Mộ Dung Thu Thủy tỉnh giấc trong tiếng pháo. Ánh nắng nhảy nhót bên song cửa sô, hình như bên ngoài cũng sợ hãi bởi tiếng pháo nổ kinh thiên động địa. Hắn rời giường cởi thắt lưng, cởi trường bào trên người ra, thay một chiếc khác, búi lại mái tóc đen dài, lúc này mới thong dong bước tới bên cửa sổ để nhìn. Chỉ thấy đội nhân mã rất động đi qua, hơn một đội hộ vệ đeo đao đi ở phía sau, mặc dù trên đường người không nhiều nhưng hai đội quan binh trái phải vẫn duy trì trật tự.
Hắn hơi nhô người ra, nghiếng đầu nhìn xa xa, trong đám người chỉnh tề đó có một con ngựa đỏ thẫm, người trên ngựa vóc người thanh tú, vẫn y phục rực rỡ như mọi lần, tóc dài được búi lên cao, đuôi tóc đen lơ đãng rơi trên lưng. Không thấy gương mặt của nàng cũng biết lúc này đôi mắt nàng nhất định là lạnh lùng trang nghiêm. Mộ Dung Thu Thủy bất giác cười, cho đến khi đám người kia khuất tại góc đường hắn mới lưu luyến xoay người lại.
Vừa mới xoay người lại, nụ cười trên mặt chợt đông cứng lại. Trong phòng không biết từ bao giờ có một người ước chừng năm mươi tuổi đứng ở đó, vóc người cường tráng, mặt râu quai nón, hai mắt lộ tinh quang, sắc mặt thâm trầm nhìn thẳng vào hắn.
“Nếu như ta không phải là sư phụ ngươi mà là kẻ địch của ngươi, thì lúc này ngươi đã bị giết chết rồi.”
Giọng nói của ông ta không lớn nhưng lạnh lùng, ngữ điệu trung bình toát lên sự âm nhu, vô cùng tương phản với vẻ bê ngoài của ông ta.
Mộ Dung Thu Thủy hơi cụp mắt: “Xin lỗi, sư phụ.”
Ông ta lạnh lùng nói: “Ngươi nên xin lỗi bản thân ngươi. Họ Mộ Dung kia, bất cứ lúc nào cũng không được buông lơi cảnh giác. Ngươi nên nhớ kỹ, nếu không sẽ chết bất cứ lúc nào.”
“Vâng, sư phụ.”
Giọng nói của Khúc Lan sư phụ ôn hòa hơn, hỏi: “Sự việc đã sắp xếp rồi phải không?”
Mộ Dung Thu Thủy gật đầu, từ trong tấm vài bọc bảo kiếm rút ra một tấm da dê, đặt mở ra trên mặt bàn cho sư phụ xem.
Khúc Lan sư phụ nhìn kỹ một lúc, khi ngẩng đầu lên, sắc mặt rất ung dung, rõ ràng là khá hài lòng.
“Lúc này, ngươi nắm chắc mấy phần?”
“Bảy phần.”
“Bảy phần?” Khúc Lan sư phụ khẽ nhíu mày, “còn điểm nào khiến ngươi còn lo lắng hả?”
Mộ Dung Thu Thủy cười khổ: “Không ai có thể chân chính nắm giữ toàn bộ chi tiết một kế hoạch, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên…”
Khúc Lan sư phụ bỗng nhiên nghiến răng gầm lên: “Bất luận thế nào, lúc này đâu, nhất định phải giết tên cẩu tặc họ Phạm kia! Đương nhiên, nếu không phải vì tên cẩu tặc này bày mưu tính kế, Thanh cẩu há có thể thuận lợi nhập quan hay sao?”
Mộ Dung Thu Thủy cụp mắt xuống, trong lúc sư phụ nổi giận, hắn đã tập thói quen im lặng. Khúc Lan sư phụ bình tĩnh lại một chút, lại nói: “Vậy người họ Ôn kia rốt cuộc là theo bên nào?”
Mộ Dung THu Thủy lắc đầu nói: “Đến hiện giờ, con vẫn không đoán ra lập trường của cô ta. Nhưng, tỳ nữ Duyệt ý của cô ta là người của Đường môn, hạ độc là bản lĩnh phi thường của cô ta.”
Hắn tạm ngừng một chút, rồi trầm ngâm nói tiếp: “Ba phần không nắm chắc của chúng ta, có thể, ở trên người bọn họ.”
“Nói thế là sao?”
“Tuy rằng con không biết lai lịch cụ thể của cô ta như nào, nhưng có thể khẳng định, đằng sau cô ta có một tổ chức rất lớn mạnh. Người bên cạnh cô ta, mỗi người đều là một nhà, đoàn hí kịch vốn thường xuyên di chuyển, đương nhiên không có gì kỳ lạ, nhưng ngay cả người của Đường môn cũng dính dáng trong đó, dường như có chút khó hiểu…” Mộ Dung Thu Thủy khẽ nhíu mày, nói, “Người họ Ôn này rất nổi tiếng, thuộc hạ của cô ta tuyệt không thiếu tiền, nhưng bọn hắn lại vô cùng tiết kiệm, thậm chí ngay cả bản thân cô ta cũng không có đổ trang sức hay y phục sang trọng gì, điều này cũng hơi kỳ lạ.”
“Nói như vậy, có thể cô ta cùng một con đường với chúng ta?”
“Cũng có thể, chỉ không biết người đứng sau cô ta là ai thôi?”
“Chúng ta không còn thời gian nữa, ngày mai là ngày trùng cửu rồi.”
Khúc Lan sư phụ nhắc nhở hắn, rồi cuộn tấm bản đồ lại để trong tay áo, “Ta và bọn Cao Kiện có chút việc trọng yếu cần thương lượng, bản đồ ta mang đi trước, ngươi cẩn thận một chút.’
Mộ Dung Thu Thủy gật đầu, thấy bóng dáng ông đã đi khuất ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang giữa không trung, lúc này hắn mới thấy đói bụng, ra ngoài căn dặn bọn tiểu nhị đem cơm đến. Hắn ăn được nửa, bỗng nhiên khẽ nhíu mày, đôi mắt đen kịt nheo lại, yên lặng lắng nghe.
Mơ hồ có tiếng ồn ào từ hướng Tây Bắc của khách điếm Phượng Phi truyền tới. Lúc này, ước chừng là canh ba buổi trưa, toàn bộ thành Lạc Dương vì Phạm đại nhân đến nên bầu không khí trở nên ngưng trọng, mọi người đều nhận được thông báo nếu không có chuyện quan trọng thì không được ra khỏi nhà, vì vậy hôm nay trên đường rất vắng người, ngay cả tiếng động, tiếng xôn xao cũng không có. Vì vậy, Mộ dung Thu Thủy có thể nghe được mơ hồ có tiếng đánh nhau. Sau đó, cả người hắn giống như con chim bay lên nóc nhà của khách điếm lao về phía phát ra âm thanh đó.