ĐỒ NGỐC! ANH YÊU EM TỪ RẤT LÂU RỒI


Vân biết mình được xếp vào ban xã hội, muốn xin sang ban tự nhiên khổ nỗi ban tự nhiên đã đủ quân số nên không chuyển được.

Chuyển sang lớp bình thường cũng không có bạn cũ thôi thì tặc lưỡi mình học đâu chả vậy.

Vào lớp cô nhóc mới thấy choáng, bốn mươi bốn bông hoa cực kỳ xinh đẹp rực rỡ khiến Vân phải tự ti khi nhìn lại bộ dạng của chính mình.

Nhìn lại lượt nữa Vân phát hiện ra có sự phân chia khá thú vị, hai dãy phía bên trong là các bạn ăn mặc rất đẹp da dẻ trắng nõn hồng mịn còn hai dãy phía ngoài cửa các bạn có chút giản dị nổi bật hơn cả là làn da bánh mật.

Đoán chừng các bạn phía ngoài, gia đình cũng làm ruộng như mình.

"Thì ra cũng có sự phân chia" - Vân lắc đầu chán nản.Vân ổn định xong chỗ ngồi thì nghe tiếng giày nện cộp cộp trên nền gạch càng gần.

Tiếng giày ngừng kêu, cả lớp ngước lên rồi vội vàng đứng dậy chào.

Cô chủ nhiệm xuất hiện, cô năm nay cũng bốn mươi tuổi nhưng nhìn cô rất trẻ và xinh đẹp.


Cô bằng tuổi mẹ Vân, nhưng mẹ Vân phải lao động nặng nhọc nên già hơn tuổi rất nhiều.Lời nói nhẹ nhàng uyển chuyển của cô làm cho người nghe rất dễ chịu và có ấn tượng tốt.

Cô điểm danh lần lượt các bạn trong lớp, đọc đến Vân cô dừng lại hỏi:"Bạn không thích ban xã hội?"Câu hỏi khẳng định của cô chủ nhiệm khiến Vân chột dạ, hoang mang "mình vừa mới xuống hỏi phòng giáo vụ mà sao cô lại biết nhanh như vậy?".

Vân có băn khoăn nhưng vẫn thành thật trả lời:"Thưa cô! Trường dưới xã em chỉ có hai bạn trúng tuyển, đường lại xa nên em muốn xin sang cùng lớp bạn ấy để tiện giúp đỡ nhau.""Chứ không phải là do bạn thích ban tự nhiên?"Nói xong cô mỉm cười dịu dàng, tạo cảm giác thân thiện nên Vân không còn căng thẳng nữa.

Vân có ước mơ trở thành bác sỹ đương nhiên sẽ không muốn học ban xã hội.

Tuy nụ cười tươi trên khuôn mặt nhưng sâu thẳm trong suy nghĩ của cô đang giận giữ gằn lên từng chữ: "Nhóc con nhà quê, dám qua mặt mình, đã vào lớp này thì buộc phải theo ban xã hội".

Vân không chủ nói dối, chỉ là chưa dám nói hết những điều mình muốn nói.

Thêm suy nghĩ bá đạo và ích kỷ của cô chủ nhiệm cùng với tính cách của Vân trong thời gian tới sẽ ra sao đây?Cô chủ nhiệm tên Hạnh, sau khi điểm danh xong cô căn dặn cả lớp lịch luyện tập nghi thức cho buổi lễ khai giảng.

Tiếp đến là việc chia tổ, lớp chia làm bốn tổ, Vân đang ngồi cùng Thu Hà cũng chính là tổ trưởng tổ ba.

Bảo Yến là người thành phố, điểm thi lại cao nên cô rất ấn tượng rồi phân nhiệm vụ cho bạn ấy là bí thư lớp kiêm cờ đỏ.

Một điều cũng khá thú vị là nhà bà ngoại Yến tuy khác xã nhưng chỉ cách nhà Vân một con sông.

Là bạn cùng lớp, lại cùng đường đi học tình cảm của hai cô nhóc nhanh chóng nâng cấp thành bạn thân thậm chí ngay cả Phong cũng trở thành bạn chung luôn.

Phong không tình nguyện chỉ là muốn đi cùng Vân nên đành chấp nhận.Vào năm học được một tuần thì Vân có giấy mời của đoàn trường tham gia cuộc thi tuyên truyền an toàn giao thông.

Thì ra Yến đã giới thiệu Vân, cô nàng khá bất ngờ vì bạn lại nhớ rất rõ những câu chuyện mình đã từng kể, phải nói là người bạn này thật có tâm.Thầy bí thư đăng ký phần thi năng khiếu là kịch, từ nay tới hôm thi chỉ còn năm ngày nên sau khi học xong phải ở lại tập tại hội trường.

Đây là cuộc thi mới do tỉnh Đoàn phát động phải thi trong tháng an toàn giao thông, công văn cấp tốc đưa xuống đơn vị cấp dưới đầu tuần mà cuối tuần phải thi.Sau các buổi học Vân ở lại tập kịch cùng đội.


Đội dự thi làm quen với nhau rất nhanh, nhiệm vụ phải hoàn thành trong thời gian ngắn nên các thành viên rất chăm chỉ luyện tập, kết quả của sự nỗ lực ấy là các thành viên phối hợp với nhau rất hài hòa.

Suốt một tuần tập luyện cả đội cũng quen với việc có một chàng trai ngồi dãy ghế cuối cùng trong hội trường chờ Vân.

Trong đội dự thi có Thanh Tùng học cùng lớp với Phong, Tùng khá bất ngờ khi thấy Phong.

"Thì ra không phải cậu ấy không kiên nhẫn, mà quan trọng sự kiên nhẫn ấy dành cho ai?" - Tùng nghĩ.Kết thúc cuộc thi đội ẵm luôn giải nhất, đến khi chuẩn bị thi tuyến trên bị giới hạn thành viên tham gia nên Vân và Tùng phải dừng lại nhường cơ hội cho các anh chị khóa trên đi thi.

Sau cuộc thi vừa có thêm bạn mới vừa được trải nghiệm hoạt động nhóm như vậy cũng đã vui rồi.

Vui nhất là Tùng, không chỉ thêm bạn mới mà còn biết một điều cực kỳ thú vị.

Phong rất để tâm đến Vân, còn tên đầu xỏ là Vân cứ vô tâm lờ đi.Qua một học kỳ, thành tích học tập của Vân rất tệ.

Cô nhóc bắt đầu sợ giờ học của cô chủ nhiệm, tiếp đến là môn Anh Ngữ.

Và cô nhóc thực sự ở trạng thái khủng hoảng khi bắt đầu thấy sợ môn Toán.

Những điều khó nói Vân không biết thổ lộ cùng ai, cô nhóc dường như cảm nhận được sự ghét bỏ trong ắt thầy cô, sự xa lánh của bạn bè.


Đối với cô nhóc tuổi mới lớn mà có những cảm nhận như thế này thì có hai xu hướng, thứ nhất sự thật quá khủng khiếp, thứ hai mắc bệnh hoang tưởng trầm trọng.

Cả hai hướng này khi nói ra khiến con người ta thật khó chấp nhận, vậy nên mỗi ngày đi học với cô nhóc ấy là một cực hình.

Ngay cả khi ngủ Vân cũng mơ những giấc mơ thật tồi tệ, đi học không mang theo sách vở bút thước thậm chí không thuộc bài.

Vân trở nên trầm tĩnh, ít nói vào không còn hoạt bát ồn ào như mọi khi.

Qua Yến, Phong phần nào nắm được tình hình học tập trên lớp của Vân, cậu lên kế hoạch phụ đạo cho Vân.

Nhưng hỗn nỗi cô bạn không muốn chia sẻ thậm chí còn tránh mặt, không chỉ tránh Phong ngay cả Tùng và Yến cũng bị tránh.

Giờ ra chơi không ai biết cô bạn trốn góc nào, khi về cũng nhanh chân chuồn trước.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi