DỖ NGỦ PHÁT THANH VIÊN

Giờ nghỉ ngơi giữa hai hiệp kết thúc, hai đội đồng loạt trở lại sân bóng. Nhậm Huyên vẫn ngồi ở chỗ lúc trước, nhưng bên chân lại có nhiều hơn một chiếc balo, Trình Vân Phong sau khi lấy khăn mặt từ trong balo của mình ra để lau mồ hồi liền để sát vào cái của anh.

Nửa trận sau Nhậm Huyên không còn để ý xem dáng vẻ đá bóng của Trình Vân Phong trông như thế nào nữa, tầm mắt tuy vẫn hướng theo bước chạy của cậu, nhưng trong đầu lại tưởng tượng ra rất nhiều chuyện.

Trình Vân Phong không thiếu bạn bè, càng không cô quạnh, nhưng cậu ta hết lần này đến lần khác tìm cớ gặp mặt với Nhậm Huyên tuyệt đối không chỉ vì chuyện đạo nghĩa kinh doanh. E rằng có lẽ trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi nào đó, chính anh cũng cảm nhận thấy, Trình Vân Phong có chút tình cảm xấu hổ không thể mở lời với mình.

Nhậm Huyên tự xét bản thân chưa bao giờ nghiêm túc hiểu về Trình Vân Phong, trong những thoáng giao lưu bằng ánh mắt nào đó hoặc là những lần ăn mặc hở hang đều như để lộ ra manh mối, nhưng anh chưa từng suy nghĩ sâu xa về vấn đề này.

Trình Vân Phong chưa bao giờ vượt qua nửa phần phép tắc, đại khái trong lòng cậu chắc hẳn cũng mang những lo lắng như vậy, yêu đương khổ sở một người khác nhiều năm bây giờ đổi thành cậu ấy, Nhậm Huyên không khỏi cảm động lây cùng cảm giác đau lòng nhiều hơn.

Ánh tà dương từ từ hạ xuống, khiến chân trời sáng lên một mảnh đẹp đẽ, đến khi chỉ còn lại một vòng đỏ ửng nho nhỏ trọng tài mới thổi còi kết thúc trận đấu.

Hai đội đều là những người bạn thường hay chạm mặt, trận đấu dùng phương thức bắt tay trong hòa bình mà kết thúc, đội ngũ cũng không còn phân thành hai đội rõ ràng như vậy nữa, trái lại là hai màu áo xen lẫn với nhau cùng bàn bạc đi về thế nào.

Trình Vân Phong chạy bước nhỏ đến bên người Nhậm Huyên, không nói hai lời đã cởi áo ra, tùy tiện lau hai cái lại nhét vào balo. Nhậm Huyên liếc nhìn một thân cơ bắp kia liền không ngừng nhớ tới xúc cảm trong lòng bàn tay khi nãy, anh cứng rắn nghiêng đầu đi nhìn chằm chằm vào những hòn đá nhỏ nằm rải rác bên chân.

Trình Vân Phong từ trong balo rút ra một cái áo phông sạch sẽ mặc vào, vẫn là loại kiểu cách đơn giản màu đậm còn hơi rộng, cùng chiếc quần cộc ẩm ướt bên dưới không hề phù hợp.

“Vốn định thắng trận này để anh mở mang tầm mắt một chút, nhưng mà lại không phát huy tốt, còn hòa mất tiêu rồi.” Cậu cúi người xuống, đến gần Nhậm Huyên thấp giọng thì thầm: “Bình thường đội bọn họ trình độ không được như vậy đâu, đá mười trận thua chín trận, hôm nay đúng là lội ngược dòng.”

“Sức chịu đựng của cậu không tồi, lại mạnh mẽ đối kháng, vị trí đón bóng tính toán cũng chuẩn, là một trung vệ rất cừ.” Nhậm Huyên không nhanh không chậm khích lệ, động tác trong tay cũng không dừng lại, anh kéo chiếc balo đã căng phồng của Trình Vân Phong qua, giúp cậu bỏ những bộ quần áo bẩn ra xếp lại tử tế.

Trình trung vệ nhìn Nhậm Huyên giúp mình sắp xếp lại đồ đạc có hơi ngượng ngùng, quần áo dơ còn dính đầy mùi mồ hôi, cậu vừa muốn đoạt lại nhưng cũng rất hài lòng khi anh động vào đồ của mình.

Trình Vân Phong ngồi xổm bên chân của Nhậm Huyên, như một chú chó bự đen tuyền chăm chú nhìn chủ nhân đang thu dọn đống đồ chơi của mình, một người cẩn thận dọn dẹp, một người nghiêm túc ngắm nhìn.

“Đánh giá rất chuyên nghiệp nhé, anh trước đây cũng từng đá bóng à?” Trình Vân Phong chống tay vào cằm, ngước đầu lên nhìn Nhậm Huyên.

“Thời đi học thỉnh thoảng cũng đá, nhưng mà không giỏi lắm.” Khóe miệng anh khẽ giương lên, không muốn nói thêm về chuyện trước đây. Nhậm Huyên xếp xong quần áo và khăn mặt, một bên balo lại phồng lên, anh dùng lực rút ra là một cái quần cộc sạch sẽ nhưng nhàu nhĩ.

Trình Vân Phong bỗng nhiên đoạt lấy, nhét trở lại balo, cũng không để ý xem Nhậm Huyên đã thu dọn đến đâu đã dứt khoát kéo khóa lên.

Cậu hất cằm chỉ về cô gái đứng cách đó không xa, nhíu mày một cái: “Nếu không phải ở đây có con gái, tôi đã cởi thẳng quần ra thay rồi, đông người đúng là phiền phức.”

Người này không nói Nhậm Huyên còn quên là cậu ta mượn cớ lừa mình đến đây, anh chống tay lên hiếm khi được nhìn xuống Trình Vân Phong, ngập tràn tư thế khởi binh vấn tội: “Không phải nói đều đi chùa cầu duyên rồi sao, mỗi người đều mang người nhà đến? Sao thế? Hay là tìm về mấy con tiểu quỷ nên tôi không thấy được?”

“Không phải đâu,” Trình Vân Phong chột dạ ngụy biện, ngồi xổm mệt quá nên đặt phịch cái mông xuống đất, hai chân cuộn lại ngẩng đầu nhìn Nhậm Huyên, “Vốn là đều có đối tượng, nhưng mà tuần trước toang hết rồi, hôm nay chỉ còn lại hai người thôi. Xem ra phong kiến mê tín đúng là vô căn cứ không thể tin được, vẫn là phải tin tưởng vào khoa học mà thôi.”

Nhậm Huyên không muốn nói linh tinh với tên này, anh đứng lên muốn đi, Trình Vân Phong cũng lập tức đứng dậy đi theo đằng sau, một tấc cũng không rời. Khi hai người họ đi đến cửa hàng rào, ông lão bảo vệ chu đáo đã mở ra hơn nửa từ trước, cậu muốn đi lấy moto nhưng Nhậm Huyên kêu lại: “Tiểu Phong, hay là chúng ta đừng chạy xe nữa.”

Trước đây ôm eo cậu ngồi trên moto, là bởi vì anh cảm thấy Trình Vân Phong là một cậu trai thẳng bình thường, bây giờ nếu để anh lại dán vào người này, ngẫm lại rất không tự nhiên còn thấy nổi da gà. Nhậm Huyên không muốn để Trình Vân Phong cảm thấy có gì không đúng, bèn gượng ép giải thích: “Vừa toát mồ hôi mà lại chạy xe gió máy như thế dễ bị cảm lắm.”

Mồ hôi hột theo thái dương vẫn nhỏ xuống tong tỏng, Trình Vân Phong tiện tay lau một cái. Một thân mồ hôi dính vào cùng nhau, cảm giác cũng không được tốt lắm. Cậu lập tức quay người rút điện thoại ra: “Vậy để tôi gọi xe.”

“Không cần gọi đâu, cũng không xa lắm, đi bộ là về thôi.” Nhậm Huyên điều chỉnh lại balo, đợi Trình Vân Phong đuổi kịp theo liền sóng vai đi ra cửa.

Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, Trình Vân Phong mở cửa sổ ngó vào: “Chú Tề, cháu để xe ở đây một đêm nhé, mai cháu đến lấy sau.”

Chú bảo vệ họ Tề dời đi ánh mắt từ chiếc TV, lại đánh giá một lần nữa Nhậm Huyên đang đi bên cạnh, ngữ khí có chút chiều chuộng của người già đối với con cháu: “Nhóc kia ngoan ngoãn biết điều nói là bạn cháu mà chú còn không tin, lúc đi học mà kết bạn được với nhiều người như thế có phải cũng sớm thi được vào một cái trường nào tốt tốt rồi không.”

“Cháu có liều mạng học tập cũng không xứng với cháu gái nhỏ của chú đâu!” Nói xong Trình Vân Phong cười cười, đóng cửa sổ lại, chú Tề thở phì phò mắng một câu: “Cái thằng nhóc thối này!”

Con đường phía trước sân vận động thành phố vừa mới được tu sửa, rộng rãi bằng phẳng hai bên còn có cây cối xanh tươi um tùm che trên đỉnh đầu, so với việc không phải phơi nắng còn cảm thấy mát mẻ hơn.

Trình Vân Phong khoác balo trên vai đi song song bên cạnh Nhậm Huyên, đèn đường chiếu xuống khiến hai cái bóng kéo dài giống như kim giờ từ ngắn thành dài, lúc chồng lên nhau lúc lại tách ra rất có quy luật.

“Chú Tề là hàng xóm cũ của cha mẹ tôi, khi còn bé sống chung trong một khu, là người nhìn tôi lớn lên. Sau này ông ấy còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, là cháu gái nhỏ của ông. May mà tôi học hành không giỏi, không lọt vào mắt nhà cô ấy, mà cô bé kia năm nay mới thi cấp ba, đúng là đòi mạng.” Những lời tâm sự như thể khoe khoang khiến Trình Vân Phong nói ra cũng ngại ngùng, còn thỉnh thoảnh liếc nhìn phản ứng của Nhậm Huyên.

“Cách bốn, năm tuổi, tuổi tác thích hợp mà.” Không đợi anh nói tiếp, Trình Vân Phong đã cắt ngang: “Thích hợp cái gì chứ?” Lúc trước vì lo lắng nên khí thế có hơi yếu, bây giờ lại thấy oan ức: “Tôi đâu có thích con gái.”

Nhậm Huyên cúi đầu xuống đá vào hòn sỏi dưới chân, một hồi lâu cũng không lên tiếng. Trình Vân Phong không đoán được ra tâm tư của anh, cứ ở bên cạnh vừa sốt ruột vừa nghĩ mông lung.

Bỗng nhiên có một ý nghĩa lóe lên, Nhậm Huyên không muốn ngồi xe, lo cậu cảm mạo chỉ là mượn cớ, có lẽ là bởi vì biết Trình Vân Phong thích đàn ông nên mới sinh ra tâm lý chán ghét.

Trình Vân Phong là một con người thẳng thắn, chỉ muốn biết cặn kẽ vấn đề, cậu cố ý đụng vào vai Nhậm Huyên, anh cũng không trốn còn quay đầu lại nghi hoặc nhìn cậu.

“Anh biết tôi thích đàn ông, nên ghét bỏ tôi rồi đúng không?” Trình Vân Phong hỏi quá ác, nhưng trong ánh mắt lại mang đến cảm xúc dè dặt yếu ớt.

“Tôi ghét bỏ cậu cái gì? Chuyện cũng rất bình thường.” Nhậm Huyên dừng bước, bình tĩnh đứng tại chỗ, lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp như nói ra chuyện gì rất trang trọng.

Trình Vân Phong cũng dừng lại nghiêng đầu nhìn anh, “bình thường”? Cậu đã nghĩ đến rất nhiều câu trả lời, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến Nhậm Huyên sẽ dùng hai chữ “bình thường” để hình dung chuyện này.

Nhậm Huyên nhìn ra nghi ngờ của người kia, bèn giải thích rõ ràng: “Đồng tính luyến ái không bẩn, không xấu cũng không phải là bệnh, có gì mà không bình thường?” Một câu nói này giống như cho anh dũng khí, không phải giải thích vì ai mà càng giống như đang thuyết phục bản thân.

Anh nắm chặt bàn tay khiến cho những ngón tay trở nên trắng bệch, trịnh trọng tựa như đang tuyên thệ: “Tôi chính là người như thế đấy, tôi cũng thích đàn ông.”

Đây là lần đầu tiên anh nói ra bí mật cất giữ đã lâu này, lại giống như người đang chết đuối dưới nước được hít vào một hơi dưỡng khí, đáy lòng triệt để sảng khoái như thể được sống lại thêm một lần.

Chàng trai đứng ở đối diện anh lúc này từ khiếp sợ trở thành bất ngờ, mối tình thầm kín chết trẻ giống như có khả năng được cải tử hồi sinh, thậm chí còn nghĩ đến việc đi chùa trả lễ lần lượt cúi lạy dập đầu tạ ơn tất cả những vị thần tiên mà cậu có thể gọi tên.

“Nhậm, Nhậm Huyên, anh nghiêm túc chứ, hay là đang dỗ dành tôi?” Trình Vân Phong kích động đến mức đầu lưỡi cũng run lên, balo đang khoác trên vai cũng vứt xuống bên chân.

“Cậu lớn tồng ngồng như thế rồi có cái gì mà phải dỗ.” Nhậm Huyên cũng dùng sức, đẩy cánh tay của người kia ra bước về phía trước.

Trình Vân Phong nhấc chân lên theo sát bên người anh, tay phải khoác balo, còn thân mình thì che lấy bên trái của Nhậm Huyên. Cánh tay của hai người lay động thỉnh thoảng cọ vào, cùng với chiếc bóng của họ đè chồng lên nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi