Anh sẽ không phiền lòng chứ?
Ngồi phía sau ghế lái, Châu Ly quay sang Cố Tử Khâm hỏi thử. Kể từ lúc lên xe trở về biệt thự, Cố Tử Khâm đều giữ trạng thái im lặng, chỉ chống tay nhìn ra ngoài cửa kính bằng đôi mắt đượm buồn.
Với câu hỏi của vợ, Cố Tử Khâm chỉ cười, lắc đầu đáp:
- Không phải. Tôi đang lo lắng cho chuyến bay chiều nay. Em cũng đừng nên nghĩ ngợi gì nhiều quá!
Châu Ly tròn xoe mắt nhìn anh. Cố Tử Khâm sẽ ra nước ngoài ư? Vậy mà cô lại không hề hay biết.
- Anh định đi đâu?
Cố Tử Khâm mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Châu Ly, tự do trêu đùa các ngón tay mềm mại mà đáp:
- Tôi sang Mỹ một tuần. Đã đến lúc cần tìm kiếm các phương pháp trị liệu thích hợp cho đôi chân phế vật này rồi.
Để anh đi một mình, Châu Ly không mấy yên tâm. Chân anh bị liệt thế kia đi lại sẽ rất khó khăn. Cô quay sang nhìn Cố Tử Khâm, băn khoăn lên tiếng:
- Tôi... tôi có thể đi cùng anh chứ? Để anh sang Mỹ một mình sao được!
Cố Tử Khâm nhướn mày, chống tay nhìn Châu Ly bằng ánh mắt hết sức thâm tình. Cái nhìn này của anh khiến Châu Ly nhất mực bối rối, vội vàng quay mặt né tránh, ngượng ngùng nhắc lại lần nữa:
- Anh đang bị thế này, để anh đi một mình tôi không yên tâm cho lắm!
Biết Châu Ly có ý tốt lo lắng cho anh, trong lòng Cố Tử Khâm cảm thấy ấm áp. Vẫn như những gì anh nói từ trước, chỉ có mẹ và Châu Ly mới đem lại cho Cố Tử Khâm những xúc cảm hiếm hoi như thế này.
Cố Tử Khâm lắc đầu, dịu dàng an ủi vợ:
- Em hãy ngoan ngoãn ở nhà. Tôi sẽ cố gắng về sớm. Hơn nữa, đã có Nhật Quân đi cùng, cậu ấy biết cách chăm sóc cho tôi!
Nhật Quân đang lái xe cũng gật đầu phụ họa theo:
- Phải đấy, thiếu phu nhân! Tôi đi theo thiếu gia đã mười năm nay, chắc chắn sẽ đưa thiếu gia toàn vẹn trả về cho phu nhân.
Nghe vậy, Châu Ly cũng tạm thời yên tâm đôi chút.
Ngay sau khi trở về biệt thự, điều đầu tiên Châu Ly làm đó là tiến hành kiểm tra lại xe lăn. Cô quan sát kỹ lưỡng từng bộ phận, dùng tay lắc lắc, tuy vẫn còn khá tốt nhưng thâm tâm vẫn chưa ưng ý cho lắm.
Nghĩ là làm, Châu Ly ngồi dậy, cầm túi xách lái xe riêng đi ra bên ngoài. Cố Tử Khâm đang mải mê làm hồ sơ, sổ sách, muốn lên tiếng hỏi vợ nhưng lại thôi. Dù sao cô cũng cần thời gian riêng tư, anh cũng sẽ không can thiệp sâu.
Khoảng hai tiếng sau, Châu Ly mới trở về nhà.
- Nhật Quân! Mau ra đây giúp em!
Châu Ly mở cốp xe, lau mồ hôi trên mặt, hai tay chống hông, nở nụ cười hết sức mãn nguyện. Nhật Quân gấp gáp chạy về phía cô, nhìn thấy thứ Châu Ly đem về liền ồ lên khen ngợi:
- Thiếu phu nhân mua xe lăn mới cho thiếu gia ư?
Châu Ly gật đầu, nhờ Nhật Quân xách giúp ra bên ngoài.
Chiếc xe lăn Châu Ly mua cho anh thuộc vào loại tối tân nhất, được thiết kế nhỏ gọn nhưng chức năng đầy đủ, có thể tự di chuyển lên xuống cầu thang chỉ bằng thao tác bấm số đơn giản mà vẫn giữ an toàn tuyệt đối cho người ngồi.
Cố Tử Khâm cũng không ngờ đến việc này, nét mặt vẫn sững sờ, ngây ngốc hết nhìn vợ lại cúi xuống nhìn xe lăn.
Châu Ly vỗ lên vai anh, vui vẻ nói:
- Anh thử ngồi lên xem. Nếu cảm thấy không ổn tôi sẽ đổi chiếc khác!
Nhật Quân giúp Cố Tử Khâm đổi xe. Anh ngồi rất vừa vặn, đặc biệt phần ghế lót lông êm ru, tránh gây cảm giác mỏi nhừ cơ mông.
Đôi mắt Cố Tử Khâm sáng lấp lánh, giọng nói có chút run rẩy:
- Cảm ơn em, Châu Ly!
Có lẽ, đây là điều vui nhất kể từ khi kết hôn mà Châu Ly làm được cho Cố Tử Khâm. Nhìn anh vui vẻ và hào hứng như thế, trong lòng cô cũng tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Hai giờ chiều nay, Cố Tử Khâm sẽ bay sang Mỹ. Sau khi giúp anh sắp xếp quần áo cùng đồ dùng cá nhân, Châu Ly lại túi bụi xuống bếp nấu cơm. Cô luôn thích tự tay làm món ăn cho chồng để tạo cảm giác ấm cúng. Bất kể món nào Châu Ly làm, dù ngọt, hay mặn,... Cố Tử Khâm đều ăn rất ngon lành.
Nằm trên giường lớn, Châu Ly không thể nào ngủ ngon. Cứ được một lát, cô lại xoay người, lăn bên nọ sang bên kia, thỉnh thoảng thở dài. Nhận thấy thái độ khác thường của vợ, Cố Tử Khâm bèn nhoài người quay sang, đưa tay kéo Châu Ly áp sát lại gần mình.
Ở khoảng cách này, cô mơ hồ cảm nhận được hơi thở nồng nàn phía trên đang phả vào da mặt. Vòng tay to rộng ôm ngang eo Châu Ly, chóp mũi anh cao, cọ nhẹ lên vầng trán trắng nõn của vợ.
- Em mất ngủ sao?
- Vâng!
Châu Ly nhỏ giọng đáp, bối rối cúi đầu xuống, tầm mắt lại chạm phải vòm ng ực rắn chắc, vạm vỡ kia. Cố Tử Khâm c ởi trần, tuy khuôn mặt không đẹp nhưng thân hình lại vô cùng hoàn mỹ, múi nào ra múi nấy. Điều này chứng tỏ, khi anh còn lành lặn, chắc chắn đã từng tập võ và gym.
Cố Tử Khâm càng ôm siết Châu Ly vào hơn. Phần ngực căng tròn của cô áp sát lên ngực anh, da mặt cô phút chốc đỏ bừng. Mặc dù họ kết hôn đã được hai tháng, nhưng chưa khi nào ngủ cùng nhau trong tư thế thân mật như thế này. Châu Ly theo phản xạ, vội vàng chống hai tay nhỏ lên ngực anh, muốn trốn tránh ánh mắt thâm sâu kia. Nhưng Cố Tử Khâm lại càng ra sức ôm cô chặt hơn, dùng tay nâng cằm Châu Ly, ép cô phải nhìn vào mắt anh.
- Tử Khâm! Anh mau ngủ đi, sắp đến giờ bay rồi!
Cô bối rối kiếm cớ đánh lạc hướng.
Nhìn khuôn mặt bối rối của Châu Ly, Cố Tử Khâm bật cười.
- Em đang xấu hổ đấy à? Chuyện này là một trong những nghĩa vụ thiết yếu mà vợ chồng phải làm. Không trước thì sau!
- Nhưng... nhưng tôi chưa sẵn sàng!
Châu Ly đã rối thật. Cô tìm đại một lý do khác, muốn chạy đi nhưng không kịp.
Cố Tử Khâm nhoài người đè lên cơ thể mềm mại của Châu Ly, bắt lấy hai tay ương bướng, tóm gọn lên trên đỉnh đầu.
Hơi thở bỏng rát liên tục vờn quanh Châu Ly, trói buộc cô không được rời khỏi tầm nhìn của anh. Cố Tử Khâm lặng lẽ ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp của vợ, mắt ngài mũi cao, đôi môi căng đỏ mọng, nhìn là muốn cắn. Lồ ng ngực Châu Ly đập thình thịch, hoảng hốt muốn né tránh anh.
- Đừng sợ! Tôi sẽ rất nhẹ nhàng!
Dứt lời, Cố Tử Khâm cúi xuống, ép môi hôn lên miệng Châu Ly. Bờ môi của cô rất mềm và thơm, mỗi lần hôn đều khiến Cố Tử Khâm phút chốc ngây ngốc. Anh đẩy lưỡi, ép cô mở hé môi, sau đó tiến vào bên trong, hút dần lấy dư vị ngọt ngào quý hiếm.
Môi lưỡi Châu Ly bị anh thỏa sức cắn m*t trêu đùa. Toàn bộ khoang miệng nhỏ nhắn đều ngập tràn hơi thở nồng nàn của anh. Bàn tay to lớn dần dần di chuyển xuống dưới vùng eo và bụng nhỏ Châu Ly, bắt đầu luồn lách vào trong.
Châu Ly hoảng hốt giãy nảy, cảm nhận từng đầu ngón tay thon dài đang m ơn trớn da thịt trên vùng eo nhạy cảm của cô.
- Dừng lại đi, Tử Khâm!
Châu Ly yếu ớt ngăn cản. Nhưng Cố Tử Khâm không nghe, gục đầu vào cổ cô, cắn nhẹ lên phía trên. Bàn tay anh chạm tới vùng ngực đ ẫy đà, ẩn hiện lấp ló sau lớp áo lót màu đen quyến rũ, làm Châu Ly phút chốc co rút.
Dẫu biết giữa họ chắc chắn sẽ phải xảy ra loại chuyện này, nhưng tâm lý Châu Ly vẫn chưa tình nguyện. Cô sợ sệt co người lại, hai tay cựa quậy muốn rút khỏi sự trói buộc phía trên của Cố Tử Khâm nhưng đều thất bại. Anh vẫn cúi xuống hôn lên gáy và ngần cổ trắng mịn của cô, chốc lát lại dùng răng cắn nhẹ. Bàn tay hư hỏng vẫn vờn quanh khe ng ực quyến rũ, sắp sửa chui vào trong áo lót.
- Tử Khâm...!
Tiếng gọi yêu kiều của cô lại càng làm Cố Tử Khâm thêm thích thú. Anh lắc đầu, ngẩng lên nhìn cô một cách âu yếm:
- Chúng ta... sinh con đi!