ĐỖ QUYÊN KHÔNG TÀN (HỒ LY THÚC THÚC)

Ngư Na nhíu nhíu mày, dường như không hiểu: “Chị, chị nói vậy là sao?”

“Thôi, không có gì.” Ngư Vi vỗ vỗ bờ vai nhỏ của em gái.

Màn đêm buông xuống, hai chị em đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ, hai người nằm cạnh nhau trên một chiếc giường, nhiều năm trước, kể từ khi mẹ qua đời, Ngư Vi vẫn luôn ngủ cùng em gái.

Tắt hết ánh sáng đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, nhưng đôi mắt Ngư Na vẫn mở to lấp lánh, rất lâu sao vẫn chưa chịu nhắm lại, Ngư Vi cảm thấy cô bé có chuyện muốn nói, quả nhiên một lúc sau, Ngư Na cất lời.

“Chị, có thể mua điện thoại cho em được không?”

Ngư Vi nghe em hỏi vậy, trong lòng cũng biết, trước đây, khoảnh khắc nhìn em rời khỏi nhà, cô mơ hồ biết rằng em còn nhỏ vậy đã phải ra ngoài sống một mình, có lẽ khi trở về sẽ có nhiều thay đổi, cô cũng không biết hiện giờ mình cảm thấy thế nào, chỉ im lặng suy nghĩ, dù sao đưa em vào trường nội trú vẫn tốt hơn ở lại nơi này.

Cô đưa tay lên mặt, mu bàn tay lành lạnh, mới nhận ra mình đang khóc, không lý do, cũng chẳng rõ tại sao.

Vì Ngư Na nằm xoay lưng lại nên không biết chị mình có nghe thấy không, cô bé gọi thêm một tiếng: “Chị?”

“Di động đắt quá, chị biết kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy mua cho em…” Ngư Vi lấy tay lau khô nước mắt bình thản trả lời.

Có lẽ Ngư Na có chút không vui, kìm nén một lúc nhưng nghĩ sao cũng thấy uất ức, dù sao vẫn là một đứa trẻ, không thể nào che giấu được cảm xúc, oán giận nói: “Ai cũng có, chỉ mình em không có di động! Đừng nói tới di động, ngay cả quần áo mặc hàng ngày cũng bị người ta giễu cợt, nói ăn mặc quê mùa lỗi thời….”

Ngư Vi gối đầu lên mu bàn tay, cảm giác ngón tay lành lạnh, sự tủi thân và nóng giận bỗng ùa tới: “Người ta có ba mẹ, hai chị em mình không có, em chỉ có chị, chỉ chị có em.”

Lời nói có chút giận dỗi, bình thường Ngư Vi không bao giờ tức giận như vậy, nhưng khi nghe thấy mấy lời em nói rất khó chịu trong lòng.

“Không phải hôm nay chị đến nhà chú Bộ ăn cơm sao?” Chú ấy thích chị như vậy, chị nói muốn điện thoại, chắc chắn chú ấy sẽ mua cho….” Ngư Na tính tình còn trẻ con, bướng bỉnh như con bê nhỏ.

Ngư Vi không biết phải nói gì.

Nghĩ đến người đó, chóp mũi lại ngập tràn chua xót không sao kìm nén được, cô hít một hơi thật sâu.

Không biết tại sao, có lẽ ai cũng có điểm yếu, dù trẻ con cũng vậy, hai chữ ‘Chú Bộ’ kia chính là điểm yếu của cô, chạm vào một cái liền đau đớn.

Cô bỗng nhớ tới chiếc vòng tay Bộ Tiêu vừa tặng mình tối nay, bao nhiêu nước mắt Ngư Vi cố kìm nén bỗng chốc tuôn trào.

Cô tuyệt đối không thể nào đi tìm Bộ Tiêu nhờ anh giúp đỡ được, trước mặt anh, được làm chính mình đã quá khó khăn rồi.

“Em ráng đợi đi, mai chị đi lấy tiền xem thử có đủ không, chị sẽ mua cho em.” Ngư Vi vừa rơi nước mắt vừa cố giữ giọng bình tĩnh, nói những lời chắc chắn như đánh vào lòng người.

“Chị, chị khóc sao?” lúc này Ngư Na mới nhận ra giọng chị mình khác lạ, cô bé liền bật dậy, xoay lại nhìn, chỉ thấy Ngư Vi nằm nghiêng trên giường, ánh trăng mỏng mảnh phủ một vầng sáng mờ lên những vệt nước mắt trên khuôn mặt cô lấp lánh tia ánh bạc.

Ngư Na lập tức nằm xuống, ôm lấy thắt lưng Ngư Vi òa khóc: “Chị, em sai rồi, em không cần điện thoại! Chị đừng khóc nữa…đều tại em không tốt!”

******

Đêm qua, vì chuyện mua điện thoại này, Ngư Vi thức rất khuya, hôm sau trời còn chưa hửng sáng, đã mở to mắt nằm trên giường, tính sáng nay sẽ nghỉ học nửa buổi, tìm chỗ làm thêm.

Học sinh khối mười hai, thứ bảy nào cũng phải học thêm nửa buổi từ sáng đến trưa, ngoại ngữ, toán học và ba môn khác, nhưng Ngư Vi thường trốn ra ngoài. Thành tích của cô rất tốt, thầy cô đều mắt nhắm mắt mở cho qua, trước đây giáo viên chủ nhiệm đã nhiều lần mời phụ huynh đến trường để thông báo tình trạng bỏ học của cô, nhưng chẳng ngờ từ lớp mười tới giờ, mỗi lần họp phụ huynh đều chưa bao giờ có người nhà đến dự, gọi điện thoại Từ Ấu Oánh cũng không nhận, sau này giáo viên biết cô không có người bảo hộ chăm sóc, nên cũng mặc kệ.

Bầu trời dần ló lên tia sáng bạc, Ngư Vi lặng lẽ đứng dậy, không ngờ vừa vén chăn ra, chút ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ rọi vào chăn nổi bật lên một mảng đo đỏ.

Ngư Vi ngẩn người nhìn em gái đang ngủ say, một mảng đỏ trên quần đang thấm ra.

Ngư Na có kinh nguyệt lần đầu.

Ngư Vi vội vàng đánh thức em gái dậy, vừa cúi đầu nhìn thấy trên giường có vết máu, Ngư Na choáng váng, tuy trước đó đã được học qua khóa vệ sinh sức khỏe, biết được chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không tránh khỏi hốt hoảng, luôn miệng ầm ĩ nói rằng bạn học của mình còn chưa có kinh nguyệt, nếu người khác biết được nhất định sẽ bị trêu chọc, Ngư Vi vừa tháo drap giường ra cuộn lại vừa bảo em gái cởi đồ bẩn ra.

Cô ngồi trong nhà vệ sinh giặt drap giường hồi lâu để đợi Từ Ấu Oánh thức dậy, thật sự cô chẳng còn cách nào, vừa rồi đã lục khắp nơi trong nhà cũng không tìm được băng vệ sinh, có lẽ đã dùng hết, chỉ có thể bất chấp đi ra phòng khách mở lời với bà ta: “Dì nhỏ, có thể cho con xin ít tiền được không?”

Từ Ấu Oánh nghe thấy cô hỏi xin tiền, gai lông cả người liền dựng thẳng lên: “Lại há mồm xin tiền, mày cần tiền làm gì?”

Ngư Vi không có tâm trạng để tranh cãi: “Ngư Na có kinh nguyệt, con muốn xuống nhà mua mấy gói băng vệ sinh.”

Từ Ấu Oánh nghe mấy lời này, nhìn thấy Ngư Vi bình thản đứng rũ mắt, dáng vẻ tĩnh lặng, trong lòng liền nổi cơn tức giận, chắc lưỡi hít hà không thôi, lập tức nện bàn chân to bự nặng nề chạy vào nhà vệ sinh, nhìn thấy drap giường, đồ ngủ trong thau, miệng không ngậm được bắt đầu mắng chửi: “Mới có mấy tuổi đầu mà đã bẩn thỉu thế này, trời ơi là trời, đúng là bẩn chết người! Nuôi con gái đúng là kinh tởm mà, vừa mới lên cấp hai chứ bao nhiêu, mà đã gặp thứ này rồi, thế nào mấy ngày nữa cũng đi tìm đàn ông cho coi…..”

Trong miệng bà ta ném qua đủ thứ kinh tởm, đôi môi trắng bệch phập phịu phập phồng, chửi mãi chửi mãi. Chu Quốc Khánh cũng đã thức dậy, đứng trước cửa nhà vệ sinh ló đầu nhìn vào trong, ánh mắt âm u, Ngư Vi nhìn thấy hắn ta, nháy mắt toàn thân như rớt vào hầm băng lạnh, nghiêng người che thau đồ lại.

“Ông nhìn cái gì, mau đi ra, bẩn chết!” Từ Ấu Oánh đẩy chồng mình ra, thuận tay quẳng cho Ngư Vi hai mươi tệ: “Cầm lấy cút cho lẹ, rồi lo mà chùi rửa sạch sẽ cho tao, làm bẩn hết thau nhà tao….”

Ngư Vi cầm tiền đi xuống cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ mua băng vệ sinh, lúc trở về phòng, Ngư Na vẫn đang nằm trên giường, Ngư Vi nhìn xuống, thấy con bé đang rơi nước mắt.

Ngư Vi im lặng không nói lời nào, liền ôm lấy Ngư Na, hai tay vịn bả vai con bé, bình thản nói: “Đừng khóc, bà ta nói gì cũng đừng nghe, bà ta là người xấu.”

Ngư Na nhìn nét mặt bình tĩnh, không chút e dè sợ hãi của chị gái, như có được điểm tựa vững chắc, lau nước mắt ngồi dậy.

Ngư Vi hướng dẫn em gái cách dùng băng vệ sinh, sau đó đi phơi khăn trải giường, đồ ngủ, quần lót đã giặt sạch sẽ của em, vừa ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên tường đã bảy giờ rưỡi, liền dặn dò Ngư Na mấy câu, bảo con bé đừng tùy tiện ra khỏi phòng, không ăn thức ăn lạnh này nọ, mới đi ra khỏi cửa Chu gia.

Nói là cửa, chi bằng nói rằng cửa nhà tù thì đúng hơn.

Bất cứ nơi nào trong thành phố này, đều có thể khiến người ta thoải mái hơn ba phòng ngủ, một phòng khách khoảng trăm mét vuông kia, chỉ cần vừa bước vào nơi đó đã khiến người ta bị đè nén đến mức không thở nổi. Thoát khỏi nơi ngột ngạt đó, tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều, không khí bên ngoài tràn đầy sự ngọt ngào.

Ngư Vi đeo cặp sách vội vã đi tới khu vực gần trường học, cô không đi thẳng vào cổng trường mà chuyển hướng rẽ vào khúc quanh, đến con phố ăn vặt phía sau.

Cửa tiệm mọc lên san sát như nấm sau mưa, chi chít các biển hiệu nhô sát ra ngoài lề đường xếp thành hàng dài đến cuối phố. Tấm bảng ‘Lẩu cay Tứ Xuyên Sông Hương’ treo lủng lẳng ngay khúc cua lộn xộn, phía trước tiệm lẩu cay là một cửa hiệu nhỏ, vẫn chưa mở cửa, cửa sắt lạnh lẽo kéo sát đất, Ngư Vi vòng qua cửa tiệm, đi lên cầu thang phía sau.

Đúng lúc Miêu Điềm đang đi xuống lầu, hai cô gái nhìn thấy nhau, cùng dừng lại.

Ngư Vi thấy rõ là cô ấy, liền đứng lại gọi lớn: “Chị Điềm.”

Cô gái đang đi xuống được nửa đoạn cầu thang đó bị cận nhẹ, lúc này đang đeo cặp kính áp tròng không độ màu tím hàng sơn tặc, do bị ngược sáng nên nhìn cả nửa ngày mới thấy rõ khuôn mặt người đối diện, khá kinh ngạc, giọng nói mang khẩu âm thành phố G lớn tiếng hỏi: “Ngư Vi, sao em lại tới đây?”

Miêu Điềm bước xuống cầu thang gỉ sét, đôi giày đỏ cao gót tạo ra âm thanh ‘lộp cộp’, Ngư Vi thấy cô ấy đã trang điểm rất cẩn thận, da sáng trắng, mắt màu xanh lá, son môi đỏ tươi.

Miêu Điềm thích sử dụng nước hoa, người còn chưa đến gần, mùi hương nồng nặc đã ập vào mặt Ngư Vi.

Nói đến ngoại hình Miêu Điềm, dáng người cô ấy vô cùng nóng bỏng, khuôn mặt cũng xem như dễ nhìn, có điều không biết cách trang điểm, Ngư Vi đã thấy qua khuôn mặt mộc của cô ấy, trắng trẻo mịn màng, đẹp gấp trăm lần so với khi trang điểm, nhưng cô ấy cứ thích trang điểm và ăn mặc hệt mấy cô gái phong trần giang hồ, nên trông có vẻ già dặn.

Vì vậy, tuy Miêu Điềm chỉ lớn hơn Ngư Vi có hai tháng, nhưng hiện tại Ngư Vi đang mặc một bộ đồng phục học sinh nên nếu nói cô ấy là mẹ Ngư Vi, có lẽ người ta cũng tin thật.

“Chị Điềm, em tới kiếm chị vì muốn tìm việc làm thêm, chị có việc gì không giới thiệu cho em với?” Ngư Vi giải thích rõ mục đích đến đây, vừa dứt lời đã thấy Miêu Điềm cười đến ngọt ngào.

“Em thật biết chọn thời điểm, hôm nay đúng lúc có một việc kiếm tiền rất nhanh, làm tới trưa là kiếm được năm trăm, em thấy sao? Vừa rồi chị mới hỏi, bên kia nói vẫn còn thiếu người đó.” Miêu Điềm nói xong, tựa người vào tay vịn cầu thang, ‘pặp’ đánh bật lửa, tự đốt cho mình một điếu Trung Nam Hải.

Ngư Vi thoáng thất thần, vẻ mặt không biểu hiện gì, nhưng khoảnh khoắc do dự kia, con ngươi đen láy khẽ dao động, làn da cô lại quá trắng, chỉ một nét biểu cảm rất nhỏ cũng hiện rõ lên khuôn mặt, Miêu Điềm thoáng cái liền nhìn thấu tâm tư cô.

“Haizz, em gái của tôi, chị có thể dẫn em tới mấy chỗ đó sao? Em nghĩ đi đâu vậy? Cho dù có dẫn em tới đó, em làm được gì?” Hai ngón tay dính mùi thuốc lá của Ngư Điềm điểm lên trán Ngư Vi, búng một cái: “Chỉ đứng phát đồ ngoài đường, nhưng phải ăn mặc hở hang một chút, nên được trả tiền nhiều hơn.”

Tuy Ngư Vi không tiếp xúc nhiều với Miêu Điềm, trước kia lúc làm việc bán thời gian tình cờ quen biết nhau, từ đó về sau, phần lớn việc làm thêm đều do cô ấy tìm giúp hoặc dẫn cô đi làm chung, qua mấy lần tiếp xúc, Ngư Vi rất hiểu tính cách Miêu Điềm, tuy bỏ học từ cấp hai, cuộc sống khá hỗn loạn, bạn trai đổi hết người này đến người khác, nhưng đối với bạn nữ hết sức hào phóng trượng nghĩa.

“Vậy tính luôn em vào đi.” Ngư Vi quyết định rất nhanh, rồi nghĩ đến chuyện gì liền nói: “Có điều bây giờ em phải quay về trường học trước.”

“Ok, vậy em đi nhanh đi, chín giờ, chị đứng trước trung tâm thương mại đó chờ em.” Miêu Điềm nhả ra một vòng khói, lập tức trả lời.

******

Sở dĩ sáng nay Ngư Vi vừa thức dậy đã vội vàng hấp tấp đến nơi này, cũng vì trong lòng luôn nghĩ tới chuyện hôm qua Ngư Na từ trường học trở về nói muốn mua điện thoại.

Không phải cô không có tiền mua cho con bé, đến giờ, cô cũng tiết kiệm được một ít, khoảng bảy tám trăm tệ, có điều cô không biết số tiền này có đủ mua không, đợi lát nữa cộng thêm năm trăm tệ tiền làm thêm, có lẽ cũng đủ.

Vì ngày nào về nhà cũng bị lục soát người, nên bình thường Ngư Vi không để tiền trong túi, từ năm mười sáu tuổi sau khi làm thẻ căn cước, cô lén đến ngân hàng mở sổ tiết kiệm, cho tới giờ tiền làm thêm, tiền sinh hoạt tiết kiệm được cô đều dồn hết gửi vào thẻ, phòng hờ khi có việc cần dùng gấp.

Có điều, thẻ cô cũng không mang theo trên người, nếu Từ Ấu Oánh nhìn thấy, chắc chắn sẽ lấy mất, nên cô luôn để thẻ ở chỗ Kỳ Diệu nhờ bạn thân giữ dùm.

Kỳ Diệu đã học chung với Ngư Vi từ năm lớp mười, sau đó phân ban, lại cùng sánh vai nhau vào lớp chuyên khoa học tự nhiên, thành tích của cô nàng không quá tốt, nhưng vì một lòng muốn được học chung với Ngư Vi, nên tuy thường ngày rất lười biếng nhưng trước mỗi kỳ kiểm tra đều lâm trận mài gươm, thức đêm thức hôm đọc sách cố gắng nhồi nhét, nếu không làm vậy sẽ bị sàng lọc khỏi lớp chọn, may mắn cô nàng cũng là người thông minh, mười lần chẳng sai đều qua trót lọt, lâu ngày, Ngư Vi cũng thích nghi với việc ở bên cạnh cô nàng.

“Đuôi, cậu lại trốn học đi đâu hả?” Kỳ Diệu đứng bên cạnh bồn hoa sát tường rào trường học, giơ tay đưa cái thẻ ngân hàng qua hàng rào sắt cho Ngư Vi, nhìn cô hỏi.

Mới đầu, Kỳ Diệu thích gọi cô là ‘Đuôi cá’, lâu ngày lượt dần chỉ còn ‘Đuôi’. Lúc này, trong miệng cô nàng đang nhai kẹo cao su vị chuối tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại đỏ hây hây từ trong bụi cây chui ra, nhào về phía hàng rào Ngư Vi đang đứng đuổi tận giết cùng không tha: “Nè! Đuôi, cậu đừng có lật đật đi vậy chứ, nói tớ biết chút coi, cậu đi đâu hả?”

“Tớ đi làm thêm, giờ phải qua đó ngay.” Ngư Vi lấy cặp xách xuống, cất sâu thẻ vào ngăn kín bên trong, vừa định đi, cổ tay đã bị Kỳ Diệu chụp lại, rất có khí thế liều chết không buông.

“Cậu cũng lớn gan đó, hôm nay Trứng muối điểm danh tên cậu, cậu không có mặt, kết quả sao cậu biết không? Ổng xếp người ngồi chung bàn với cậu!” Kỳ Diệu nắm chặt cổ tay Ngư Vi, cất tiếng giòn tan ngọt ngào nói.

‘Trứng muối’ là biệt danh bạn học trong lớp đặt cho giáo viên chủ nhiệm, Ngư Vi nghe vậy sững sốt cả người, dù sao sáng thứ bảy cô thường trốn học, gần như tuần nào cũng vậy, thầy chủ nhiệm từ lâu đã quen với việc này, sao hôm nay lại đặc biệt nhớ tới tên cô mà điểm danh, còn xếp cô ngồi chung bàn với người khác.

Nhìn khuôn mặt Kỳ Diệu bị màu xanh lá cây che phủ làm nổi bật lên làn da trắng ngần, cô tựa vào sát hơn hỏi: “Trứng muối xếp ai vậy?”

“Tớ mà nói ra thế nào cậu cũng thấy phiền chết! Đừng nói là cậu, ngay cả tớ, lúc nghe chuyện này lập tức phát hỏa, tớ đứng lên hỏi Trứng muối, sao tớ xin được chuyển sang ngồi cùng bàn với cậu lâu như vậy mà thầy ấy vẫn không đồng ý, kết quả ổng nói tớ nói quá nhiều, sợ ảnh hưởng kết quả học tập của cậu, đúng ngất mà, tuy Bộ Huy không nói nhiều, nhưng chuyện gì tốt hắn quyết không làm, cả ngày kéo bè kéo đảng trong lớp, mới hôm qua còn dẫn đầu đám con trai lớp mười hai đánh nhau…”

Ngư Vi nghe thấy Kỳ Diệu nhắc tới cái tên đó, lập tức ngơ ngẩn, lẩm bẩm lặp lại lần nữa: “Cậu vừa nói, Bộ Huy?”

“Ừ, từ giờ phần tử nguy hiểm này sẽ ngồi chung bàn với cậu đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi