ĐÔ THỊ BÌNH THƯỜNG CUỘC SỐNG



Hạo Thiên lái xe về nhà , từ xa xa ánh mắt hắn đã nhìn thấy một chiếc ô tô đỗ trước cổng nhà mình.

Lại gần sau , hắn không khỏi đưa taydụi dụi mắt.


Lại là một chiếc xe cảnh sát!
Cảnh sát xe làm sao đỗ trước cổng nhà mình đâu ?
Hắn trong lòng không khỏi tự hỏi nấy.


Bất quá là một cái tuân thủ nghiêm ngặt pháp luật người , hắn vẫn là hết sức bình thường lái xe tới gần ...!Ân ...!Ngoại trừ lái xe không có bằng cái này lỗi nhỏ ra , hắn đúng là không có vi phạm pháp luật việc gì.


Theo Hạo Thiên xe vừa dừng ở trước cửa , ở bên cạnh chiếc xe cảnh sát cửa xe cũng mở ra.

Từ bên trong đi ra một người mặc đồng phục, dáng người cao gầy nữ cảnh sát.

Vị này nữ cảnh sát xuống xe sau phục trang khiến cho người khác xem mắt choáng váng.


Nàng thế mà còn đeo kính râm.


Buổi tối mang kính râm.

Này cảnh sát cũng không khỏi quá cực phẩm đi.


Nữ cảnh sát đi tới bên cạnh xe hắn , đợi hắn xuống xe xong , hỏi :
- Xin hỏi vị này tiên sinh có phải hay không là người trong ngôi nhà này.


Nói nói nàng đưa tay chỉ chỉ nhà của Hạo Thiên.


Nói đùa đi.

Không thấy ta đang định đi vào sao ?
Xuất phát từ lễ phép cơ bản , Hạo Thiên vẫn là gật đầu , nói :
- Đúng, xin hỏi ngài là có chuyện gì sao ?
- Ta gọi là Diệp Vi Vi , là cảnh sát.


Nói nói , Diệp Vi Vi còn đưa chứng nhận ra trước mặt Hạo Thiên.


- Có chuyện gì sao ? Cảnh sát đồng chí ?
Hạo Thiên lạnh nhạt hỏi.


Dù sao người bình thường tâm lý ý nghĩ chính là , cảnh sát tìm tới cửa chắc chắn là không có chuyện gì tốt.


- Chúng ta có thể vào trong nói chuyện sao ? Ở ngoài này có chút không tiện.


- Tốt.


Hạo Thiên gật gật đầu.

Dù sao người ta cũng là cảnh sát nha , sẽ không đối với bản thân tạo ra nguy hiểm gì.


Hắn trở lại xe , sau đó đi vào trong nhà.


Hạo Thiên cổng nhà là loại tự động đóng mở , nhận diện khuôn mặt cùng biển số xe loại hình kia.


Trong nhà
Nữ cảnh sát gọi Diệp Vi Vi cùng một người nam cảnh sát ngồi trên ghế , ánh mắt không ngừng đảo quanh bốn phía.


Hạo Thiên cho hai người rót nước , sau đó ngồi im nhìn hai người.


Hắn ngược lại là vô cùng bình tĩnh , bởi vì vừa rồi hắn đã kịp nhìn thấy trên chứng nhận của Diệp Vi Vi là cảnh sát hình sự.


Như vậy hai người này mục đích cũng không phải là hắn có hay không giấy phép lái xe.


- Cái này nhà ở nhìn từ bên ngoài đã đẹp như vậy , không nghĩ tới bên trong càng thêm xa hoa.

Huynh đệ , ngươi ngưu.


Nam cảnh sát cảm thán nhìn Hạo Thiên nói.

Trong mắt còn có một tia hâm mộ không chút nào che giấu.


- Haha ...!Bình thường bình thường thôi.


Nam cảnh sát cũng không khiến Hạo Thiên để ý nhiều.

Mà sự chú ý của hắn đa phần đặt ở nữ cảnh sát.


Lúc này nàng cũng đã tháo ra kính râm.

Bởi vì trong nhà đèn sáng duyên cớ , Hạo Thiên có thể rõ ràng nhìn thấy nàng dung mạo.


Ân ...!Dung mạo cũng không tệ cho lắm , ít nhất cũng được tám điểm trên mười.


Chỉ thấy nàng ngũ quan thanh tú , làn da có chút ngăm ngăm.

Này nhưng khiến cho người khác có cảm giác nàng rất rắn rỏi.

Bởi vì nàng bây giờ còn mặc cảnh phục , cho lên rất có phong vận riêng.


Diệp Vi Vi từ lúc vào cửa , ánh mắt hầu như đặt ở trên người Hạo Thiên.

Này cũng không phải là giống như bình thường ánh mắt dò xét nghi phạm.

Mà là ánh mắt hoa si.


- Rộng như vậy nhà ở , huynh đệ ngươi ở một mình sao ?
- Bạn gái ta về quê.

Cảnh sát đồng chí , ta phạm tội gì sao ?
- Không phải ...!Không phải.


Diệp Vi Vi lúc này lắc lắc đầu nói :
- Chuyện là phía cuối khu phố này xảy ra một vụ án mạng , chúng ta cần xem xét camera xem có hay không đối tượng tình nghi.

Nhưng bởi vì ngày hôm nay mất điện , cho lên camera giao thông không ghi hình lại được chút nào.


Dừng lại một chút , nàng tiếp tục nói :
- Lúc chúng ta đi ngang qua thấy nhà tiên sinh ngươi đây thấy ngoài cổng hệ thống điện vẫn hoạt động , cho lên suy đoán là bên trong nhà có máy phát điện tự động.


Hạo Thiên gật gật đầu.

Bởi vì lúc trước trong thành phố điện lưới thường xuyên quá tải tự ngắt duyên cớ , chủ nhà trước có mua sắm một bộ phát điện tự động.

Phòng ngừa khi mất điện.

Này là hắn biết tới.


- Các vị muốn xem camera ngoài cổng ?
Ngoài cổng nhà cùng trong sân nhà là có trang bị camera.

Nói chung là trừ phạm vi trong nhà ra , Hạo Thiên căn biệt thự này nơi nơi đều có camera giám sát.

Cái này nhưng cũng là do chủ trước vì lí do an toàn lên lắp đặt.



- Làm phiền a huynh đệ.

Là do chúng ta thấy ngoài cổng có một chiếc có góc độ ghi hình về hướng hiện trường xảy ra án mạng.


Nam cảnh sát rất là khách khí cười nói.


- Được a.


Hạo Thiên gật gật đầu , sau đó mở lên tivi , xem camera giám sát.


- Người có tiền a , camera cũng là trang bị loại có độ phân giải cao nhất loại kia.


Hình ảnh trình chiếu lên , nam cảnh sát thầm than một tiếng.


Hạo Thiên cũng chỉ phải cười gượng , từ chối cho ý kiến.


- Như vậy hai vị cảnh sát đồng chí cứ tự nhiên.

Ta đi tắm một chút , trên người còn có chút bụi bẩn đâu.


- Haha ...!Huynh đệ ngươi nhưng là không sợ chúng ta nhân lúc ngươi không ở đây , vụng trộm làm gì đó ?
Các ngươi nhưng là cảnh sát nha , cũng không phải là trộm cướp.

Các ngươi ở ta trong nhà , ta còn lo lắng sẽ mất đồ ?
Hạo Thiên cười cười nói giỡn vài câu , sau đó về phòng tắm rửa.


Buổi chiều cùng Liễu Tình Tư vật lộn hơn một giờ , lúc xong lại chỉ qua loa tẩy sạch , khiến cho hắn có chút không thoải mái.


......................!
Buổi tối hơn mười giờ.


Ở Hạo Thiên trong nhà hai tên cảnh sát vẫn chăm chú xem camera giám sát.

Kl
Không thể không nói cảnh sát làm việc đúng là vô cùng nghiêm túc.


Hai giờ đồng hồ a.


Bọn họ đã ngồi nhìn màn hình hai giờ đồng hồ rồi , mà lúc này vẫn cứ như vậy chăm chú.


Hạo Thiên lúc này cảm thấy bản thân không thích hợp làm cảnh sát nghề nghiệp này.


Hắn tính cách không thích hợp với loại công việc chỉ ngồi im một chỗ nhìn giám sát như vậy , quá gò bó.


Khẽ lắc đầu sau đó đứng dậy , cầm lấy trên bàn hai cái trống rỗng cốc , hắn lại một lần nữa đi pha thêm cho hai người cafe.


Đây đã là lần thứ ba cho bọn họ đổi một cốc mới cafe.


Hạo Thiên chỉ cảm thấy , bản thân mình là một cái cực kỳ tốt công dân.

Hết sức giúp đỡ cảnh sát công việc a.


Nhưng là ...!Các ngươi có thể hay không về chỗ các ngươi làm việc a.

Đây nhưng là nhà ta.


Các ngươi không nghỉ ngơi ta còn cần nghỉ ngơi đâu.


Đinh —— Đinh —— "
Đặt ở trên bàn điện thoại đột nhiên vang lên.


- Thân ái , ngươi đã ngủ chưa a ?
Trong điện thoại truyền đến Lý Minh Nguyệt lười biếng , mềm mại thanh âm.


- Nếu ngủ còn có thể tiếp ngươi điện thoại sao?
Hạo Thiên vừa bực mình vừa buồn cười nói.

Nàng điện thoại để cho hắn phút chốc cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Tựa như Lý Minh Nguyệt trời sinh liền là một bộ làm cho hắn vui vẻ thuốc.


- Chưa ngủ ah, ta cũng còn chưa ngủ đây này.

.

."
Cười cười , hắn đùa giỡn nói :
- Làm sao vậy tiểu oán phụ , có phải hay không sợ lão công bên ngoài...!Yêu đương vụng trộm rồi.

Cho lên muộn còn gọi điện ?
- Cái gì sợ ngươi yêu đương vụng trộm ? Người ta là nhớ ngươi nha.


- Bảo bối , vụng trộm nói cho ngươi biết.

Chúng ta trong nhà có cái mỹ nữ nha.


Nói nói , Hạo Thiên cười thầm im ắng nghe phản ứng của nàng.


Quả nhiên vài giây sau trên điện thoại truyền ra Lý Minh Nguyệt cực cao thanh âm.


- Mỹ nữ ? Ngươi là lợi dụng lúc ta không ở đem cái mỹ nữ mang về nhà a.


- Ân ...!
- Ta ...!Tức chết ta ....!
- ....!
- Thân ái ...!Ngươi mau đuổi nàng đi có được hay không.


Nghe nàng giọng điệu , Hạo Thiên thiếu chút nữa cười phun.

May mắn hắn vẫn là nhịn xuống được , tiếp tục nói :
- Không đuổi được a.


- Tại sao ? Ngươi thích nàng ?
- ....!
- Nàng có ta xinh đẹp ? Có ta dáng người tốt ?
- Cái này còn phải hỏi ? Đương nhiên là vậy a.

Nàng dáng người đẹp , da thịt trắng non mềm , eo mảnh chân dài , khuôn mặt khá tốt , chậc chậc chậc, thật sự là càng xem càng ưa thích.


Hạo Thiên trò đùa dai cười nói.


- Aaaaa ...!Không được ...!Không cho phép ngươi xem nàng.

Aaaa ....!
Lý Minh Nguyệt thanh âm gần như là hét lên vậy.

Hạo Thiên lúc này rất là chờ mong thấy nàng trạng thái.

Đáng tiếc hắn là thấy không được.


- Thân ái ...!Ngươi mau đuổi nàng đi.

Không cho phép chạm nàng.


Lý Minh Nguyệt thanh âm giống như sắp khóc vậy.

Này nhưng khiến Hạo Thiên có chút không đành lòng.


- Bảo bối , ta không chạm người ta.


Nhưng cũng không thể đuổi người ta đi được nha.


- Nhà là của ngươi ...!Ngươi không muốn đuổi nàng đi đúng không.

Ngươi cũng thích nàng ....!Huhu ...!
- Ta không có thích nàng.


- Ta mới không tin.

Không thích lời nói ngươi như thế nào không đuổi nàng.


- Vì nàng là cảnh sát nha.

Ta đuổi không được a.


- Cảnh sát ?
- Ân.


- Cảnh sát như thế nào lại ở nhà ngươi.

Thân ái ngươi phạm pháp rồi ?
Lý Minh Nguyệt vốn dĩ nức nở giọng nói chuyển thành gấp gáp.


- Ta không có.


Ta làm sao phạm pháp nha.

Ta bộ giống như người xấu sao ?
- Như thế nào không nói rồi.

Ngươi làm cái gì rồi nha.

Ngươi mau tự thú nha.


- Ta cái gì cũng không làm.


- Ngươi không làm sao cảnh sát lại tới tìm.


- Ta ....!
- Ngươi mau tự thú.

Sẽ được khoan hồng nha.

Ân ...!Nếu như tội nặng quá ...!Như vậy ngươi mau bỏ trốn nha.

Đi nước ngoài ....!
- Ta không có phạm pháp.

Chỉ là cảnh sát người ta tới nhờ cậy một chút.

Cụ thể chi tiết sau này sẽ cùng ngươi nói.


- Không phạm pháp ? Như vậy ...!
- Tốt.

Ta cup trước a.


Hạo Thiên vội vàng ngắt điện thoại.


Ta tự thú cái gì nha.

Hơn nữa ta còn muốn bỏ trốn ??? Ta lại không làm gì a.


Lắc đầu bật cười , Hạo Thiên đem hai ly cafe ra ngoài.


Vừa đặt hai ly xuống bàn , điện thoại lại đổ chuông.

Xem xét thì vẫn là Lý Minh Nguyệt gọi tới.

Lần này là video call.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi