ĐỖ QUYÊN KHÔNG TÀN (HỒ LY THÚC THÚC)

“Nghe thấy ‘Ngư Vi của chúng tôi’ trong lời nói của anh, khuôn mặt Ngư Vi lập tức bị nung đỏ.”

***

Lúc Ngư Vi tỉnh lại, nơi khóe mắt vẫn còn vương ẩm ướt, cô đưa tay lau nhẹ theo thói quen, những giọt nước mắt thấm đẫm ướt cả tóc mai.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhận ra mình đang nằm truyền dịch trong phòng y tế của trường học, không gian riêng được chặn lại bằng một chiếc rèm trắng, bốn phía rất yên tĩnh. Ngư Vi yên tâm nằm xuống, tâm trạng bình ổn lại.

Không biết bao lâu rồi cô không mơ thấy những điều tốt đẹp như vậy nữa, luôn có rất nhiều thứ khiến cô băn khoăn ngờ vực, chỉ duy nhất ánh sáng trong giấc mơ đó là những gì đẹp đẽ nhất của cô, có ba mẹ mạnh khỏe, có tiếng nói cười hạnh phúc, có cả người chú nhỏ cô yêu.

Thật ra, không phải như Diêu Tố Quyên nói, trước đây cô đã từng gặp Bộ Tiêu một lần, hơn nữa còn nhớ rõ những ký ức tốt đẹp của những năm lên ba lên bốn đó. Nhưng có lẽ Bộ Tiêu không nhớ cô, anh quên cô mất rồi vì chưa bao giờ anh nhắc tới chuyện đó. Ngư Vi nghĩ có lẽ bởi vì khi đó mình chỉ là cái túi nước mắt hay khóc giọng nói ngọng nghịu không rõ ràng, nên anh không hề biết cô chính là cô bé ồn ào năm nào.

Khi đó, Diêu Tố Quyên chưa vào Bộ gia, có lẽ bà được nghe kể những chuyện này từ ông nội Bộ, nhưng mùa hè năm ba tuổi đó, khi cô theo ba mẹ về quê thăm ông nội Bộ, ông đột nhiên bị đau dạ dày cấp tính phải nhập viện, cô không có gặp…

*****

Bác sĩ phòng y tế thấy Ngư Vi đã tỉnh, liền đi qua hỏi thăm mấy câu đại loại như cảm thấy thế nào, bảo sức khỏe cô không có gì đáng ngại, buổi chiều đã có thể về lớp.

Tiếng chuông báo tan học vang lên, chưa đầy năm phút sau Kỳ Diệu đã lao vào, chân trước vừa bước vào cửa phòng y tế đã mắng cô không biết giữ gìn sức khỏe, đói bụng cũng không chịu nói với cô ấy, lẩm ba lẩm bẩm mãi một lúc lâu mới chịu dừng vì nhìn thấy ngoài cửa có hai người đang đi tới.

Là Tôn Đãi Cách và Bộ Huy, Bộ Huy vẫn như trước nhét hai tay vào túi quần đứng đợi bên ngoài, chỉ có Tôn Đãi Cách đi vào hỏi cô đã khỏe chưa.

Ngư Vi nhã nhặn lịch sự ứng phó mấy câu, dù sao sáng nay Tôn Đãi Cách vừa mới đưa thư tình cho Ngư Vi nên cậu cũng khá ngượng ngùng, đứng ngây ngốc một lúc liền sờ sờ tay sau gáy nói: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe,” nói xong liền đi ra phía Bộ Huy đang đợi bên ngoài. Nhưng trước khi đi, Bộ Huy lại khẽ chăm chú nhìn thoáng qua Ngư Vi đang nằm truyền dịch trên giường, ánh mắt chẳng biểu hiện điều gì, sau đó sắc mặt không đổi rời đi.

Kỳ Diệu ngồi nói chuyện với cô mấy câu, nhưng vì cô nàng ồn ào quá nên bị bác sĩ phòng y tế đuổi ra ngoài. Trưa nào Kỳ Diệu cũng về nhà ăn cơm, nên lúc này không ở lại với Ngư Vi được, đành lấy xe đi về.

Đến giờ lên lớp buổi chiều, Ngư Vi đã có thể trở về lớp học. Sau khi truyền dịch, ăn cơm trưa còn ấm nóng do Kỳ Diệu mang từ nhà vào, sức khỏe của cô không có gì đáng ngại nữa.

Nhưng xế chiều sau khi học xong tiết Vật lý, lúc Ngư Vi đi từ nhà vệ sinh vào thì thấy thầy Vương, giáo viên môn vật lý đang đứng đợi trước cửa lớp, bảo cô sau khi tan học đến phòng giáo viên tìm ông. Ngư Vi gật đầu, trong lòng cũng mơ hồ đoán được lý do ông tìm mình. Gần đây cô quả thật hơi mất tập trung, bây giờ lại ngất xỉu, thế nào thầy ấy cũng muốn hỏi xem có chuyện gì.

Giờ tan học, trên hành lang ồn ào huyên náo như bầy ong vỡ tổ, tiếng cười nói xen lẫn tiếng bước chân đi lại. Ngư Vi vừa đi tới cửa lớp, bỗng nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc gọi to: “Chú Út, sao chú lại tới đây?”

Cô ngây ngẩn người bước theo bạn học ra khỏi lớp, vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy dáng hình cao gầy quen thuộc.

Bộ Tiêu đang đứng cạnh cháu mình, Bộ Huy mặc đồng phục học sinh, anh cao hơn Bộ Huy khá nhiều dáng người lại thẳng tắp, sau lưng anh là dãy cột hành lang màu trắng khiến cho bộ trang phục thường ngày màu đen trên người anh vô cùng nổi bật giữa biển đồng phục học sinh.

Rất nhiều nữ sinh nhìn anh, khẽ thì thầm bàn tán.

Hôm nay, Bộ Tiêu mặc một chiếc denim đen khỏe khoắn bụi bậm đầy nam tính càng làm tôn lên dáng người anh, phía trước là một hàng cúc màu trắng đang để mở hai cái.

Anh mặc đồ bằng chất liệu jean không khỏi lộ ra nét trẻ trung phóng khoáng, quả nhiên lúc Kỳ Diệu đi theo Ngư Vi ra ngoài, nhìn thấy anh liền trừng to hai mắt: “Trời ạ, đây là chú Út của Bộ Huy sao? Trẻ thật mà…”

Nửa câu sau văn chương trôi chảy như ngựa thần lướt gió tung mây: “Có điều cảm giác không giống người tốt,” Kỳ Diệu vừa mới phun ra, ánh mắt Bộ Tiêu đã xuyên qua biển người nhìn về phía Ngư Vi, đôi mắt đen sâu đầy hứng thú, hàng mày rậm dày khẽ nhếch lên, sau đó anh đưa tay ngoắc ngoắc ra hiệu cô đi qua.

Ngư Vi có chút khẩn trương, trưa nay cô vừa nằm mơ trở lại thời ngây ngô khờ dại, buổi chiều tan học đã được nhìn thấy anh rồi.

Mỗi bước chân cô tiến lại gần, là từng bước anh của hiện tại lồng vào hình ảnh người thiếu niên mười ba mười bốn tuổi với chiếc áo sơ mi trắng tinh thuở nào, là hình ảnh ‘chú nhỏ’ cô mãi khắc sâu trong ký ức cô, chưa giây phút nào quên.

Bộ Tiêu vẫn đang nói chuyện với Bộ Huy, thấy Ngư Vi đi tới dừng lại bên cạnh mình, anh khẽ hỏi: “Tuột huyết áp sao?”

Lúc này, Ngư Vi mới dám khẳng định, lần này anh đến trường thật sự là vì cô.

Ngư Vi gật đầu, không khỏi thắc mắc: “Sao chú biết ạ?”

Bộ Tiêu chau mày, đôi mắt trong trẻo ẩn chứa ý cười kín đáo nhìn cô: “Trước tiên không nói chuyện này, đi theo chú.”

Ngư Vi còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy Bộ Tiêu quay qua nói đùa với Bộ Huy mấy câu, vỗ vai tạm biệt hắn, sau đó anh dời bước đi tới phòng làm việc của giáo viên, cô chỉ có thể vội vàng chạy theo sau.

Trên hành lang vẫn còn khá đông đúc, anh bước xuyên qua ánh mắt ngưỡng mộ của các cô học trò nhỏ, Ngư Vi theo sát anh đi anh vào văn phòng của bộ môn khoa học tự nhiên. Anh không gõ cửa mà trực tiếp đẩy ra đi vào. Hiện tại là thời điểm phòng giáo viên ồn ào náo nhiệt nhất. Tất cả học sinh có vấn đề ở các lớp đều bị gọi lên, có người bị phạt đứng, có người đang ngồi nghe răn dạy, các thầy cô giáo cũng loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, có tiếng la mắng rất lớn cũng có tiếng khuyên răn nhỏ nhẹ dịu dàng.

Bộ Tiêu vừa đi vào, cô Dương dạy hóa thấy anh đến liền ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp, cách vách ngăn module nhỏ cười nói: “Chú của Bộ Huy lại tới, chú đúng là khách quen của phòng giáo viên rồi.”

Bộ Tiêu ngước mắt lên, thấy mái tóc vốn xoăn gợn sóng của cô giáo Dương nay đã được kéo duỗi thẳng ra, đôi mắt lấp lánh của anh khẽ híp lại, thấp giọng cười nói: “Chị Dương, kiểu tóc mới này rất đẹp, nhìn vô cùng trẻ trung.”

Cô giáo Dương nghe vậy cười đến hai má ửng hồng, mỗi lần chú của Bộ Huy đến phòng giáo viên đều nói những lời như hoa như mật làm cho mấy giáo viên nữ vô cùng cao hứng, thấy anh đến là tâm trạng bỗng tốt vô cùng.

Ngư Vi thấy thầy chủ nhiệm đang cúi đầu uống trà, nhìn thấy Bộ Tiêu dẫn cô tới, khuôn mặt đầy ý cười tươi như hoa cúc mùa hạ đặt tách trà trong tay xuống, chỉ vào hai cái ghế trước bàn làm việc bảo cô và Bộ Tiêu đi qua ngồi.

Bộ Tiêu ngồi xuống hết sức tự nhiên, sau đó vỗ vỗ tay vào cái ghế bên phải mình ý bảo Ngư Vi ngồi xuống, Ngư Vi đành phải ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh anh.

“Thứ Sáu tuần trước Bộ Huy đánh nhau, tôi cho mời phụ huynh lên, kết quả là chú Út của em ấy tới, sau đó có nói sau này em cũng sẽ do chú ấy phụ trách, tôi gọi chú ấy lên đây, xem như tìm được người có thể quản lý được em.” Đôi mắt phía sau cặp kính của thầy Vương nhìn thẳng vào Ngư Vi, mặc dù đang cười nhưng giọng nói cũng có phần nghiêm túc.

“Dạ.” Lúc này Ngư Vi mới biết lý do thầy chủ nhiệm gọi cô lên văn phòng là vậy, mặc dù từ nãy đến giờ cô vẫn luôn mơ hồ suy đoán, nhưng lúc này biết chuyện đó là sự thật, sau này Bộ Tiêu sẽ là người giám sát cô, trong lòng lại không thể nói rõ là vui mừng hay căng thẳng.

“Đứa nhỏ này…” thầy Vương thoải mái ngồi vắt chéo hai chân, trầm giọng nói với Bộ Tiêu: “Nếu nói dễ quản, thì cho tới giờ em ấy chưa bao giờ để mọi người phải lo lắng về việc học. Còn nói khó quản, thì so với Bộ Huy em ấy càng bướng bỉnh hơn, bất luận là giáo viên có nói gì đi nữa.”

Ngư Vi nghe thấy thầy chủ nhiệm dùng ngữ điệu chậm rãi nói những lời đó, sắc mặt bỗng chốc nóng đỏ bừng lên.

Bộ Tiêu không nói gì chỉ mỉm cười, anh lấy từ trong túi áo ra một gói Trung Hoa rút một điếu đưa tới mời thầy chủ nhiệm, không ngờ thầy Vương vô cùng cao hứng nhận lấy, nhưng không hút mà kẹp trên tai phải, ngồi vắt chéo chân tiếp tục nói chuyện với Bộ Tiêu: “Tôi cũng biết trường hợp của em ấy khá đặc biệt, bây giờ có người quan tâm lo lắng cho em ấy, tôi mới thật sự yên tâm, nhưng nói gì đi nữa, cậu có thể quản được em ấy không?”

Bộ Tiêu mỉm cười cất gói thuốc vào túi áo, nhướng mày nói: “Quả thật trước giờ chưa từng quản qua mấy cô nương, sau này có thể thử xem sao.”

Nghe anh nói vậy, thầy Vương ha hả cười rộ lên.

Ngư Vi thấy hai người này, nhìn sao cũng giống như đã quen biết nhiều năm, nhất thời có chút ngạc nhiên, nhưng khi nghe thấy mấy lời tiếp theo của anh, cô càng kinh ngạc hơn.

“Anh Vương*, hai đứa nhỏ này làm phiền anh hao tâm tổn trí, có việc gì cứ điện thoại cho tôi.”

(*Bộ Tiêu gọi là Vương ca, Dương tỷ là cách gọi thân mật nên Ngư Vi thấy ngạc nhiên.)

Ngư Vi không nhịn được khẽ liếc nhìn sườn mặt anh, chỉ thấy nụ cười nhàn nhạn trên khóe môi, nhưng quả thật cô đã nghe anh gọi ‘chị Dương’, ‘anh Vương’, sao anh lại gọi một cách thân thiết như thế…

Thầy Vương cười ha ha mấy tiếng: “Vậy hôm nay, tôi kể cho cậu nghe mấy chuyện của Ngư Vi. Đầu tiên là nói về chuyện thú vị, lần trước tôi nghe giáo viên dạy Văn nói, có một tiết học về tác phẩm ‘Kỷ niệm Lưu Hòa Trân’ của Lỗ Tấn, giáo viên hỏi học sinh bên dưới thích nhất câu nói nào trong tác phẩm đó, các em khác đều nói mấy câu như ‘Kẻ mãnh sĩ chân chính…’ vâng vâng. Còn cậu biết con bé nói gì không? Ngư Vi, nói cho chú Bộ của em nghe đi, lúc đó em nói mình thích nhất câu nào?”

Ngư Vi xấu hổ, cảm nhận được Bộ Tiêu quay đầu lại chăm chú nhìn mình, chỉ có thể cắn cắn môi trầm mặc một hồi mới mở miệng khẽ thì thầm từng chữ: “Tôi lâu nay là kẻ trắng trợn lấy cái ác ý rất xấu xa suy lường người Trung Quốc. Nhưng lần này lại có mấy điểm ra ngoài ý liệu của tôi. Một là nhà đương cuộc mà lại có thể hung tàn đến như thế, một là kẻ phao tin đồn mà lại đớn hèn đến như kia…”

Giọng nói nhẹ nhàng êm dịu của cô chưa từng thay đổi qua thời gian, chậm rãi dịu dàng, chẳng chút căng thẳng hay xấu hổ, lúc đọc những câu văn đó mang đến cho người ta một hương vị rất đặc biệt.

Bộ Tiêu vốn đang vô cùng hứng thú nhìn cô, nghe thấy mấy lời cô trích dẫn, nhất thời không nhịn được vỗ trán bật cười.

“Cậu chỉ nghe một chút đó, đã thấy không dễ gì quản con bé này rồi chứ?” Thầy Vương nhướng nhướng hàng chân mày, cái nốt ruồi nằm bên cạnh cũng giựt giựt theo.

Sở dĩ thầy Vương có biệt danh là ‘Trứng muối’, cũng bởi vì trên mép chân mày bên phải có một nốt ruồi đen khá lớn, bên trên còn mọc một sợi lông rất dài, nhìn gần khá giống lá Q trong bài poker, nên mấy đệ tử thần bài trong lớp liền đặt cái tên thân mật này. (Biệt danh của thầy Vương là Bì Đản – nghĩa là trứng muối, ‘bì’: là loại da có lông).

Bộ Tiêu cười một lúc, rồi chăm chú nhìn Ngư Vi nói: “Sao cháu lại cá tính đến thế chứ?”

Ngư Vi khẽ cắn môi, không biết phải trả lời anh thế nào, chỉ nghe thấy ‘Trứng muối’ nói tiếp: “Thật ra chuyện đó cũng không tính là gì, hôm nay tôi mời cậu đến, trước hết vì con bé bị hạ đường huyết ngất xỉu trong lớp học, cậu về tìm cách xem bồi bổ sức khỏe cho con bé. Chuyện thứ hai là trưa nay lúc giáo viên dạy toán thu vở bài tập của mọi người, trong vở của em ấy có kẹp một bức thư tình. Chuyện đó là thế nào vậy Ngư Vi, em nói xem.”

Ngư Vi nghe thấy mấy lời này, liền ‘phụt’ một cái đỏ bừng mặt, bây giờ cô mới nhớ ra, lúc đó đọc bức thư xong cô gấp lại kẹp vào vở, kết quả chưa kịp lấy ra đã bị hôn mê ngất xỉu, quyển vở đó chính là vở bài tập toán mà thầy giáo đã thu.

Cô còn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào, đã thấy thầy Vương cầm một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt trên mặt bàn đưa qua cho Bộ Tiêu, Bộ Tiêu nhanh chóng cầm lấy, cúi đầu mở ra xem.

Thừa dịp anh đang đọc lá thư cầm trên tay, Ngư Vi đã sắp xếp được từ ngữ liền giải thích: “Thầy Vương, lá thư này là của người khác đưa cho em, đúng là em có xem qua nhưng không có trả lời, cũng không có ý định trả lời, em vẫn còn đang học trung học nên sẽ không nói chuyện yêu đương ạ.”

Thầy Vương nghe thấy cô giải thích rõ ràng mạch lạc như vậy, nghĩ thầm trong bụng, quả nhiên cái tuổi này khó quản nhất chính là mấy chuyện đó, liền chậc chậc hai tiếng.

Nhưng ai ngờ, so với những đứa trẻ trong độ tuổi được cho là khó quản đó, Bộ Tiêu còn không đáng tin bằng, anh cầm tờ giấy viết thư cúi đầu đọc một hồi, không biết bị câu nào chọc phải, khiến anh cười thật lâu. Ngư Vi nhìn góc mặt nghiêng của anh, thấy anh cười đến mức lúm đồng tiền kia cũng hiện ra sâu hoắm, một lúc sau anh mới chậm rãi nói: “Viết cũng không tệ, có phần thú vị khá giống Vương Tiểu Ba*.”

(*Vương Tiểu Ba: được mệnh danh là ‘vua viết về tính dục của Trung Quốc’. Ma lực thu hút người đọc ở giọng điệu tưng tửng, hài hước, thật hư không tường.)

Thầy Vương câm nín, nghĩ thầm trong bụng đây là phản ứng gì ah, nhưng ngay sau đó liền nói: “Chắc chắn đây không phải do thằng nhóc Tôn Đãi Cách viết, không biết nó tìm đâu ra người viết giúp, chữ của nó cẩu thả như giun bò, môn văn lúc nào cũng gần như đội sổ, cái này vừa nhìn vào là biết ngay không phải nó viết.”

Bộ Tiêu lại nhìn lướt qua lá thư một hồi rồi gấp lại, lúc gấp xuống anh thấy mặt sau có mấy bài toán viết bằng bút chì, lẩm bẩm nói: “Tuy nhiên có thể thấy, Ngư Vi của chúng tôi không có ý định đáp lại, mặt sau của lá thư này đều là phép tính nháp mấy bài toán…”

Nghe thấy ‘Ngư Vi của chúng tôi’ trong lời nói của anh, khuôn mặt Ngư Vi lập tức bị nung đỏ, cô nhìn về phía anh thấy anh cũng đang nghiêng đầu nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm.

*****

Lúc hai người ra khỏi phòng giáo viên đã rất trễ, không biết có chuyện gì vui mà thầy Vương và Bộ Tiêu cứ anh một câu tôi một câu đến tung tóe. Mãi tới khi khóe môi sắp trắng bệch ra mới dừng lại, thầy Vương nói lát nữa còn phải đi quan sát học sinh lớp tự học buổi tối, nên giờ phải xuống căn tin dưới lầu ăn cơm, mới chịu để cho Bộ Tiêu và Ngư Vi rời đi.

Hiện tại, thân thế, lịch sử gia tộc mấy đời nhà Ngư Vi đều đã bị thầy chủ nhiệm nắm rõ hết rồi, lúc nghe Bộ Tiêu nói chuyện, cô cũng rất kinh ngạc sao anh có thể cuốn hút đến thế, chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà vô cùng thú vị. Anh thường hờ hững nói ra mấy lời đối đáp phóng khoáng khiến người ta phải sảng khoái bật cười.

Lúc này trường học rất vắng vẻ, bầu trời đã chuyển sang một màu đen tuyền, đèn hành lang vẫn chưa được bật sáng. Trong bóng tối, Ngư Vi bước theo Bộ Tiêu đi xuống cầu thang, dường như tất cả mọi âm thanh đều ngừng lại, bên tai chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Thị lực của Ngư Vi không tốt lắm nên không nhìn thấy rõ dưới chân, suýt chút nữa giẫm hụt bước, Bộ Tiêu liền vịn lấy khuỷu tay cô, để cô đi bên cạnh mình, khẽ cười nói: “Thì ra cháu rất được các bạn học nam ngưỡng mộ, không biết nhận được bao nhiêu thư tình rồi mới có thể nghĩ tới chuyện xem nó như giấy nháp làm toán chứ?”

Ngư Vi thoáng nghĩ ngợi, hàng mi dài rủ xuống nhẹ nhàng nói: “Không nhiều đâu ạ.”

Bộ Tiêu nghe cô trả lời như vậy, cảm thấy thật thú vị, nhất thời muốn trêu cô liền nhướng mày hỏi: “Không thích ai sao?”

Ngư Vi khẽ cắn môi dưới, cô còn có thể nói gì đây, cũng không thể nói trong lòng cô chỉ có anh, đành phải nói lời nhận xét: “Đều rất trẻ con ạ.”

Bộ Tiêu nghe vậy bật cười, lúc này anh chỉ cần hơi nghiêng mặt qua là có thể thấy ngay gò má trắng ngần của Ngư Vi, vô cùng xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ thanh tú, trên chóp mũi có một nốt ruồi duyên nhỏ nhắn rất xinh, càng lộ ra vẻ thanh mảnh tinh tế của khuôn mặt. Lúc cô nói chuyện nét mặt luôn nhẹ nhàng như dòng suối trong lành mùa hạ, từng cái nheo mắt nhíu mày đều khiến người ta cảm thấy rất yên bình.

“Còn cái này?” Bộ Tiêu đong đưa tờ giấy viết thư màu hồng nhạt trên tay, giọng nói trầm xuống: “Cũng trẻ con sao?”

“Cái này viết rất hay.” Ngư Vi đáp ngay chẳng chút nghĩ ngợi, sau đó trầm mặc hồi lâu lại nói tiếp, giọng nói đầy đăm chiêu: “Nhưng thư tình có hay hay không… phụ thuộc vào người gửi nó là ai.”

Bộ Tiêu nhất thời không biết phải nói gì, anh khẽ nheo mắt, nhướng mày xoay qua nhìn Ngư Vi. Khi cô nói những lời này, vẻ mặt vẫn phẳng lặng như nước chẳng chút gợn sóng, nhưng trong giọng nói rõ ràng có chôn giấu điều gì đó. Hơn nữa những lời này, tuy ngắn gọn đơn giản nhưng vô cùng sâu sắc, nói sao đi nữa cũng không giống những lời một học sinh cấp ba có thể nói ra được.

Vì sao cô lại khác biệt với mọi người đến thế, đừng nói là so với bạn bè cùng lứa tuổi cô, ngay cả với những người trưởng thành ở tuổi của anh, cô cũng hết sức đặc biệt, là người khác biệt với cả thế giới này. Sống đến hai mươi tám năm, đây là lần đầu tiên anh gặp phải…

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã khiến Bộ Tiêu thoáng giật mình, anh lập tức cúi đầu xuống, cong môi tự cười giễu chính mình.

Anh đang nghĩ gì thế này? Vì sao lúc này tâm trạng anh lại hệt như những lời anh đã viết trong thư…

Tờ giấy màu hồng nhạt kia vẫn đang nằm trên tay, lúc xuống tới lầu một, Bộ Tiêu cẩn thận gấp lại bỏ vào túi quần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi