ĐỒ ĐỆ ĐÃ HẮC HÓA [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 1]

"Lâm Kỳ Hưng, sao ngươi lại ở đây?"


"Đệ chỉ đi ngang qua thôi, trưa nay đệ sẽ rời đi, Nhị ca không cần quá lo."


"Lo sao? Haha, Tứ đệ thật biết nói đùa, ta đây từ trước đến nay chưa hề quan tâm đến ngươi."


"Nhị ca không ngờ lâu nhày không gặp, huynh vẫn như xưa, thật thô lỗ."


Bên ngoài ồn ào lớn tiếng khiến cho Sử Diệp tỉnh giấc, y lắng nghe thật kỹ mới nhận ra chủ nhân của hai giọng nói này, y khó hiểu vì sao vừa sáng sớm lại cãi nhau như vậy.


Sử Diệp mất một vài giây liền cảm thấy có điều gì đó rất sai, y liếc mắt nhìn xuống nơi ấm ấm ở phía dưới thì trông thấy một bàn tay đang ôm gọn vòng eo của mình.


Sử Diệp hít một hơi thật sâu rồi sau đó thúc mạnh khủyu tay của mình ra phía sau, Quan Đông Hàn bị cơn chấn động bất ngờ làm cho đau điếng.


Hắn rụt tay ôm lấy ngực của mình: "Ca ca..."


Sử Diệp bật người ngồi dậy, kéo chặt nội y che lại trước ngực như thiếu nữ vừa bị khi dễ: "Ai cho ngươi ôm ta?"


Quan Đông Hàn xoa xoa chỗ đau, vẻ mặt vô tội nói: "Đệ chỉ sợ giường nhỏ quá huynh ngủ lăn qua lộn lại sẽ ngã ra đất thôi mà..."


"Vậy... Vậy sao? Hừ! Ta thấy không đúng chút nào, giường khá là rộng đó chứ..." Sử Diệp vừa nói vừa liếc mắt nhìn láo liêng trên giường, quả thật kích thước giường có hơi chật chội với hai nam nhân, nhưng cũng không đến mức như Đông Hàn nói.


Chẳng qua y chỉ sợ mất mặt vì nết ngủ xấu tính của mình thôi, Sử Diệp nhanh chóng bước xuống giường nhưng sáng sớm vừa tỉnh giấc, đôi chân yếu sức vẫn chưa thích ứng kịp liền loạn choạng vài bước.


Quan Đôngp Hàn nhanh chồm người đến đỡ lưng y: "Huynh cẩn thận một chút."


Sử Diệp ngập ngừng: "À... Ừ... Đa tạ..."


Lúc này cửa phòng đột nhiên mở toang ra, gương mặt tươi cười của Miên Miên được ánh nắng chiếu rọi: "Sử ca, chúng ta ăn điểm tâm thôi..."


Lập tức các cơ mặt của nàng đông cứng lại khi nhìn thấy hai người họ kẻ dìu người tựa, Miên Miên quay mặt đi, ấp úng nói: "Các người từ... Từ đi... Ta đi trước..."


Sau đó không còn thấy bóng dáng nhỏ xinh của nàng nữa, thứ còn lại chỉ là một làn khói bụi nghi ngút, quá nhanh!


Sử Diệp vội vội vàng vàng đẩy hắn ra, y lúng túng quơ lấy ngoại y trên xà ngang rồi mặc vào, ôm lấy hòm thuốc chống gậy đi ra ngoài.


Quan Đông Hàn gãi gãi đầu khó hiểu với thái độ vừa rồi của hai huynh muội nọ, rốt cục là làm sao nữa đây? Sáng nào cũng như vậy? Bộ hắn làm gì sai hả? Không! Hàn Hàn không hiểu.


Ở bên ngoài sảnh đường, Vương Long đang tận lực đứng giữa khuyên giải hai người Lâm Kỳ Hưng và Lô Hoàng.


Sử Diệp vừa đi ra liền tò mò ghé sát tai hỏi Miên Miên đang đứng gần đó: "Có chuyện gì vậy?"


Miên Miên nhún vai: "Muội không rõ nữa..."


Long Nhị không biết đã đứng phía sau bọn họ từ khi nào lên tiếng: "Hai người không biết mối quan hệ của họ cực kỳ tệ sao?"


Sử Diệp cùng Miên Miên trừng mắt giật mình ôm ngực vuốt vuốt, Miên Miên nghiến răng: "Cô là ma sao? Đi không có tiếng động nào."


Long Nhị cười gian tà kề sát mặt nàng: "Ngươi đoán xem~~ Tiểu Miên Miên khả ái của ta."


Miên Miên tức giận đập bẹp lên mặt Long Nhị: "Là yêu nghiệt a~~"


Long Nhị nhăn mặt như đống bùi nhùi lùi lại mấy bước: "Thật đanh đá... Thật độc ác... Đúng là Tiểu Miên Miên có khác..."


Sử Diệp hình như nhìn ra được điều gì đó không đúng, y kéo kéo góc áo nàng hỏi:" Muội và nàng ta có gì xảy ra sao?"


Miên Miên lập tức nhớ đến chuyện đêm qua, nàng không nói không rằng liền đổi sắc mặt đen như nhọ nồi, nàng hét lên:" Có cái rắm!"


Trận cãi vã của hai huynh đệ đồng môn kia đột ngột dừng hẳn, bốn con người tám con mắt nhìn chằm chằm Miên Miên, sao tự nhiên lại tức giận như vậy?


Nàng mang vẻ mặt đó bỏ đi chỗ khác, Long Nhị cười cười tiến gần Sử Diệp: "Tốt nhất ngươi đừng nhắc đến chuyện gì hết, nếu không Tiểu Miên Miên lại nổi cơn đấy."


Sử Diệp gật đầu, y không muốn trông thấy Miên Miên nổi đóa đâu, đáng sợ còn hơn lạc vào chuồng sư tử nữa đó.


____________________________________


Một buổi sáng lặng lẽ qua đi, không khí ở Vương Long đường càng trở nên ảm đạm hơn khi có sự xuất hiện của năm người họ.


Lâm Kỳ Hưng thì tất nhiên ai cũng biết, Quan Đông Hàn thì càng được biết đến rõ hơn, bởi vì trong chuyến đi này giang hồ có tuồng ra một số thông tin động trời.


Lâm tứ thánh hiệp bôn ba đi tìm nghiệt tử của ma nữ Uông Uyển, sau khi tìm được liền mang nó trở về Nam Kiếm phái nhận tổ quy tông, điều đáng nói là Lâm tứ thánh hiệp lại muốn nhận nó làm đồ đệ chính tông của mình.


Từ rất lâu về trước, khi Nam Kiếm phái dương quang đắt danh trên giang hồ, Lâm tứ thánh hiệp nổi tiếng với võ công khó đoán, thích mai đây mai đó trên thiên hạ, bên cạnh đó hắn còn nổi danh không nhận bất kỳ một người đệ tử nào.


Vậy mà hiện tại lại công bố muốn nhận một tên nghiệt chủng như Quan Đông Hàn làm đồ đệ, nhất định là khiến người khác ghen tị cùng tức giận rồi, bởi đã từng có rất nhiều con cháu thế gia hạ mình cầu xin Lâm Kỳ Hưng mở lòng thu nhận, nhưng đều thất bại, Đông Hàn hắn không tốn một chút công sức nào lại dễ dàng chiếm giữ vị trí quan trọng làm sao bọn họ lại dễ dàng chấp nhận chứ.


Ba người còn lại danh tính không rõ ràng, chẳng biết là tốt hay xấu, nhưng điểm đặc biệt khiến người khác chú ý chính là nam nhân thanh y đi đứng bất tiện đó, bên người còn mang theo hòm thuốc, danh tiếng thần y của Sử Diệp cũng chỉ mới nổi lên dạo gần đây, nên khiến không ít người nghi ngờ.


Trên bàn cơm một mảnh im lìm, mà mấy bàn khác cũng có sự trầm tĩnh như vậy, không một ai nói gì cũng như động đũa.


Sử Diệp cảm thấy bắt đầu ngột ngạt, tại sao gần rời khỏi đây rồi mà còn bắt y phải chịu cảnh tượng này?


Vương Long nhận thấy sự bất thường trên gương mặt mọi người, ông dẫn đầu lên tiếng: "Nào nào, mọi người đừng khách sao, ăn uống cho thoải mái."


Lô Sỉ Liêm vỗ mạnh lên bàn, hắn dùng đôi mắt chuột nhíu lại lườm Vương Long: "Vương sư phụ này, chẳng phải hôm qua học trò của ông vừa chết sao? Hôm nay lại bày tiệc như vậy... Có cảm thấy không nên?"


Vương Long im lặng cúi đầu, lời mà Lô Sỉ Liêm nói như con dao đâm vào tim ông.


Lô Hoàng tằn hắn giọng: "Sỉ Liêm! Không nên nói những điều nhạy cảm như vậy."


Lô Sỉ Liêm hừ lạnh, tức giận cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng, Miên Miên chán ghét lườm hắn một cái, hắn cũng nhỏ mọn lườm lại cho đủ lời cộng lãi.


Lâm Kỳ Hưng không biết phải xử trí thế nào, hắn như phép lịch sự lên tiếng an ủi Vương Long:" Vương lão huynh... Chớ quá đau buồn..."


Lô Hoàng cười khinh bỉ: "Tứ đệ đây còn biết cảm thương cho người khác? Chẳng phải chuyện của bổn phái còn chẳng đáng để vào mắt đệ hay sao? Hay đệ đã đổi tính rồi?"


Lâm Kỳ Hưng không thèm để ý đến lời mỉa mai của lão ta, hắn tự rót cho mình một chung rượu, hướng Vương Long kính: "Vương lão huynh, một chung này ta xin chia buồn cùng những người đã mất, mong cho họ sớm ngày đầu thai, đi đến tây thiên cực lạc. Cạn!"


Vương Long theo lẽ cũng làm theo, mà sư phụ đã làm thì học trò không lý lại chỉ nhìn trơ ra, cả võ đường đồng loạt hô lên một chữ "Cạn".


Sau đó mọi người đã lấy lại được không khí ồn ào đáng có của một buổi yến tiệc, những câu chuyện được bàn tán xôn xao rôm rã.


Sử Diệp gấp một ít thịt cho vào chén của Miên Miên và Đông Hàn: "Các người ăn no một chút."


Quan Đông Hàn cũng ân cần gắp thức ăn lại cho Sử Diệp: "Huynh cũng vậy, ăn nhiều gừng một chút, đi đường sẽ không khó chịu."


"Ừm."


Lô Sỉ Liêm nhìn hai người họ huynh một gắp đệ một gắp ôn nhu chăm sóc lẫn nhau, hắn mắng nhỏ một tiếng: "Thật gai mắt."


Một câu này nói nhỏ cũng không phải là nhỏ mà lớn thì không đúng, đủ để khiến những người trên bàn nghe được.


Miên Miên cũng bày ra bộ mặt quan tâm hướng Lô Sỉ Liêm hỏi: "Nè bộ mắt ngươi nổi mục nhọt hả? Có bệnh mà không trị sẽ sớm có mắt như mù đó."


Lô Sỉ Liêm đặt mạnh chén lên bàn, muốn mắng lại nhưng bị Lô Hoàng ho khan nhắc nhở vài cái, hắn lập tức nhẫn nhịn tiếp tục xơi cơm.


Lúc này Lô Hoàng bắt đầu chuyển chủ đề: "Vương sư phụ, ta có một tin này muốn báo, không biết hiện tại có tiện không?"


Lão vừa nói vừa liếc mắt nhìn đến Sử Diệp vẫn chăm chú ăn.


"Tiện chứ, ngài cứ nói."


"Theo như tin tức ta nhờ người điều tra, quả thật như lời đồn, đại công tử Sử gia vẫn còn sống sau trận diệt môn năm đó."


Lập tức Sử Diệp như bị sét đánh ngang tai, tay gắp cọng rau cứng đờ ngay tại chỗ, trái tim của y đập càng lúc càng nhamh.


Miên Miên đột nhiên trở nên trầm mặc, nàng chỉ dám cúi đầu lùa cơm vào miệng.


Tất cả những biến đổi trên mặt bọn họ Lô Hoàng đều cẩn thận thu vào mắt, ngay tại thời điểm lão công bố sự thật này tất cả mọi người đều trở nên xôn xao hơn như bầy ong vỡ tổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi