ĐỒ NGỐC! ANH YÊU EM TỪ RẤT LÂU RỒI

52: Vì Sao


Sau lần bồi thường hợp đồng cho gia đình nhà Y Vân thì bách hóa Nguyên Minh gặp phải khó khăn về vốn lưu động, ông Vinh ngày nào cũng tìm gặp cô Tú để xin giúp đỡ.

Sau vài lần tránh mặt thấy thời cơ đã đến, hôm nay cô Tú quyết định gặp ông ta, trong phòng làm việc của cô Tú, ông Vinh tỏ vẻ nịnh nọt nói:"Thật tình may quá khi hôm nay mới gặp được cô, nếu không gặp được cô thì e rằng bách hóa của cậu chủ cứ như vậy mà phải đóng cửa!"Trong lòng cô Tú thầm khinh thường khóe miệng khẽ cong lên nhìn ông Vinh rồi nhẹ giọng nói:"Ông cũng thật biết nói đùa, bách hóa đang có thu nhập tốt như vậy sao có thể đóng cửa được kia chứ?"Nhắc đến đây trong lòng ông Vinh càng trở nên thống hận gia đình ông Nghị, những tưởng sau khi ông cụ mất, cậu chủ lại không rõ tung tích thì mọi lợi nhuận của bách hóa và trang trại ông sẽ có cách cho nó chảy toàn bộ vào túi riêng của mình.

Ai ngờ xảy ra sai sót khiến cho toàn bộ vốn lưu động bị gia đình ông Nghị lột sạch sau vụ kiện đã thế không có lấy một ngân hàng nào đứng ra cho ông vay vốn.

Bỏ thì tiếc nuối vương thì tội thế nên mới có cảnh ông Vinh đến nịnh ngọt cô Tú, căn bản là ông Vinh nuốt không trôi cục tức này khi miếng ăn đến miệng rồi còn bị người khác giật mất.Sở dĩ các ngân hàng đều từ chối do ông Vinh không có tài sản thế chấp, sổ đỏ của bách hóa và trang trại đã được cậu chủ đem đi thế chấp ở ngân hàng nơi cô Tú làm rồi.

Hết cách nên ông chỉ có thể tìm đến cô Tú, khi nghe cô Tú hỏi xong ông Vinh lộ rõ vẻ tức giận nhưng rồi cũng phải dịu giọng trở lại."Thì tại phải bồi thường cho bên cung cấp hàng hóa, kể ra cũng lạ hợp đồng với bên giao hàng hóa cho bách hóa bất lợi như vậy mà cậu chủ cũng ký được.

Bên giao hàng kia cũng thật quá đáng, đã dàn xếp lại rồi vậy mà sao không lựa chọn sắp xếp theo cách giảm tổn thất ít nhất cho đôi bên."Trong lòng cô Tú không ngừng thẩm mắng cha con ông Vinh: "Chuyện tốt này chẳng phải do ông gây ra đấy sao!" Ý cười trên mặt cô Tú không hề thay đổi, cô cầm chén trà lên rồi mời ông Vinh:"Trước tiên mời ông uống nước đã!"Bây giờ ông Vinh mới nhận ra bản thân mình đã quá hấp tấp, ông cũng cầm chén chả lên từ từ uống.


Nhìn thái độ dửng dưng của cô Tú ông Vinh đoán được chuyến đi này của mình đã không còn hi vọng nữa rồi.

Nhưng không đi lại không được, vì đây là cách cuối cùng có thể cứu vãn chuyện này.

Nhìn ông Vinh uống nước xong cô Tú bây giờ mới chậm rãi nói:"Theo quy định của ngân hàng thì bách hóa Nguyên Minh không tiếp tục được vay vốn nữa, bởi vì chủ nhân chân chính của bách hóa không ở đây, sẽ không có ai gánh trách nhiệm khoản vay này!""Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho đợt vay vốn lần này!"Ông Vinh mắt sáng lên kích động nói.

Cô Tú gấp lại hợp đồng vay vốn rồi khinh khỉnh nói:"Ông lấy cái gì để chịu trách nhiệm?"Nghe đến đây ông Vinh cứng họng, không nói thêm được lời nào nữa.

Bao nhiêu năm qua theo ông cụ lăn lộn thương trường nên ông Vinh đã tôi luyện được bản lĩnh nhìn sắc mặt của người khác.

Ông Vinh biết nhất định cô Tú sẽ không để cho đế chế Nguyên Minh sụp đổ, chắc chắn cô sẽ có cách nên ông Vinh cố nấn ná lại nghe thử xem cô Tú muốn gì và muốn xem bản thân mình góp vai trò gì trong cuộc chơi này, đương nhiên ông cũng hi vọng mình cũng có được chút lợi ích hơn là không được cái gì.

Ông Vinh vẫn dùng giọng quan tâm lo lắng hỏi:"Chẳng nhẽ cứ như vậy để bách hóa này sụp đổ hay sao? Như vậy tôi còn mặt mũi nào đối diện với cậu chủ nữa! Cô Tú thật sự không còn cách nào khác nữa hay sao?"Cô Tú vẫn thong dong chậm chạp nói:"Cách thì có!"Vậy là cô Tú đã nói trắng ra ý định của mình.

Cô Tú sẽ dùng lại ông Vinh nhưng sẽ dùng biện pháp khống chế để ông ta không thể nuốt tài sản của Nguyên được.

Tuy nhiên không thể ông ta đến đường cùng được dù sao thì chó cùng sẽ dứt giậu thế nên phải chia cho ông ta một con đường cũng chính là chừa lại cho bản thân mình một con đường sống.

Hơn nữa cô cũng không có thời gian để quản lý tài sản giúp Nguyên thế nên lợi dụng việc này ràng buộc ông Vinh nhằm mục đích bảo vệ tài sản của cậu nhóc chờ cậu nhóc quay trở lại.

Nghe xong cô Tú nói, ông Vinh trợn mắt lên trong lòng không ngừng chửi bới cô Tú, nếu như vậy chẳng khác nào là ăn cướp.

Nhưng không thể làm gì được dù sao thì theo cách xử lý này bản thân ông vẫn được lợi ích.

Vẫn tốt hơn là để bách hóa gặp khó khăn rồi sụp đổ, như vậy ông không thu được lợi lộc gì há chẳng phải mất cả chì lẫn chài hay sao.Nhìn thấy bố bị cô Tú quay mòng mòng và kiểm soát chặt Cẩm Nhung hận không thể xé xác Y Vân ra được, dù sao thì chuyện này cũng đều do gia đình Y Vân mà ra, nếu cô ta mà biết được gia đình Y Vân ở đâu thì chắc chắn sẽ chặn mọi đường sống của gia đình Y Vân, chỉ có như vậy mới thỏa nỗi hận trong lòng của Cẩm Nhung.Cẩm Nhung cũng ra sức học tập và học hỏi cách quản lý từ bố, Cẩm Nhung muốn tự bản thân mình kiếm ra tiền, không phải..

nói đúng ra là kiếm ra thật nhiều tiền để xóa bỏ đi cái quá khứ nông dân nghèo khổ của mình.

Cẩm Nhung không cho phép kẻ nào khinh thường mình, khi sống ở đỉnh cao của tiền bạc mà từ của cải của người khác mang lại luôn có cảm giác bất an, đột nhiên trong mắt cẩm Nhung lóe lên tia độc ác.Sau khi rót vốn về bách hóa thì bách hóa lại thay đổi diện mạo mới.

Phòng sách thay toàn bộ thành phòng máy quy mô khu ăn uống được mở rộng nhiều hơn, lớn hơn.

Thế mới thấy được ông Vinh cũng không phải là dạng giá áo túi cơm.

Cô Tú mỉm cười hài lòng với kết quả như vậy, ông ta muốn có nhiều tiền, muốn hưởng lợi ích thì bắt buộc phải phát triển bách hóa.Kể ra thì cẩm Nhung cũng đủ thông minh không đi tìm Thanh Tuyền và Trường Anh gây sự, sống rất an phận nên Thanh Tuyền cũng lười tính sổ chuyện cũ mà Cẩm Nhung gây ra.

Thế là mọi việc cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo vốn có của nó, khi thi xong tốt nghiệp gia đình đã sắp xếp cho Thanh Tuyền và Trường Anh đi du học.

Chuẩn bị du học mà trong lòng hai cô cậu vẫn mang theo sự tiếc nuối khi Nguyên vẫn chưa trở lại, rốt cuộc là cậu ấy đã đi đâu.

Gần một năm qua không có lấy một chút tin tức nào, giống như kiểu cậu ấy hoàn toàn bị bốc hơi vậy.Do bị kìm kẹp bởi cô Tú nên cha con ông Vinh có tiền cũng không được phép mở rộng thành chuỗi bách hóa Nguyên Minh thế nên khi nhập học Cẩm Nhung đã mở shop thời trang cho riêng mình.

Trong khi Thanh Phong, Bảo Yến bận rộn học tập và rèn luyện trong môi trường quân đội thì Cẩm Nhung đã trở thành chủ của ba cửa hàng thời trang sang chảnh, giàu có trong mắt sinh viên ở trường nơi Cẩm Nhung theo học thì Cẩm Nhung chẳng khác nào một nữ thần.

Nữ sinh thì ghen tị, nam sinh thì bị như bị hút mất hồn.

Ấy thế mà Cẩm Nhung đâu có vui vẻ gì đâu, cho đến bây giờ trong đầu CẩmNhung vẫn luôn bận tâm luẩn quẩn câu hỏi.

Vì sao Thanh Phong không thích mình? Vì sao cậu chủ không thích mình trong khi mình xinh đẹp hơn giỏi giang hơn cái con thực vật Y Vân kia rất nhiều.

Nghĩ đến đây bàn tay Cẩm Nhung nắm chặt móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến cho Cẩm Nhung bị đau nhói và thoát ra khỏi dòng suy nghĩ..


53


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi