ĐỒ ĐỆ ĐÃ HẮC HÓA [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 1]

Chiếc xe ngựa dừng tại một con đường mòn nhỏ cách sơn trại của Mạnh Hùng chỉ vài dặm, bên cạnh đường mòn là một tấm bia đá không có đề tên.


Có lẽ làng nhỏ mà Chí Sương nói không có tên, Chí Sương xuy xuy đánh mông ngựa tiếp tục đi vào bên trong.


Chẳng mất bao lâu thì những dãy nhà nhỏ lụp sụp xuất hiện, làng nhỏ nhìn sơ qua liền thấy hết tất cả, vỏn vẹn chỉ có vài ba chục hộ dân, so với sơn trại còn kém xa rất nhiều.


Xe ngựa dừng trước một căn nhà nhỏ mục nát, mái lợp bằng lá khô, tường trán bằng rơm và đất sét.


Xung quanh dãy nhà này bị hàng rào gai ngăn cách với những dãy còn lại, dường như là đang cách ly.


Chí Sương vén rèm lên báo: "Sử công tử, chúng ta tới rồi."


Vì sự xuất hiện của người lạ khiến dân làng chú ý, thế nên có vài người ló đầu ra cửa nhìn, nhưng chẳng ai dám đến gần ngôi nhà kia.


Sử Diệp được Tiểu Bình cẩn thận đỡ xuống xe, Mạnh Hùng theo sau cảm giác được thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này có vẻ quá mức quan tâm tới nam nhân.


Bọn họ đi vào trong nhà, bên ngoài bắt đầu có tiếng bàn tán.


Thiếu phụ giáp nói nhỏ: "Trời ơi! Bọn họ vào rồi."


Thiếu phụ ất cũng bè theo: "Cái dãy nhã này vì Mã Lưu lây bệnh, toàn bộ đều dở sống dở chết."


Thiếu phụ bính liền tặc lưỡi lắc đầu: "Bọn họ vào đó rủi nhiễm bệnh thì sao?"


"Không được! Lỡ lây cho chúng ta thì... Đi báo cho trưởng làng nhanh." Nhanh chóng bọn họ sợ hãi rời đi.


______________________________


Bên trong nhà, ngay khi Sử Diệp vừa bước vào, mùi hôi tanh lập tức sộc lên mũi.


Y nhanh chóng lấy một lá thảo thơm ngậm, sau đó chia cho những người khác mỗi người một lá.


Lập tức mùi tanh nồng không khiến họ buồn nôn nữa.


Chí Sương kêu lên: "Mã Lưu! Mã Lưu! Là ta đây."


Từ bên trong phòng ngủ, một người trùm vải kín từ đầu tới chân suy yếu bước ra, ngay cả mặt cũng bị che mất.


Giọng nói run rẩy, như không lên tiếng nổi: "Trang đại ca..."


Nam nhân vừa nói vừa vui mừng đưa tay đến muốn ôm Chí Sương.


Chí Sương lo lắng muốn bước đến đỡ, lập tức Sử Diệp ngăn cản hắn lại.


Ánh mắt Mã Lưu có chút thất vọng nhìn họ, nam nhân từ từ đi đến cái bàn gỗ mục giữa nhà, ngồi nhẹ xuống ghế.


Sử Diệp yêu cầu ba người kia đứng cách xa năm bước, Mã Lưu cười mỉa mai nói: "Trang đại ca... Huynh không muốn giúp ta cũng không cần giả vờ..."


"Đừng nói nhiều, ngươi có biết ngươi mắc bệnh thủy đậu? Có thể lây cho bất kỳ ai tiếp xúc không?"


Sử Diệp hằn học nói, đưa tay kéo ống tay áo lên rồi bắt mạch.


Mã Lưu kinh ngạc kéo khăn che mặt xuống: "Ngươi... Biết quái bệnh của ta?"


Mã Lưu không ngờ đã xem qua các danh y ở trong Bạch Hổ thành, kết quả là chẳng ai biết là bệnh gì lại gây ra bộ dạng gớm ghiếc này, bọn họ sau khi bắt mạch bỏ lại một câu thứ lỗi ta không biết liền chạy đi.


Duy chỉ có Sử Diệp còn chưa bắt mạch đã khẳng định bệnh của Mã Lưu.


Vừa nãy khi Mã Lưu đưa tay ra, hắn vô tình để lộ những mụn nhọt nhỏ mọc đầy trên tay, y hệt như A Tam.


Xác định sức khỏe Mã Lưu còn ổn, mạch đập đều đều chỉ là hơi yếu, sốt cũng không cao lắm, để những mụn nước tới mức lở loét như vậy là vì lí do Mã Lưu trùn kím người, không vệ sinh sạch, hơn nữa ngón tay rất bẩn mà còn gãi lên người.


Sử Diệp nhờ vả Tiểu Bình lấy giấy bút ra ghi bài thuốc mà y đọc: "Hoàng Cầm ba chỉ hai, Hoàng Bá ba chỉ hai, Hoàng Liên hai chỉ, Kim Ngân Hoa năm chỉ, Liên Kiều bốn chỉ hai, Kinh Giới ba chỉ hai, Phòng Phong ba chỉ hai, Độc Hoạt hai chỉ, Khương Hoạt hai chỉ, Tiền Hồ hai chỉ, Sài Hồ hai chỉ sáu, Chỉ Xác hai chỉ, Cát Cánh hai chỉ, Xuyên Khung hai chỉ, Bạch Chỉ hai chỉ, Băng Hầu Úy một chỉ sáu, Đáng Sâm bốn chỉ hai. Còn có ba lát gừng tười,  ba quả Đại Táo. Đã ghi ra rõ chưa?"


Tiểu Bình gật đầu, bởi vì đã từng theo y giúp việc nên hắn rất nhanh theo kịp những gì mà y đọc.


Đúng lúc này bên ngoài một trận ồn ào nổi lên, giọng nói ồ ồ già nua của trưởng làng vọng vào: "Mã Lưu! Ngươi chứa chấp người lạ là có ý gì? Hơn nữa ngươi còn đang mang quái bệnh, nhỡ đâu lây cho họ thì sao? Ngươi liên lụy đến những người bên cạnh chưa đủ?"


Sử Diệp thở dài, rắc rối lại lần nữa tìm đến y, đối với những người lạc hậu cổ lỗ sỉ này, giải thích vài câu là không thể.


Y đành ra hiệu để Chí Sương ra ngoài thương lượng, còn Mạnh Hùng và Tiểu Bình thì phải tìm cho ra được những vị thuốc kia, không dư cũng không thiếu để y nhanh chóng trị bệnh.


Ba người ở bên ngoài bắt đầu đàm phán với trưởng làng.


Sử Diệp ở lại lười ra mặt, y nói với Mã Lưu một cách cẩn thận: "Ta đồng ý với Chí Sương đến đây trị bệnh cho ngươi, ngươi phải nghe lời ta, một câu cũng không được cãi."


Mã Lưu mím môi gật đầu, Sử Diệp tiếp tục: "Thứ nhất, bỏ ngay cái việc ăn mặc như vậy đi, phải để thông thoáng, cần thiết thì che lại mũi và miệng để tránh lây bệnh cho người khác. Thứ hai, tắm rửa sạch sẽ hằng ngày, ta sẽ làm cao dược để ngươi bôi lên vết lở loét và mụn nước, dù có ngứa cũng nhất định không được gãi. Thứ ba, thuốc uống cho đầy đủ, căn dặn những người khác phải che kín mặt khi tiếp xúc với người có bệnh giống ngươi."


Mã Lưu có hơi khó hiểu:"Nhưng đại phu khác có nói qua, bệnh này không được ra gió..."


"Xằng bậy! Có gì chứng minh lời họ nói là hiệu nghiệm? Nếu ngươi làm theo phương pháp của ta mà không khỏi, ta chặt cái đầu này cho ngươi làm ghế."


Sử Diệp mới giây trước còn là một người nghiêm túc mang theo khí chất ôn nhuận hiếm có, vậy mà chớp mắt một cái liền trở nên gay gắt hơn bao giờ hết, kiên quyết như vậy làm cho Mã Lưu nhất mực nghe theo.


Sau nửa buổi đi xem xét các bệnh nhân bệnh cạnh nhà Mã Lưu, trưởng làng cùng những người khác vô cùng mừng rỡ khi có Sử Diệp biết chữa quái bệnh.


Mặc dù trong lòng họ còn hồ nghi nhưng có thứ để bám víu vào thì tốt hơn.


Sử Diệp khó tính, bắt buộc tất cả mọi người phải tắm rửa sạch sẽ, ít nhất một lần mỗi ngày, hơn nữa khi động vào đồ hoặc tiếp xúc với người bệnh phải  bịt mặt và đeo bao tay, sau đó phải rửa sạch tay bằng rượu rồi trán lại bằng nước ấm.


Ban đầu một số người cảm thấy phiền phức, chỉ là chăm sóc cho người thân thôi có cần rườm rà vậy không? Với lại phương pháp này quá kỳ lạ đi.


Sau một vài ngày, những người không làm theo lời y bị lây bệnh, số còn lại vẫn khỏe, thế nên dân làng liền tin tưởng Sử Diệp nhiều hơn.


Về phía Mạnh Hùng, y biết là gã đang lo lắng cho huynh đệ, nên sớm cùng Mạnh Hùng mang theo thuốc quay về sơn trại, Tiểu Bình cùng Chí Sương phải ở lại để tiếp tục chăm sóc cho dân làng.


________________________________


Về phía Quan Đông Hàn, đoàn người làm theo lệnh của trưởng môn nên phải ở lại điều tra thứ quái bệnh này.


Thế nhưng Thiết Gia Yến không những không thuyên giảm, mà càng ngày càng mê sản nhiều hơn.


Thiết Uy Hổ lo lắng đến bụng nóng như lửa thiêu, vậy mà một tin tức kinh hoàng đến với lão.


Gia đinh quỳ rạp nói: "Bẩm lão gia, vú nuôi của tiểu thư đã mắc bệnh, nô tỳ và gia đinh trong phủ đang dần dần có biểu hiện giống tiểu thư."


Bên ngoài một tên đệ tử Thiết Thương phái chạy vào: "Sư phụ! Không hay rồi, nhị sư huynh và tam sư huynh đã mắc quái bệnh, ngay cả người nhà của họ cũng vậy!"


Huyện lão gia Trần Du vội vã đi đến, ông ta vừa bước vào liền khóc lóc: "Ôi Thiết lão gia! Phu nhân và nhi tử ta mắc quái bệnh rồi, hơn nữa Thương lão gia, Dương lão gia, còn có vài chục bách tính cũng bị... Ngài nói ta phải làm sao đây? Đại phu không có cách chữa... Làm sao đây?"


Quan Đông Hàn khẽ nhíu mày, loại sự tình này đột ngột phát sinh như vậy? Quái bệnh bắt đầu hoành hành? Sao có thể chứ?


Thiết Uy Hổ càng suy sụp tinh thần hơn, lão thở dài:"Thiết gia ta... Cũng đang gặp khó khăn..."


"Này! Chẳng phải do nhị tiểu thư nhà ông gây ra sao? Nếu con gái ông chịu yên ổn ở nhà thì làm sao mắc bệnh chứ?"


Huyện lão gia tức giận chỉ vào mặt lão quát lên.


"Ông nói cái gì? Sao ông dám?"


"Tôi nói sai sao? Nếu không phải con gái ông tự dưng nổi hứng muốn làm từ thiện, đi đến cái làng quái quỷ kia, trở về liền một thân dính bệnh, như vậy Bạch Hổ thành sao lại ra nông nổi này hả?"


Nghe đến đây, Trương Bạch Vũ không ngờ rằng, mấy ngày ở lại dốc công điều tra vậy mà Thiết Uy Hổ lại giấu kín chuyện này.


Trương Bạch Vũ đập bàn, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn lão:"Thiết trưởng môn, ngài giải thích sao đây? Chẳng phải tiểu điệt đã nói rõ, ngài phải khai báo minh bạch thì ta mới có thể giúp được?"


Thiết Uy Hổ tối sầm mặt, lão chẳng thể giải thích gì thêm, không phải lão muốn giấu mà căn bản lão không hề biết, nhi nữ của mình dám làm trái lời tự ý trốn đi ra khỏi thành.


Lô Sỉ Liêm ngồi ở đại sảnh Thiết gia sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, quay sang nói nhỏ với Trương Bạch Vũ: "Đại sư huynh... Hay là chúng ta trở về nói lại với trưởng môn..."


Thiết Uy Hổ nghe được liền nổi trận: "Các người tính bỏ mặc nơi này?"


Quan Đông Hàn liền lên tiếng đỡ lời: "Không phải đâu, chẳng qua Lô sư huynh muốn giúp ngài thôi, ta thấy huynh ấy nói đúng, nên cử người quay về Nam Kiếm báo cáo."


Dừng một đoạn, Quan Đông Hàn lễ phép nói với Trương Bạch Vũ: "Đại sư huynh, hay là huynh cùng Lô sư huynh nhanh về báo cáo tiếp nhận chỉ thị của trưởng môn, đệ và Bảo La sư huynh ở lại tìm cách trị bệnh."


Lời nói của Quan Đông Hàn vừa hay đúng ý với Lô Sỉ Liêm, gã liền gật đầu: "Đúng vậy."


Nhưng chỉ có người hiểu được con người của hắn, mới biết hắn muốn tống cổ Lô Sỉ Liêm và Trương Bạch Vũ này đi, bởi dù có ở lại cũng chẳng để làm gì, hơn nữa mới đêm qua hắn nhận được tin tức từ ám vệ theo dõi tình hình ở Xà Đảo.


Biết được Sử Diệp đang ở gần đây, hắn rất muốn tìm hiểu vì sao y lại đến đây, nhưng quan trọng vẫn là muốn nhìn Sử Diệp, dù cho chỉ là đứng ở xa quan sát.


Nhiều năm không gặp, Sử Diệp có thay đổi không? Có khỏe không? Có còn nhớ đến mình hay không?


Hắn thì nhớ rất rõ, từng mảnh ký ức như vở kịch tái hiện lại trước mắt, vẻ mặt ôn nhuận, có lúc thì ấm áp, có lúc thì hung dữ như mèo xù lông, biểu tình thật phong phú... Quan trọng là... Ánh mắt sâu như đáy nước đó... Như thủy triều cuồn cuộn quấn lấy từng tia cảm xúc của Quan Đông Hàn.


Trương Bạch Vũ cũng có vẻ đồng tình với Quan Đông Hàn, tình hình hiện tại đang phức tạp dần, nên sớm báo lại cho phụ thân, nhỡ đâu quái bệnh này nhiễm sang thành khác thì nguy.


Nghĩ là làm, hai người họ rất nhanh đã rời khỏi, Quan Đông Hàn ở lại ôm tâm tư muốn gặp Sử Diệp, còn Kim Bảo La thì nhốt mình trong thư phòng, đọc đủ loại y thư để tìm xem quái bệnh này là gì.


_________________


Hello!!!


Mị come back rồi đây, thật xin lỗi mọi người vì lâu ra chương như vậy :((


Mị sẽ cố gắng lấp hố, xin cám ơn mọi người đã ủng hộ.


Có sai sóg gì thì góp ý ạ, mình sẽ sửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi