tầm Vi mới là người cái gì cũng không biết."

Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua, cẩn thận điều chỉnh luồng gió đi ra ngoài để châm bạc bay đúng hướng.

Dụ Phù Xuân lắc đầu, "Muội không phải giống như vậy, thật sự không giống." Hắn ôm mặt nói, "Huynh biết, mẹ huynh đối với muội không tốt, thân thể muội ốm yếu mà người vẫn bắt muội đến một ngọn núi lạnh lẽo. Nhưng muội vẫn chưa từng than phiền, muội vẫn vui vẻ với chúng ta, giống như chưa bao giờ đau buồn. Huynh muốn trở thành người như muội vậy, Tầm Vi muội muội, giống như muội, dù có mang theo gông xiềng lặn lội bùn lầy cũng liều mạng đi tiếp trong tuyệt vọng."

Hắn dừng lại một chút, người thiếu niên ngây thơ này hoàn toàn không biết gì cả đang nở một nụ cười chân thành tha thiết.

"Bởi vậy nên huynh rất thích Tầm Vi muội muội."

Châm bạc lơ lửng sau đầu hắn dừng lại, Tạ Tầm Vi khẽ cười, "Ồ? Huynh thích muội là bởi vì điều này sao?"

"Cũng... cũng không hoàn toàn như vậy." Dụ Phù Xuân gãi đầu, "Tầm Vi muội muội rất xinh đẹp, muội là người con gái đẹp nhất huynh từng gặp. Bốn năm trước, lần đầu tiên muội vào nhà, huynh cho rằng mình đã gặp thiên tiên hạ phàm rồi." Hắn đỏ mặt chỉ chỉ ngón trỏ, "Chuyện đó... Tầm Vi muội muội, muội có bằng lòng gả cho huynh không? Nếu muội không muốn, huynh sẽ xin mẹ thu hồi hôn ước. Không sao cả, dù sao vẫn chưa mở tiệc rượu, cũng không có hôn thư mà. Đúng rồi, chuyện thiếp thất mẹ huynh nói ấy, muội đừng để trong lòng nha. Huynh chỉ cưới một mình muội thôi, đợi huynh từ từ thuyết phục mẹ, người sẽ thay đổi ý kiến của mình."

Tạ Tầm Vi trầm mặc nhìn hắn, thế gian luôn tràn ngập mâu thuẫn, mẹ Dụ lòng dạ độc ác, nhưng con trai bà lại là một tên phế vật ngu xuẩn. Một lúc lâu sau, Tạ Tầm Vi nhẹ giọng nói: "Biểu ca, đừng luyện kiếm quá giỏi."

"Hả?' Dụ Phù Xuân nghe không hiểu gì cả.

Tạ Tầm Vi cũng không giải thích thêm mà quay lại tấm rèm che.

Chỉ cần ngươi vĩnh viễn là phế vật, chúng ta sẽ không trở thành kẻ thù.

Mặt trời lặn xuống sau những ngọn núi xa xăm, thế giới dần chìm vào màn đêm. Tạ Tầm Vi tựa vào khung cửa sổ ngồi nhìn mặt trời lặn. Hắn cúi đầu, đoạn mở khóa Liên Tâm trong tay mình.

"Mục Tri Thâm, giúp ta một việc."

"Gϊếŧ ai?" Đầu bên kia khóa truyền đến giọng nói trầm thấp của Mục Tri Thâm.

"Không cần gϊếŧ ai cả, ta muốn có một thân phận, đàn ông, thầy thuốc. Ta muốn đến núi Thiên Đô."

"Được."

Gió đêm lặng lẽ lướt qua khiến gương mặt lạnh lẽo. Tạ Tầm Vi nhìn màn đêm dài vô tận, bầu trời xanh sẫm cao thăm thẳm.

"Còn nữa, ngày nào đó sư tôn trở về, nếu người hỏi thăm ngươi mấy năm nay ta sống như thế nào, ngươi không cần nói thật. Ngươi chỉ cần cho người biết, mấy năm nay ta tự chăm sóc mình rất tốt."

Sư tôn nhìn như hung thần ác sát, song thực ra là một người rất ngay thẳng, xưa nay y ghét nhất những tên tiểu nhân hai mặt, cũng không thích đám tiên môn nịnh bợ ba phải. Tạ tầm Vi nở nụ cười giễu cợt trên môi, không biết từ lúc nào hắn đã trở thành kiểu người sư tôn ghét nhất. Hắn nhìn lòng bàn tay mình, vô cùng đau khổ, sư tôn không cần biết những chuyện thù hận này, hắn hi vọng trong mắt sư tôn mình vĩnh viễn là một Tạ Tầm Vi ngây thơ trong sáng đáng yêu.

"Ta hiểu rồi." Người đàn ông bên kia khóa Liên Tâm cũng không hỏi lý do, bình tĩnh nói, "Chúc may mắn, Tạ Tầm Vi."

——-

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Tố: Mục ca ca, anh đẹp trai quá ~(≧▽≦)/~

Mục Tri Thâm (lạnh lùng): Đừng gọi tôi là anh, tôi không quen cô.

Bảo Bảo: xếp hàng đi chị ơiiii

Hôm qua tui đã chơi "Gió từ Trường An: bậc thầy xương", em trai tóc trắng và Hạ Hầu Liễm là cùng một người lồng tiếng, oa kaka. Lúc thầy Trịnh Hi chơi trò Otome, giọng của anh ấy rất hay, nghe xong lỗ tai muốn mang thai luôn ấy. Mong rằng sẽ có ngày càng nhiều loại game Otome cho một người chơi, chứ thể loại game rút thẻ bài quá đắt, hệ thống còn nhiều kẻ trộm, đồ họa lòe loẹt, không thích hợp với người cao tuổi giống tui chút nào.

[3] Thố tử hồ bi (thỏ chết cáo đau lòng): Ngày xưa có một con thỏ và một con cáo, chúng có chung một kẻ thù là người thợ săn trên núi, liền liên minh với nhau, thề nguyện sẽ cùng sống chết có nhau. Nhưng rồi thỏ bị một người thợ săn bắn, cáo thì may mắn thoát được. Sau khi thỏ chết, cáo cảm thấy rất thương tâm và lo lắng cho tương lai của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi