ĐỖ LƯƠNG DẠ

Vô Song ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt trong suốt nhìn Đỗ Lương Dạ qua tấm gương đồng. Thiếu nữ mắt sáng môi đỏ, khuôn mặt đẹp như một bức tranh, đôi hàng mi đen nhánh, trên mặt mang một thần khí dịu dàng trong sáng. Vô Song nhìn nàng, cảm giác trong ngực như có một làn nước xuân lay động không dứt, hắn khẽ gọi tên của nàng.
“Hả?” Đỗ Lương Dạ chăm chú chải tóc cho hắn, thuận miệng lên tiếng.
“Lương Dạ.” Vô Song lại gọi nữa.
“Có chuyện gì nói mau đi.” Đỗ Lương Dạ dừng lại, khẽ nhíu mày nhìn hắn qua gương đồng, chiếc lược chỉ giữa lông mày, ngón tay trắng trẻo nắm chặt chiếc lược.
“Ngươi thật xinh đẹp.” Vô Song ca tụng.
“Toàn bộ thành lạc Dương đều nói vậy.” Đỗ Lương Dạ bĩu môi, mặt không chút đỏ mà vui vẻ nhận câu khen ngợi này.
Vô Song tiếp tục cười nói: “Ngươi không cảm thấy hai chúng ta trời sinh một đôi hay sao?”
Đỗ Lương Dạ mặt không đổi sắc: “Ngươi thật là mặt dày.”
Vô Song bật cười: “Đương nhiên không phải thế. Ở phương diện này ngươi hơn ta.”
Đỗ Lương Dạ phì cười, dùng lược gõ nhẹ lên đầu hắn, đôi môi cong lên xinh xắn như ánh nguyệt.
“Đừng lải nhải nữa, mặc quần áo vào đi.”

“Ngươi giúp ta chọn một bộ đi, ta không biết nên mặc cái gì.” Vô Song mở to mắt nhìn nàng, dùng ngữ khí nũng nịu nói.
Đỗ Lương Dạ bất đắc dĩ phải chọn cho hắn một bộ y phục, vừa tức giận nói: ‘Ta không ở lạc Dương mấy năm, ngày nào ngươi cũng ở trần thế này mà đi ra ngoài à?’
Sắc mặt Vô Song sầm xuống, trách móc: ‘Ba năm liền, ta chưa từng ra ngoài…nguơi thật sự là vô lương tâm, một lá thư cũng không viết, một tin tức cũng không truyền, lẽ nào trong lòng ngươi chỉ có…”
Đỗ Lương Dạ vội ngắt lời hắn: “Ta bận mà.”
Vô Song hừ nói; “Gạt ai chứ? Ngươi cũng…”
Chợt nghe “roẹt” một tiếng, chiếc áo choàng xa hoa bị xé rách.
Vô Song lập tức câm miệng, toàn thân cứng ngắc.
Đỗ Lương Dạ lấy từ trong góc phòng một chiếc trường bào màu đen, xoay người cười dài nói: “Chiếc này đi, ta giúp ngươi mặc.”
Vô Song tỏ ý không vui, vẻ mặt tủi thân nhìn nàng, một lát sau, rốt cuộc cũng chầm chậm bước tới, không cam tâm tình nguyện để Đỗ Lương Dạ giúp hắn mặc y phục vào.
Đỗ Lương Dạ giúp hắn buộc đai lưng, lùi ra sau quan sát hắn. Ừm. thiếu niên dáng người cao ráo, phong thái như ngọc, quả thực là do mặc y phục vào mà nên, màu đen không hề nặng nề đơn điệu, ngược lại làm hắn càng thêm tôn quý. Nàng khẽ than nhẹ một tiếng nói: “Thì ra ngươi đã cao hơn rất nhiều.”
Vô Song cũng thở dài, nói: “Rốt cuộc ngươi cũng cảm thấy vậy, thật sự là không dễ dàng mà…”
Đỗ Lương Dạ cười, quay đầu nhìn khắp nơi một chút, nói: “Nhưng cách bày biện ở đây lại vẫn như trước, không có gì thay đổi…”
Vô Song không nói gì.
Đỗ Lương Dạ vỗ vỗ tay, nói: “Được rồi. Ta cũng cần phải về thôi.”
Vô Song tiễn nàng xuống lầu, lúc đi qua đình viện, hắn bỗng nhiên nói: ‘Ngày đó ba năm trước, thật ra là ngươi cứu Mộ Dung.”
Đỗ Lương Dạ chấn động, tức thì cười nhạt nói: “Sao lại nói thế?”
“Ngày đó, nhóm bảy người Hứa chưởng môn phái Huyễn Nguyệt Kiếm ở tiệm rượu Hạnh Hoa thôn ngoài thành Nam Giao toàn bộ bị giết hết, không một ai sống sót. Mộ Dung bởi vì lỡ cuộc hẹn đó mà may mắn tránh khỏi kiếp nạn.”
‘Là ai làm?” Đỗ Lương Dạ trầm mặc một chút, hỏi.

“Người của quan phủ.”
“Ta thấy không hẳn vậy.” Đỗ Lương Dạ hơi nhíu mày.
“hả?”
“Tác phong của quan phủ ta khá hiểu rõ, nếu thật sự là bọn hắn làm, tại sao không để lại một người sống để tra khảo?”
“Ai mà biết được? Không chừng bọn họ còn có thâm ý khác…” Vô Song hời hợt cười. “Dù sao thì Mộ Dung không đi gặp là được rồi.”
Đỗ Lương Dạ mặt lạnh te, nói: “Với võ công của Mộ Dung Thu Thủy, nếu như hắn đi theo cuộc hẹn, không chừng chưởng môn bọn họ sẽ không chết.”
Vô Song cười lạnh: “Tuyệt đối không thể. Ta đã tỉ mỉ kiểm tra các vết thương của bảy người đó, đều là một chiêu mà mất mạng. Đối phương ra chiêu phương hướng, tốc độ, độ mạnh yếu, cùng với vết thương nông sâu đều đồng nhất kinh người, không sai một ly. Loại kiếm pháp này trên giang hồ rất hiếm thấy, dù có Mộ Dung Thu Thủy, cũng tuyệt không thể trong một lúc xuất liên tục bảy kiếm, đồng thời đâm trúng yết hầu của bảy người đó chuẩn xác.”
Đỗ Lương Dạ trầm ngâm, giọng điệu thay đổi, cười nói: “Theo ý tứ của ngươi, lẽ nào trong quan phủ lại có cao thủ bậc này?”
Vô Song nghiêm mặt nói: “Đương nhiên. Giang hồ hiện này, chí ít có Thất Thành cao thủ đại nội. Lúc quân Thanh chưa đánh vào núi Hải quan thì đã thu nạp nhiều nhân tài võ lâm Trung Nguyên rồi. Ngươi cho là, chỉ có huynh đệ Phạm Trình là nguyện ý dốc sức vì Thanh triều ư? Nhân sĩ giang hồ bán mạng vì Thanh triều càng nhiều. Hiện giờ, phàm là một người viết chữ ngoài đường hỗn loạn cũng vì lợi ích, cái gì mà tinh thần khí tiết, ngay cả nhà thơ văn nhân thanh cao tự cao cũng không thiếu thứ đó, ngươi tưởng bọn họ nhặt được à? Căn bản là không có khả năng.”
Đỗ Lương Dạ biết Vô Song nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu nghe hắn nói chuyện hiểu biết như thế, nàng vô cùng king ngạc, hình như là lần đầu tiên hiểu con người này.
“Ngươi nói bọn họ có đáng trách không?” trong ánh mắt Vô Song lóe sáng, lại thong dong nói tiếp: “Cũng không hẳn. Mượn Phạm Trình mà nói, năm đó Ngô Tam Quế làm phản ở núi Hải quan, chính là hắn dâng thư cho Đa Nhĩ Cổn, chủ trương lập tức xuất binh tiến thủ vùng Trung Nguyên. Lúc Mãn Thanh nhập quan, cũng là lúc hắn đưa ra sách lược thu hút dân tâm, nghiêm cấm quân binh không đụng đến cây kim sợi chỉ. Hắn đối với Mãn Thanh có thể nói là công lao rất lớn, thế nhân mắng hắn là hán gian. Nhưng, chúng ta sao không suy nghĩ một chút: Sùng Trinh lên nắm quyền được sáu năm thì binh loạn hỗn chiến hơn mười năm, người bị khổ nhất là ai?”
Hắn dừng lại một chút, nói: “Đương nhiên là lê dân bách tính. Như vậy, thiên hạ đại thế sớm này ổn định, người được lợi nhất là ai? Chính là lê dân bách tính. Từ góc độ này để nhìn, hình như Phạm Trình cũng không phải đáng trách? Ngươi nói xem?”
Hắn lộ ra biểu hiện khát vọng tán dương của một đứa trẻ nhìn Đỗ Lương Dạ, đôi mắt trong trẻo nửa cười nửa không.

Trong lòng Đỗ Lương Dạ hơi chấn động, nhưng nét mặt không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười lãnh đạm nói: “mấy chuyện đại sự này, ta cũng không hiểu nhiều, ngươi nói thật hay.”
Vô Song cười cười, tiến lên kéo tay nàng.
Đỗ Lương Dạ không tránh, tay nàng rất lạnh, mềm và lạnh. Lòng của nàng còn lạnh hơn, dường như bị treo lơ lửng giữa không trung, vô cùng cô đơn. Kỳ lạ chính là hai người họ không ai nói gì, chỉ cầm tay nhìn nhau thật sâu, có cảm giác hiểu nhau mà không thể diễn đạt thành lời.
Cuối cùng, Đỗ Lương Dạ vùng ra khỏi tay hắn.
“Ta phải đi.”
‘Haizz, thật là không muốn ngươi đi.” Ngữ khí Vô Song khôi phục lại bình thường, lại bắt đầu tỏ ra thái độ thở ngắn than dài: ‘Tiểu Dạ, ngày mai ngươi nhất định phải đến chơi với ta, những ngày không có ngươi ta thật sự là buồn chán…”
Đỗ Lương Dạ không đáp lời hắn, nơi nào đó trong đáy lòng đột nhiên chấn kinh làm toàn thân nàng lạnh băng.
Nàng theo thói quen giơ tay lên vẫy vẫy, cũng không quay đầu lại mà vội vã rời đi.
Cứ như vậy, nàng cũng không nhìn thấy gương mặt của Vô Song đang chậm rãi thay đổi. Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên thâm thúy khó dò, một đôi đồng tử đen kịt sâu thẳm như màn sương khẽ nheo lại có một tia sát khí hiện ra.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi