ĐỒ KHỐN, EM MUỐN ÔM ĐÙI ANH

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Khương Tiểu Lạc chuẩn bị sẵn đồ ăn đồ uống, định mở tiệc trà, ca hát gì đó thì thôi đi, cậu sợ doạ mọi người bỏ chạy hết.

Song Mộc Lâm xác định sẽ tham giả, Khương Tiểu Lạc yên tâm hơn, nếu chỉ có một người tổ chức ca hội trên YY chắc chắn sẽ rất nhạt nhẽo.

Bởi vì đã thông báo trước trên weibo, rồi treo trên bảng thông báo YY, chờ tới lúc Khương Tiểu Lạc vào phòng YY của Song Mộc Lâm, số người trong phòng đã lên tới hơn hai trăm.

Acc áo vàng của cậu vừa tiến vào đã được cả nhóm fan mắt tinh vây xem.

Có người rảnh rỗi tới giết thời gian, có người muốn gặp thần tượng Kỳ Meo hoặc Song Mộc Lâm của mình, cũng có người tới để xem JQ. Tin tức trong giới võng phối lan truyền rất nhanh, ngoại trừ không có mạng, bằng không thì ai cũng biết Kỳ Meo và Sở thiếu là CP thật ngoài đời. Lên mic, hiện trường show ân ái gì đó, đều có thể dễ dàng bắt gặp trên YY.

Bởi vì kênh YY này chỉ có Khương Tiểu Lạc là quản lí, có rất nhiều người phải đeo áo trắng đang cầu phát áo trên khung chat khiến cậu bận rộn tới mức không kịp nghỉ tay.

Cậu vừa thay áo vừa ăn đậu phộng, nói: “Trước tiên tôi xin báo trước, tối nay Sở thiếu tăng ca, sẽ không xuất hiện đâu nha.” Nói xong câu đó, Khương Tiểu Lạc nhìn thấy số người trong phòng giảm hơn chục người, trên khung chat cũng nhảy ra nhiều câu tỏ vẻ tiếc nuối.

Khương Tiểu Lạc uống một ngụm trà sữa nóng, phóng khoáng cạn chén, rất chi là đắc ý. “Cho nên, các đồng chí thân mến, tối nay tôi có thể chơi tới khuya.”

[Khung chat]

Cẩn thận bị Sở thiếu phát hiện sẽ đánh mông nha﹁_﹁

Đúng là bé hư, tôi phải đi tố cáo cậu, để anh ấy làm cậu ba ngày ba đêm không bò nổi xuống giường.

Lầu trên đơn giản mà thô bạo.

Lưu Bạch đến kìa:O

Tuy rằng câu nói kia bị spam mau chóng biến mất, nhưng vẫn có người thấy được mà copy paste lại, Khương Tiểu Lạc cũng nhìn thấy. Trong khung chat luôn nhắc tới Lưu Bạch, còn bảo với cậu.

Fan đã làm như vậy, Khương Tiểu Lạc không thể bơ người ta không quan tâm.

Cậu cho Lưu Bạch áo đỏ rồi kéo lên mic. Chỉ chốc lát sau, đèn xanh trước mic Lưu Bạch rực sáng.

Đầu tiên, Lưu Bạch chào hỏi một lượt, vui vẻ nói chúc ngủ ngon với mọi người, mình chỉ tới đây chơi thôi.

Thật ra Khương Tiểu Lạc và Lưu Bạch không quá thân nhau, lần trước đi nghe ca hội bị fan phát hiện, rồi bị bế lên mic, coi như hai người cũng có quen biết. Hơn nữa, tốt xấu gì Lưu Bạch cũng là tình địch của Song Mộc Lâm, Khương Tiểu Lạc rất khó xử, cậu về phe Song Mộc Lâm mà.

Nhưng thái độ của Lưu Bạch rất tốt, Khương Tiểu Lạc đành phải hùa theo.

Lát nữa Song Mộc Lâm đến, không biết liệu có xảy ra chuyện gì không? Khương Tiểu Lạc không dám nghĩ tới nữa.

Lưu Bạch nói về sau nếu có cơ hội thì cùng hợp tác, ngoài miệng Khương Tiểu Lạc xởi lởi đồng ý, thật ra trong lòng thầm nghĩ kịch đó phải là kịch thụ thụ thì mới hợp tác được.

Một người nhiệt tình, một người có lệ qua loa, cho dù tìm mấy đề tài nhàm chán cũng có thể tán ngẫu được khá lâu. Khương Tiểu Lạc nói tới mỏi mồm, nhìn lên yêu cầu của fan trên khung chat, đẩy Lưu Bạch lên mic hát.

Lưu Bạch hắng giọng: “Tôi không hát được, bị cảm rồi.”

Các fan ở bên dưới mặc kệ.

[Khung chat]

Hát một bài cũng được mà.

Muốn nghe Lưu Bạch hát cơ, cầu thoả mãn.

Lưu Bạch đang ốm, mọi người đừng làm anh ấy khó xử, thông cảm một chút đi.

Lưu Bạch thở dài, ngay lúc mọi người tưởng rằng anh sẽ cố gắng hát, nào ngờ anh lại nói. “Chủ phòng YY đã tới rồi, mọi người để cho cậu ấy hát đi.”

Đây là lần đầu tiên Lưu Bạch gặp Song Mộc Lâm, anh rào trước đón sau như vậy, còn tự ý thay đổi xưng hô. “Mộc Mộc, xin chào. Tôi là Lưu Bạch.”

Trong phòng im lặng vài giây, Song Mộc Lâm không vội vã sửa lại cho đúng. “Cứ gọi tên đầy đủ của tôi đi.”

Mộc Mộc nghe quá thân thiết, ngay cả chính Khương Tiểu Lạc cũng thấy buồn nôn. Cậu và Song Mộc Lâm thân nhau như vậy còn không gọi là Mộc Mộc. Nhưng mà thái độ của Song Mộc Lâm với Lưu Bạch quá lạnh lùng, cậu ngửi được mùi mờ ám.

“Mọi người muốn nghe bài gì?” Song Mộc Lâm không muốn kéo dài, lập tức chuẩn bị lên hát. Nào ngờ Lưu Bạch lại thì thầm: “Cối xay gió gọi cậu là Mộc Mộc mà, tên này nghe rất đáng yêu.”

Lặng im.

Lại tẻ ngắt. _(: 3∠)_

Không biết có phải Lưu Bạch cố tình đến khiêu khích hay không, Khương Tiểu Lạc đỡ trán, chọc Song Mộc Lâm quá đáng thì anh ta sẽ không nể mặt đâu.

“Được rồi, Lưu Bạch, đừng đùa cậu ấy.” Một giọng nam quen thuộc xuất hiện làm Khương Tiểu Lạc thấy được một tia hy vọng. Cối xay gió tới rồi, hẳn có thể thu phục được hai người này.

Cậu cố gắng muốn lờ đi một đám fan cuồng CP Phong Lưu đang spam trên khung chat như “Cầu Phong Lưu cùng hát”, “Cầu Phong Lưu tương tác với nhau”, “Lưu Bạch đại đại, Phong công tử, em là fan CP cuồng nhiệt của hai anh 0v0”. Thật là loạn càng thêm loạn, tuyệt đối không nhìn nổi. Lưu Bạch cười hì hì nói: “Thật ra vừa rồi tôi chỉ đùa Song Mộc Lâm chút thôi. Được rồi, tôi sẽ hát một bài thay cho lời xin lỗi.”

Lưu Bạch lập tức hát luôn, nhạc đệm đã chuẩn bị sẵn.

Đã quên mất bắt đầu từ ngày mấy sau khi chia tay

Thích một mình ngắm nhìn mưa rơi

Không còn liên lạc, cô đơn như phản ứng dây chuyền

Muốn vui vẻ cũng không còn sức lực



“Ký ức độc quyền”

Tất cả hồi ức vui vẻ chỉ vĩnh viễn sót lại trong đáy lòng, mặc cho ai lấy cũng không được. Một bài hát vừa nghe đã không thấy vui tươi mà chỉ là nỗi buồn man mác. Lưu Bạch hát rất nhập tâm, thậm chí còn hơi nghẹn ngào.

Có vẻ đúng là bị cảm cúm, nhưng lại giống như hát tới cảm động, mọi người trên khung chat lại bắt đầu tưởng tượng.

[Khung chat]

Cối xay gió mau chóng an ủi thụ đi nào┬_┬

Khóc thật sao?

Cối xay gió vẫn luôn im lặng, chỉ chợt loé lên mà thôi.

Một khúc hát kết thúc, Lưu Bạch ho khan, điều chỉnh lại cảm xúc. “Nam thần chỉ là nam thần, mọi người đừng tưởng tượng nhiều. Ừm… Tôi có việc rồi, Kỳ Meo, tôi đi trước đây.”

Bị điểm tên, Khương Tiểu Lạc mau chóng nói tạm biệt. Lưu Bạch rời khỏi phòng, mà sao cậu vẫn cảm thấy không khí thật lạnh lẽo_(: 3∠)_

“Song Mộc Lâm, anh còn ở đó không? Cối xay gió, anh thì sao?”

Hai người kia cùng đồng thanh.

“Còn.”

“Ừ.”

Trên khung chat vẫn còn spam về Lưu Bạch, Khương Tiểu Lạc đành mặc kệ. Song Mộc Lâm cố ý nói lảng sang chuyện sang, chủ động hỏi: “Sở thiếu không đến à?”

“Mấy ngày nay đều phải tăng ca.” Giọng điệu cậu ai oán có vẻ rất cô đơn, rồi lại lập tức tỏ ra đắc ý. “Song Mộc Lâm, hôm nay chúng ta chơi tới mười hai giờ đi. Chưa tới một, hai giờ sáng, Sở thiếu sẽ chưa về nhà.”

Nghe hai người bạn thân trò chuyện rất nhàm chán, khung chat mạnh mẽ yêu cầu Cối xay gió mở mic nói chuyện. Song Mộc Lâm cũng nhìn thấy, đành bảo. “Ai đó tuỳ ý tán ngẫu đi.”

Ai đó chính là Cối xay gió, xưng hô này khá mờ ám, khá trắng trợn phải không?

Cho nên tối nay có thể kết luận rằng “Cối xay gió và Song Mộc Lâm có JQ, Lưu Bạch hát một khúc tình ca buồn rồi ảm đạm bỏ đi?” Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Truyện Võng Du

Không thể không nói, bạn thân gì đó, tần số não nhảy thật nhanh.

Nói tán ngẫu đích thực là tán ngẫu, toàn nói mấy lời không có giá trị dinh dưỡng, nhưng các fan vẫn vui vẻ lắng nghe. Khương Tiểu Lạc nhắc tới chuyện chuẩn bị vở kịch kia rồi tới chuyện đêm khuya, đề tài càng ngày càng vô liêm sỉ.

Song Mộc Lâm hỏi Khương Tiểu Lạc rằng hai người một đêm làm mấy lần.

Đồ khốn nạn, còn chưa tới mười hai giờ đêm đâu, Khương Tiểu Lạc từ chối trả lời câu hỏi này, còn khung chat thì cực kì tích cực đoán đáp án.

[Khung chat]

Nhất định là bảy lần.

Bảy lần là quá giới hạn rồi, liệu có phải tám lần không?

Ô hô hô, Sở thiếu và Kỳ Meo lăn lộn vòng vòng không cần giải thích.

Tôi thấy có lẽ chỉ một lần, cúc hoa nhỏ mà chặt, dưa chuột to mà cứng, tiến vào quá nhiều sẽ chảy máu.



Đúng là bất kể trắng đen, đúng sai!

Các cô gái, các cô có thể thẹn thùng một chút, thục nữ một chút không? Chẳng trách cả đám đều ế, không lấy được chồng.

Sau đó đều là Song Mộc Lâm và Cối xay gió nói chuyện với nhau. Không biết có phải trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã thông hay không, cuộc đối thoại của hai người này tràn ngập bong bóng phấn hồng.

Cái gì mà thức đêm không tốt cho sức khoẻ, cậu nên ngủ sớm đi. Cho dù lời vừa rồi nói với Khương Tiểu Lạc, nhưng chắc chắn là đang gián tiếp thúc giục Song Mộc Lâm đi ngủ sớm. Cái gì trời đang trở lạnh, đừng để bị cảm, nếu không chuẩn bị sẽ giận cậu, chỉ là đang gián tiếp quan tâm Song Mộc Lâm, muốn nhắc nhở anh tự chăm sóc bản thân thật tốt.

Tiếp tục nghe, Khương Tiểu Lạc cảm thấy có thể đóng dấu kết luận được rồi. Nếu không phải hai người này đang yêu nhau thì chính là sắp yêu nhau, thật đáng mừng, chúc mừng nha.

Đang lúc Khương Tiểu Lạc suy nghĩ vớ vẩn, đột nhiên nghe thấy Song Mộc Lâm cười gian: “Meo thụ, cậu tiêu đời rồi!”

Khương Tiểu Lạc mờ mịt khó hiểu như lọt vào sương mù, không biết đã xảy ra chuyện gì. Cậu rất vô tội “hả” một tiếng.

“Các cô gái, Sở thiếu tới rồi kìa.” Song Mộc Lâm cố tình kéo dài âm cuối, làm như giúp Khương Tiểu Lạc giảm xóc tâm lý. Cậu thầm chửi trong lòng một tiếng, ngoài miệng thì không dám nói ra.

Không thể bình tĩnh nổi.

Sở Thiếu Tự được phát áo đỏ thẫm, ở trên nhìn xuống dẫm nát cậu. Khương Tiểu Lạc liếc mắt nhìn đồng hồ, mười một giờ, vẫn còn… sớm mà.

Trong lúc cậu đang không vui, 500 người nghe lại sục sôi hẳn lên.

Đây là lần đầu tiên Sở thiếu lên YY phải không?

Fan của Sở thiếu có uy lực hoàn toàn khác, giống y hệt như máy bay chiến đấu vào hoạt động. Tốc độ spam trên khung chat được nâng lên một tầng cao mới, Khương Tiểu Lạc chỉ kịp nhìn thấy đúng hai từ Sở thiếu.

Sở Thiếu Tự gõ chữ trên khung chat.

Sở: Không có mic.

Khung chat lập tức không hẹn mà cùng ngừng lại.

Song Mộc Lâm vây xem kịch vui, Cối xay gió cũng im lặng không nói gì. Khương Tiểu Lạc đành phải chat phối hợp với Sở Thiếu Tự.

Vì thế, người nghe cùng ngừng spam để vây xem hai người, tránh cho tin nhắn của Sở thiếu bị họ đẩy trôi.

Kỳ Meo: Sở thiếu, chào buổi tối~(≧▽≦)/~

Xxx tặng cho Sở thiếu ba đoá hoa.

Sở: Đã mười một giờ.

Kỳ Meo: Lát nữa em sẽ ngủ 0v0

Xx tặng Sở thiếu một đoá hoa.

Sở: Bây giờ.

Xxxx tặng Sở thiếu ba đoá hoa.

Khương Tiểu Lạc bất đắc dĩ mở mic: “Tôi đi ngủ trước đây. Song Mộc Lâm, Cối xay gió, mọi người tiếp tục chơi đi.” Cậu quyết đoán mau chóng tắt YY, trong mắt người khác biến thành một bé ngoan biết vâng lời sợ bị người lớn nhéo tai.

Các fan hâm mộ bận rộn chụp màn hình để lưu lại, mãi mới rảnh rỗi thì phát hiện acc của Sở thiếu đã biến mất.

Thật sự đúng là chồng nào vợ đấy.

May là đêm nay thu hoạch khá nhiều, chỉ tính màn mờ ám giữa Lưu Bạch, Cối xay gió và Song Mộc Lâm cũng đủ để oanh tác nhóm hóng hớt trên diễn đàn.

Khương Tiểu Lạc thật sự rất nghe lời, tắt máy tính, nếu không thì Sở Thiếu Tự sẽ gọi điện thoại thúc giục. Về phương diện nghỉ ngơi, Sở Thiếu Tự quản cậu rất chặt.

Anh cho phép cậu ngủ nướng, nhưng không cho phép cậu ngủ muộn, tốt xấu gì cũng coi như công bằng.

*Chú thích:

JQ = gian tình

Bài hát trong bài là “Ký ức độc quyền” của Trần Tiểu Xuân. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi