ĐỖ LƯƠNG DẠ

Ước chừng lúc này đã vào canh ba giờ Dần, sắp chuyển sang ranh giới giữa ngày và đêm, là thời khắc đêm thành Lạc Dương yên tĩnh và an bình.
Mộ Dung Thu Thủy chia tay với Vô Song, cả người mang theo cảm giác say chếnh choáng, đi qua đầu phố thành Lạc Dương hiu quạnh. Hắn đi qua phủ nha Lạc Dương, sau đó đi theo hướng bắc dọc theo sông Lạc Hà, đi nàng qua đường lớn thành bắc, rồi đi tới một hẻm nhỏ bên ngoài Đỗ phủ.
Hẻm nhỏ yên tĩnh tối tăm nằm dưới ánh trăng, từng cánh hoa quế li ti rơi xuống đất, trong không khí còn sót lại mơ hồ mùi hương thơm của hoa quế. Hắn dựa người vào vách tường, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, khóe môi khẽ nhếch lên cười.
Trên đầu bức tường hiện ra đầu một người, trong bóng tối một đôi mắt to sáng nhìn hắn, nhẹ giọng trách mắng: ‘Dâm tặc to gan, đêm hôm khuya khoắt ngươi định làm gì?”
Mộ Dung Thu Thủy nhìn Đỗ Lương Dạ, nói nhỏ: “Bỗng nhiên rất nhớ muội thì đến.”
Đỗ Lương Dạ lần đầu thấy hắn thẳng thắn như thế, trong lòng cảm động, nhưng phụng phịu hỏi; ‘Có thật thế không?”
Mộ Dung Thu Thủy nghiêm chỉnh đáp: “Thật.”
“Sau tối này huynh có thời gian rảnh nữa không?”
“Không.”
Đáp án này căn bản nằm trong dự đoán của Đỗ Lương Dạ, nhưng hắn nói vậy nàng vẫn thất vọng, bĩu môi nói: “Vừa mời gặp mặt, giờ đã muốn gặp muội, huynh gạt ai vậy?”
“Thật sự rất nhớ muội mà.” Mộ Dung Thu Thủy lộ tính trẻ con.
Cả người Đỗ Lương Dạ lập tức từ đầu tường bay ra ngoài, hắn dang hai tay ra ôm tấm thân thơm ngát vào lòng, cúi xuống nhìn người trong lòng mình, mái tóc đen bay nhè nhẹ, sống mũi nhỏ nhắn, đôi mắt trong veo không dấu được ý cười trong đó. Hai cánh tay choàng qua cổ hắn, ống tay áo rộng thùng thình tuột xuống tận khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết làm trái tim Mộ Dung Thu Thủy dao động.
Đỗ Lương Dạ như biết tâm tư của hắn, ghé vào hôn lên môi hắn.
Sau một lúc lâu, Mộ Dung Thu Thuy buông nàng ra, nhìn thật sâu người trong lòng, ánh mắt thâm tình tràn đầy. Cuối cùng, Đỗ Lương Dạ từ trước đến nay chưa biết xấu hổ là gì cũng phải cúi đầu thẹn thùng.

Trong lòng Mộ Dung Thu Thủy đột nhiên nảy sinh cảm giác đau đớn dịu dàng.
Hắn ôm chặt Đỗ Lương Dạ vào ngực, dịu dàng nói:”Muội có biết, ba năm qua, việc mà ta dồn hết lòng để làm là việc gì không?”
Đỗ Lương Dạ không nói gì, phải rất lâu sau, nàng mới hỏi khẽ một câu: “Là phản Thanh phải không?”
“Sai. Không phải việc này. Ba năm qua ta toàn tâm toàn lực làm một việc, đó chính là quên muội đi…” hắn cười khổ, nói khẽ; “Nhưng, ta không làm được. Ta không làm được Lương Dạ à.”
Hắn nói xong thì vùi mặt vào hõm vai của nàng, một giọt nước mắt rơi xuống thấm vào da nàng.
Đỗ Lương Dạ cảm giác như bị que hàn in dấu vào làm làn da nàng như bỏng rát, đốt cháy cõi lòng của nàng. Nàng tựa trong lòng hắn rất lâu cũng không cử động.
Một lúc lâu sau.
Nàng buông hắn ra,từ trên người hắn nhảy xuống đất, nói: “Đi, muội đưa huynh đến một nơi.”
Nói xong liền kéo hắn đi về phía qua rừng trúc.
Mộ Dung Thu Thủy đi theo nàng ra đến bờ sông. Đỗ Lương Dạ lấy từ trong đám cỏ lau một chiếc thuyền, chiếc nơ kết đồng tâm đỏ chói lắc lư không ngừng, chính là chiếc thuyền hôm qua nàng chèo.
Hắn hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Nàng cười: “Đi rồi sẽ biết.”
Lúc này trời đã gần sáng, mặt nước tỏa ra một làn sương trắng nhẹ, ngược lại từng gợn sóng lạnh lẽo lại trong suốt, chầm chậm lan rộng ra. Đỗ Lương Dạ cầm mái chèo đẩy dọc theo mặt nước sông Lạc Hà, mái tóc đen phât phơ bay trong gió, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trẳng mịn như ngọc, nét mặt lộ rõ vẻ tươi tắn dịu dàng, đôi mắt sáng như sao.
Mộ Dung Thu Thủy chăm chú nhìn nàng, ngây ngốc.

Yên lặng trong chốc lát, hắn mới hỏi:”Lạnh không?”
Giờ đang là cuối mùa thu, trên mặt sông cảm giác khá lạnh, hơi nước ẩm ướt, Đỗ Lương Dạ lại mặc một chiếc áo trắng đơn, nhưng nàng lắc đầu cưới nói: ‘Không lạnh.”
Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười.
Về phương diện này từ trước đến nay nàng không hề yếu ớt, mà là một nữ tử rất mạnh mẽ, thậm chí nàng rất ít khi làm nũng, ngay cả nói vài câu tình cảm cũng rất thẳng thắn, nhiều lắm thì đỏ mặt cắn môi không nói, nhưng lúc vui vẻ thì không hề giấu diếm, nói là đặc biệt, thì là hồn nhiên ngây thơ, nói khó nghe một chút, thì là thiếu sự rụt rè. Nàng cũng không phải là người biết lợi dụng những ưu điểm của bản thân, giống như không biết mình xinh đẹp, mà lại không biết đầu tư vào vẻ đẹp đó – đương nhiên, những lời này là do Giang Hú nói.
Giang Hú còn nói, nếu như một nữ nhân không biết làm nũng với ngươi, rõ ràng là nàng không yêu ngươi.
Lần đầu tiên hắn nghe được câu nói đó thì vô cùng hoang mang, lo được lo mất, suy nghĩ mất một thời gian rất dài, là rốt cuộc Đỗ Lương Dạ có yêu hắn không? Nàng có lúc vô cùng chủ động, kéo hắn đi vòng vòng, hai mắt chứa đầy tình cảm nhìn hắn, vẻ mặt nửa cười nửa không, giống như phá vỡ bí mật của hắn. Có mấy lần, hắn nghĩ nàng sẽ nói gì đó, cuối cùng nàng lại không nói gì cả. Có đôi khi, bỗng nhiên nàng biến mất hai tháng, hôm sau gặp hắn, dáng dấp vẫn rạng rỡ như trước, ngược lại làm hắn suy nghĩ – là có đúng hắn đơn phương không!
Sự việc tiến triển, là đêm đó bọn họ cùng đến đền Bạch Mã ngắm mai.
Nhớ lại đêm đó, trên mặt Mộ Dung Thu Thủy tự nhiên cười lên. Ngay sau đó bị một làn nước lạnh hắt vào, hắn tránh không kịp.
“Ngốc, đang suy nghĩ gì vậy?” Đỗ Lương Dạ khẽ cười hỏi.
Hắn trừng mắt với nàng, giả vờ giận giữ nói: “Không nói cho muội biết.”
Còn chưa nói xong lại bị hắt nước lên. Lần này thì hắn có phòng bị, chưa thấy hắn nhấc chân mà cả người hắn đã chuyển sang đến bên Đỗ Lương Dạ, kéo nàng lại.
Đỗ Lương Dạ cầm trong tay hai mái chèo, vẻ mặt hờn dỗi dùng khuỷu tay chặn lại ở ngực hắn.
Mộ Dung Thu Thủy cảm thấy hơi thở của nàng thơm ngát lành lạnh, tim hắn lại rung động, hắn nghiêng đầu hôn lên môi nàng, đầu tiên là lướt qua rất nhẹ, sau thì mạnh mẽ dùng lưỡi quện lấy nàng.

Giây lát, chỉ nghe “chát” một tiếng, hai mái chèo cùng rơi xuống nước.
Mộ Dung Thu Thủy ghé sát vào tai nàng, nói :”Ta đang nhớ vào cái đêm ở Đền Bạch mã kia…”
Cơ thể Đỗ Lương Dạ mềm yếu trong lòng hắn, khẽ hừ mũi: “Bại hoại, huynh thật xấu xa.”
‘Ta rất xấu sao?’
“Đúng, rất xấu.”
“Xấu xa như nào? Muội nói thử xem nào…”
“Thì là như này.”
“Như nào?’
Đỗ Lương Dạ hừ một tiếng không nói gì nữa. Qua một lúc, Mộ Dung Thu Thủy mới cười khẽ: “Đêm đó tại đền Bạch Mã, muội là như này, sau đó ta cũng như này, vậy, tóm lại là muội như này, ta cũng như này…”
“Huynh thật sự là rất xấu xa.” Đỗ Lương Dạ rốt cuộc cũng thẹn thùng, đánh vào ngực hắn một cái, rồi lại bật cười.
Chiếc thuyền dập dờn trên sông, chiếc nơ đồng tâm màu đỏ chói cũng bồng bềnh theo không ngớt, màu sắc diễm lệ soi xuống dòng nước trong suốt càng diễm lệ, vô cùng diễm lệ.
Rất lâu sau.
Giọng nói của Đỗ Lương Dạ mới vang lên: “Trời sáng rồi, đứng lên đi, muội đưa huynh đến một nơi.”
Mộ Dung Thu Thủy vẫn còn ôm nàng, vùi đầu vào tóc nàng, âm thanh khàn khàn nói ;”Muội mặc chiếc áo đơn này, không nên ra ngoài lạnh, chúng ta trở về đi.”
Đỗ Lương Dạ kiên quyết nói: “Không được.”
Mộ Dung Thu Thủy buông nàng ra, ngẩng đầu lên nhìn, cười nói: “Mái chèo đã rơi rồi, muội lấy gì để chèo thuyền.”

“Ngốc quá, không phải còn có cây sào sao?”
Đỗ Lương Dạ với chân hất cây sào lên, Mộ Dung Thu Thủy nản lòng lại một lần nữa đi vào trong khoang thuyền, trong lòng nảy sinh sự cảm thán.
Chiếc thuyền ngược dòng mà đi, quanh co khúc khuỷu một vòng, bỗng nhiên nhập vào một lưu vực rất rộng. Bờ sông bên phải là một đền miếu lụi bại, tường đổ, tiêu điều, có lẽ là do chiến tranh phá hỏng. Bên trái phía Tây là thành Lạc Dương, đó là một kỹ viện nổi tiếng, mặc dù sắc trời đã sáng nhưng có thể thấy được đèn đuốc vẫn sáng rực, thật sự không phải là đêm.
“Mỗi khi trong lòng muội không vui thì thường chèo thuyền ra đây, nhìn phong cảnh của bờ sông bên kia, vĩnh viễn náo nhiệt không dứt, đủ mọi loại người đủ mọi màu sắc, đi ra đi vào không ngớt, tiếng hoan ca cười vui không ngừng truyền tới đây, muội cảm nhận được niềm vui của bọn họ, tâm trạng vì thế mà cũng thay đổi theo, huynh nói xem có kỳ lạ không?”
Mộ Dung Thu Thủy vốn đang nằm trong khoang thuyền để mặc thuyền chạy, hắn chậm rãi ngồi lên ngay ngắn, hai mắt quan sát phong cảnh hai bên bờ sông, căn bản không nghe thấy Đỗ Lương Dạ nói gì.
Nàng cười hì hì giơ cây sào lên cao, một làn nước hắt lên.
Mộ Dung Thu Thủy theo bản năng nghiêng đầu một chút, chăm chú nhìn nàng, trêu chọc nói: “Muội còn như vậy nữa, ta coi như là một lời mời đấy.”
Đỗ Lương Dạ đỏ mặt, nghếch cằm lên, hừ nói: “Huynh xuống thuyền đi, muội về.”
“A, muội để mặc ta ở giữa chỗ này ư?”
“Muội không ném huynh xuống nước là đã khách sáo lắm rồi.”
“Tuân mệnh, ta lại bắt đầu nhớ muội rồi.”
Đỗ Lương Dạ không lên tiếng, nhưng đôi mắt đẹp đẽ lại cong lên như vầng nguyệt.
Mộ Dung Thu Thủy đứng lên hôn vào mặt nàng, rồi quả thật là nhảy xuống thuyền.
Đỗ Lương Dạ cũng đổi hướng thuyền, sau một lúc, thì biến mất sau đám cỏ lau.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi