ĐỒ CHƠI


Vài ngày trôi qua, Kỳ La đi xem biểu diễn, đi theo gánh hát của Đái Nguyệt Hành.
Đái Nguyệt Hành diễn xuất rất tốt, anh ta trưởng thành nhìn đẹp trai còn hát rất hay,lúc biểu diễn xong đã tẩy trang, câu dẫn không biết bao nhiêu tâm hồn nhỏ bé, trước kia xem diễn kịch toàn thế hệ lớn tuổi, hiện tại đều là người trẻ tuổi, tuổi trẻ đầy sức sống, hào phóng lại lớn mật, nếu thích Đái Nguyệt Hành, cũng theo đuổi điên cuồng.
Hôm nay, Kỳ La theo lẽ thường đi tớ rạp hát, vừa diễn xong một màn, có cô gái nhỏ phía sau trèo lên ghế trước ngồi bên cạnh Kỳ La, cong ánh mắt đều chứa đầy sao nhỏ.

Cô gái hỏi Kỳ La:
"Chị à, chị là người nhà của anh Nguyệt Hành sao?"
Kỳ La không biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ vài giây, đang muốn lên tiếng trả lời, Đái Nguyệt Hành đi về phía này, thay cô trả lời: "Tạm thời là bạn bè."
Anh ta dùng từ tạm thời, chính là muốn nói rằng hết thảy đều có khả năng.
Cô gái nhỏ đã hiểu, nhanh nhảu cầm lấy chiếc thẻ bài trong tay anh, âm thanh nhỏ nhẹ nói:
"Như vậy ạ".
Ra khỏi kịch trường, Kỳ La hỏi: "Anh không sợ cô ấy hiểu lầm à?"

Đái Nguyệt Hành đương nhiên mà nói: "Anh chỉ là con hát, hát tốt là được".
Kỳ La cười cười, không nói gì nữa.
Hai người quan hệ gần đây đã dần tốt lên một chút, vì Kỳ La nghiêm túc nghĩ tới sau này, cô ý mở lòng ra với anh.

Cô không tin rằng năm năm trôi qua có thể xoá sạch những cảm tình chân thành tha thiết của mình cùng Đái Nguyệt Hành.
Đái Nguyệt Hành đang cảm giác được cô đang cố tình lại gần mình hơn, không phải vì anh ta không muốn, mà anh nguyện ý chờ, không muốn cô tiếp thu mình một cách miễn cưỡng.

Cho nên anh ta không cần phải cố tình diễn một quan hệ ái muội với cô nữa:
"Tuần sau có buổi diễn ở nơi khác, anh sẽ mang mẹ em qua đó trước".
Kỳ La cũng mệt mỏi khi đeo mặt nạ, hành động này như giải cứu cô:
"Vâng"
Hai người không nói chuyện nữa nên đi tản bộ, bất tri giác đi tới truyền thông Khang Lộng ở phía trước.
Tô Dương đúng lúc đi ra, nhìn thấy Đái Nguyệt Hành, bước chân đang di chuyển về phía xe mình liền chuyển hướng đi về phía anh ta, đi tới trước mặt hai người.

Cũng không muốn khách sáo gì liền nói:
"Trước cửa nhà cũng gặp được người quen, đúng lúc thật, bên chỗ tôi tối nay có bữa tiệc, mang bạn gái đi cùng luôn nhé?".
Đái Nguyệt Hành đang từ chối, Tô Dương quay sang liếc nhìn Kỳ La: "Tại sao lại như xa lạ như thế, chúng ta xa lạ như vậy từ bao giờ?"
Cô ta nói lời này ý tứ hơi nhiều, Kỳ La đã nghe ra được.
Đái Nguyệt Hành nghĩ cho dù cô ta nói gì cũng kệ, nhưng có thể thấy được Kỳ La không để ý tới chuyện này, trong lòng có chút sa sút, vài phút trước cô còn muốn nỗ lực vì mối quan hệ của hai người, nhưng mấy giây sau đối với đàn bà có ý tứ với anh ta lại lãnh đạm như vậy.


Không phải là cô cố tình, tất nhiên cô không biết diễn kịch, cũng vì anh ta quá hiểu được con người Kỳ La.

Những cái này không qua mắt được anh ta.

Có thể do chút cảm xúc khó chịu này ở trong lòng, cho nên Đái Nguyệt Hành lại đồng ý với lời mời của Tô Dương.

Đương nhiên, tới bữa tiệc anh ta dắt theo Kỳ La, sau khi tới lại phát hiện đây không phải là bữa tiệc bình thường.--Quý Phượng Lâm cũng tham gia.
Quý Phượng Lâm nhìn thấy Kỳ La đang được Đái Nguyệt Hành dắt tay xuất hiện, nhìn qua khuân mặt không biểu hiện gì, nhưng ngón tay cầm ly rượu đã sớm lộ ra màu trắng bệch.

Lục Trần Hạc đi theo Quý Phượng Lâm nhìn theo ánh mắt của hắn ta thấy một màn như vậy, âm thanh hô lên, nhỏ giọng nói:" Mẹ nó, đúng là oan gia".
Đái Nguyệt Hành không nghĩ tới Quý Phượng Lâm cũng ở đây, nhưng anh ta cũng chẳng sợ hãi, ôm eo Kỳ La, ngồi xuống nơi mà Tô Dương dẫn bọn họ tới.

Kỳ La nhìn thấy Quý Phượng Lâm liền nhớ lại sự việc hắn đè cô ở cửa thang máy lần đó, nghĩ cũng chẳng muốn nhìn thấy hắn, chuyển tầm mắt lên người Đái Nguyệt Hành.
Quý Phượng Lâm đang tức giận, không ngồi yên nổi nữa.


nói cới Tô Dương: "Tô Tổng mời không ít người nhỉ?".
Tô Dương cười: "Còn chưa tới đủ."
Lúc này đang nói chuyện, Phương Tư đi tới.Là cô ca sĩ gặp trong hẻm, đã theo đuổi Quý Phượng Lâm.
Tô Dương rất hiểu, trực tiếp dẫn người tới an bài ngồi bên cạnh Quý Phượng Lâm, sau đó trêu chọc hai người: " Tiểu Phương gần đây rất hay qua lại chỗ Quý tiên sinh, nếu có tin tức gì tốt thì nhớ báo cho chúng tôi".

Phương Tư căng thẳng xua tay, ngại ngùng chẳng nói gì.
Vốn dĩ Quý Phượng Lâm có thể trực tiếp làm sáng tỏ lời nói mập mờ này, nhưng hắn nhìn thấy Kỳ La đang được Đái Nguyệt Hành gắp cho một miếng thịt cua, liền không muốn làm sáng tỏ: "Đó là điều đương nhiên".

Kỳ La vốn dĩ đang ăn thịt cua, nghe thấy vậy nâng đầu.
Tuy trong lòng cô không có cảm giác gì, nhưng chính lúc nghe được lời nói này từ hắn, đã ngẩng đầu lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi