ĐỒ ĐỆ ĐÃ HẮC HÓA [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 1]

Trời thanh thanh gió man man, mặt nước tĩnh lặng bị khuấy động bởi những chiếc lá khô rơi rụng, từng gợn sóng lăn tăn khiến cho bầy cá nhỏ ngũ sắc bơi đi.


Con thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, mái chèo xuôi theo dòng chảy mà đưa con thuyền di chuyển nhanh hơn.


Tiểu Bình tâm động, trước mắt vừa nhìn thấy cây liễu to to, lá xum xuê rũ xuống chạm nhẹ mặt hồ liền gấp đến đứng ngồi không yên.


Chiếc thuyền bị lung lay, Mạnh Hùng vội vàng lên tiếng: "Tiểu tử! Đừng có làm loạn a!"


"Chèo mau đi."


"Ngươi nhớ nhung Sử Diệp đến thế sao? Nơi này là địa phận của Vô Ưu phái, là đất nhà chồng của người ta nha, ngươi đừng có mơ tưởng nữa."


Tiểu Bình bị nói trúng tim đen, mặt xám xịt cúi xuống.


Từ lúc mà hắn quyết định bỏ trốn khỏi Vô Ưu thành để tên gấu bự này không bám theo nữa, vài ngày sau liền nhận được tin tức tệ hại từ đám người của võ lâm.


Nghe nói có vô số người thiệt mạng trong trận hỗn chiến ở kỳ đại hội võ lâm, không những thế mà chức vị minh chủ nghiễm nhiên bị Quan Đông Hàn đoạt lấy, Sử Diệp nhận trọng thương, một trong Tứ Long của Vô Ưu phái bị tẫn mạng, hơn nữa còn có một tiểu cô nương thường dân bị Hồ Thanh Y sát hại.


Chiếc thuyền cập neo tại bờ sông, Tiểu Bình chẳng chờ đợi thêm được nữa, hắn phóng xuống đất rồi chạy vào bên trong Vô Xứ Ưu cung.


Chỉ mới thấy được đại môn, trên đất đã trải đầy giấy tiền vàng mã, vải trắng treo hai bên cửa, đó chính là tang sự.


Tiểu Bình trái tim trở nên ngưng đọng, mọi thứ xung quanh ù ù vang lên những âm thanh của Miên Miên và Long Nhị.


Hắn đẩy cửa bước vào, ở đại sảnh chính là hai cái bài vị, hai cái quan tài, Sử Diệp quỳ rạp bên chậu than lửa hừng hực cháy, trên đầu quấn khăn tang trắng xóa với mái tóc bạch sắc.


Hốc mắt của Tiểu Bình đã đỏ hoe lên, hai hàng lệ không ngừng tuôn.


"Sử ca... Tại sao lại như vậy?"


Sử Diệp chỉ ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn hai cổ quan tài lạnh ngắt.


Quan Đông Hàn mới thay thế y đáp: "Bọn họ bị giết..."


"Vì sao?"


"..."


"Có phải là vì ngươi? Mọi chuyện mới ra nông nỗi này?"


"..."


Bầu không khí rơi vào trầm mặc.


Sử Diệp yếu ớt lên tiếng: "Là do cứu ta... Là do cứu ta..."


"..." Tiểu Bình ngơ ngác nhìn y.


Đến giờ phút này, trong lòng y vẫn có Quan Đông Hàn, đứng về phía tên minh chủ này.


Tiểu Bình mím chặt môi, dùng tay áo quệt đi hai hàng nước mắt, sau đó mới tiến đến thắp ba nén nhan rồi rời đi.


Mạnh Hùng thở dài, phúng viến cho Miên Miên và Long Nhị xong cũng đi theo hắn.


Trang Chí Sương hai hõm má đã tiều tùy, Thôi Tố Tố khóc đến sưng cả hai mắt, khi nhận được tin này điều đầu tiên mà họ làm chính là chạy đến nhặt xác tiểu muội muội.


Trang gia mấy đời làm thanh quan, bị gian thần hãm hại, đã đến đường cùng chỉ còn hai huynh muội họ, nhưng mà ông trời vẫn tàn nhẫn đoạt đi sinh mệnh bé nhỏ đó.


Sử Diệp cười khổ: "Cả đời muội ấy chưa làm việc gì thương thiên hại lý. Cả đời Long Nhị chỉ có duy nhất Miên Miên trong lòng... Vậy mà nói đi liền cùng nhau xuôi tay nhắm mắt..."


Sưt Diệp thở dài một hơi, sau đó liền ngã ngửa ra ngất đi.


Quan Đông Hàn đỡ lấy y vào trong lòng, hắn rất đau khi thấy y kiệt sức như vậy.


________________________________


Trở lại nơi neo thuyền, Tiểu Bình tức đến đánh đấm túi bụi lên thân cây liễu, đến mức cả hai nắm tay đều trầy xước rỉ máu.


Mạnh Hùng cau mày, bá đạo bắt lấy hai tay hắn: "Đủ rồi!"


Tiểu Bình điên cuồng giãy dụa, vừa hét vừa muốn tránh khỏi hai tay cứng rắn kia.


"Ngươi mặc kệ ta... Buông ra... Ưm..."


Mạnh Hùng ghìm chặt tay hắn xuống, mạnh bạo kéo hắn lại gần rồi ngậm lấy đôi môi người nọ chặn đi tiếng la hét thống khổ kia.


Tiểu Bình bất ngờ trừng trừng mắt, nhưng tên gấu bự này quá mức càng quấy trong khoang miệng hắn, lưỡi bị quấn chặt dây dưa không dứt.


Chẳng mấy chốc hắn liền mềm nhủn, mặc cho Mạnh Hùng ôm chặt lấy cơ thể của mình, các thớ cơ săn chắc và ấm áp san sát lên người hắn.


Mùi vị nam tính quấn quanh mũi, khiến cho mặt hắn đỏ như cà chín, chẳng biết bị cái gì mà trong cổ họng phát ra tiếng rên ư ử.


Mạnh Hùng tham luyến rời khỏi ngay khi cảm nhận hắn sắp hết hơi.


Giọng nói đầy từ tính vang lên: "Đừng tự làm đau chính mình nữa, ngươi biết rõ ta rất khó chịu khi thấy ngươi như vậy mà."


"Ta..." Ánh mắt hắn ướt át ngẩng lên.


"Muốn khóc thì cứ khóc đi, có ta ở đây, sẽ không có ai nhìn thấy."


Mạnh Hùng để hắn vùi đầu lên hõm vai của mình, tay nhẹ vuốt lưng của hắn.


Tiểu Bình òa khóc như một đứa trẻ.


Bao phẫn uất, bao thống hận cùng thương tâm đều bộc phát.


Sử Diệp trở nên tàn tạ như vậy chỉ vì một tên nam nhân, Miên Miên tỷ đã chết mà Long Nhị cũng đi theo, tất cả đều cứ thế mà biến đổi đến hắn không còn nhận ra nữa.


Trong lúc đó thì hắn đã ở đâu? Hắn đã không giúp họ...


Chỉ biết trốn tránh như một kẻ hèn nhát!


Nhưng mà ít nhất... Còn có Mạnh Hùng thấu hiểu hắn, còn có một tên gấu bự an ủi hắn, nguyện ý cho hắn ấm áp.


"Đã khóc xong chưa?"


"Ai thèm khóc."


Tiểu Bình sụt sùi gật đầu, Mạnh Hùng thở dài dùng hai ngón tay thô ráp lau khóe mắt cho hắn, còn không ngừng trêu chọc: "Đúng là tiểu tử miệng còn hôi sữa, khóc đến mặt xấu xí như quỷ."


"Hừ! Là tên hỗn đản nào kêu ta khóc chứ? Còn dám nói ta?"


"Hửm? Có hỗn đản sao? Ta không thấy nha, ta chỉ thấy ở đây có đứa trẻ khóc nhè nháo mẹ thôi."


Tiểu Bình cắn môi trừng hắn, bộ dạng này quả thật đáng yêu chết người. Hốc mắt hồng hồng, mũi hồng hồng, mà hai má cũng hồng hồng.


Mạnh Hùng bật cười lưu manh, rồi thô bạo ngoạm lấy má hắn.


"Đau! Ngươi tên là Hùng chứ không phải Cẩu nha!"


"Vậy sau này ta gọi là Mạnh Cẩu."


"Vô liêm sỉ, hạ lưu, bỉ ổi, biến thái."


Tiểu Bình vừa mắng vừa đuổi theo Mạnh Hùng nhảy lên thuyền.


Mạnh Hùng giở ra bộ mặt gợi đòn, đánh một chưởng đẩy thuyền ra xa bờ, sau đó liền không khách khí bổ nhào đến đè Tiểu Bình xuống.


"Hắc hắc! Xem ra ta phải ăn thịt ngươi thôi."


"Hả? Không... Ưm... Ưm..."


Tiểu Bình quơ tay múa chân, đấm đá loạn xạ cũng không thể ngăn cản con gấu bự kia vừa hôn vừa lột sạch y phục.


"Ưm... Mạnh Hùng! Tên hỗn đản... A... Đừng mà! To quá... Ưm... A...."


"Ngoan một chút, đại gia không làm cưng đau."


"Rút ra!"


"Quá trễ rồi! Chính là tiểu tử nhà ngươi câu dẫn ta nha."


"Ân... Nhẹ... Nhẹ chút... Ưm... Mạnh quá rồi... Không được! Ta ra mất..."


"Đợi ta..."


"A~~~"


Phong cảnh xuân ý dạt dào ái thơ, Mạnh Hùng vốc nước sông lau sạch cơ thể thấm mồ hôi của Tiểu Bình.


Hắn thút thít khóc, mặt vùi vào đống y phục hỗn loạn.


"Ngoan nào, đừng khóc nữa, có ta chịu trách nhiệm."


"Hức... Đồ chết dẫm."


"Ây da! Ngươi không được trù tướng công chết nha, sẽ bị ở giá đó."


"Đồ vô sỉ."


"Ừm, vì vô sỉ mới ăn được tiểu tử nhà ngươi, yên tâm sau này ta sẽ còn bỉ ổibvô sỉ hạ lưu ăn thêm mấy bận nữa, ăn ngươi suốt đời suốt kiếp."


"Ngươi..." Tiểu Bình đỏ mặt, lần đầu có người thề non hẹn biển với mình, trong lòng dâng lên cảm giác vừa ấm áp vừa vui sướng, tuy rằng có chút thô thiễn.


"Sao? Cảm động?"


"Hừ! Ứ thèm, có mới nói đó, nếu nuốt lời thì làm tiểu cẩu sủa gâu gâu."


Mạnh Hùng híp mắt cười đưa tay đến xoa đầu hắn: "Cún con ngoan."


"..."


"Sủa thêm tiếng nữa đi."


"Hỗn đãn!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi