Bởi vì đặc biệt muốn hù doạ Mộ Như Yên một trận , Hạo Thiên cùng nàng ngồi ngay hàng ghế đầu tiên.
Bốn , năm người nhân viên bắt đầu trợ giúp mọi người cài dây an toàn , xong xuôi sau đó liền có công tác nhân viên nói :
- Mọi người chuẩn bị , bắt đầu.
Sau đó liền thấy tàu lượn bắt đầu chuyển động , tốc độ cũng bắt đầu tăng lên.
Mộ Như Yên tâm lý trở lên khẩn trương lên , hai tay ôm chặt lấy Hạo Thiên cánh tay.
Hạo Thiên liếc nhìn nàng một chút , cũng không nói gì.
Thật lòng lời nói hắn cũng có chút khẩn trương , hắn đã bao giờ chơi loại này trò chơi đâu.
Tàu lượn đầu tiên là đi tới điểm cao nhất , một trăm mét trên không trung , sau đó chậm chạp lơ lửng ở đó.
Phía dưới mặt đất cảnh tượng toàn bộ hiện ra trong mắt mọi người , nhưng lúc này không ai có tâm trạng đi thưởng thức.
Bởi vì ai cũng biết tàu lượn sắp từ độ cao này lao xuống.
Mộ Như Yên lúc này nhắm chặt hai mắt , hai tay ôm chặt lấy Hạo Thiên cánh tay phải , cả người cũng co cụm lại.
Làm như vậy phảng phất giống như có thể cho nàng một chút cảm giác an toàn.
Quả nhiên mười giây sau , tàu lượn lao xuống bên dưới.
Sử dụng một cái trước đó chưa từng có tốc độ cao lao xuống.
- A a a a a! ! ! !
Aaaaaaaa
....!
Trong chớp nhoáng này , những tiếng thét lên chói tai kinh hãi bắt đầu vang lên.
Mộ Như Yên cũng không ngoại lệ , vô số chói tai tiếng hét khiến Hạo Thiên lỗ tai như muốn nổ tung.
Những tiếng thét này kéo dài hơn mười phút , một mực kéo dài tới khi tàu lượn dừng lại.
Nhân viên công tác trợ giúp mọi người tháo bỏ dụng cụ bảo vệ an toàn , Hạo Thiên chuẩn bị đứng dậy , nhìn thoáng qua bên cạnh Mộ Như Yên.
Phát hiện nàng còn co cụm thân hình lại , hai hàng nước mắt chảy dài trên má , hắn không khỏi có chút buồn cười hỏi :
- Đi xuống , kết thúc a.
- Ta.
.
."
Mộ Như Yên vẫn có chút hoảng sợ , khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt , nàng lắp bắp nói :
- Ta.
.
.
Chân ta không có sức lực , đứng lên không được.
- A?
Hạo Thiên vừa rồi cũng vô cùng hoảng sợ , hắn thậm chí kém chút hét lên.
Bất quá cuối cùng nhịn được , giờ nhìn Mộ Như Yên tình cảnh này , hắn lại không có tiếp tục cười nhạo nàng , mà nghiêm túc hỏi :
- Thật sự không đi được ?
- Ừm.
.
.
Mộ Như Yên trả lời :
- Ta sợ độ cao , sớm biết như vậy ta cũng không chơi.
Lúc này phần đông người đều đã đứng dậy , nhân viên cũng đã bắt đầu thúc giục mọi người rời khỏi.
- Ta ôm ngươi ra.
Hạo Thiên thấy Mộ Như Yên không có chút nào là tự mình đứng dậy được , hắn cúi đầu xuống ôm nàng lên , nói.
Hạo Thiên đem Mộ Như Yên ôm lấy đi ra.
Nàng hai tay theo bản năng vòng qua giữ lấy cổ của hắn , bộ ngực trực tiếp đè ép ở trên người hắn.
Co dãn cùng xúc cảm nhất định kinh người.
Hạo Thiên nhịn xuống chính mình xấu xa ý nghĩ.
Hắn đem Mộ Như Yên ôm ra ngoài , đặt xuống một cái ghế gỗ dài gần đó.
Cúi đầu nhìn xuống thì mới phát hiện nàng khuôn mặt không biết lúc nào đã chuyển sang màu đỏ.
- Ta đi mua chai nước đi.
Hạo Thiên nói xong liền xoay người rời đi.
Mộ Như Yên nhìn hắn bóng lưng , đưa một tay xoa xoa mặt mình , tay còn lại để vào trái tim vị trí.
Nàng cảm nhận được khi bị hắn ôm lấy , tim đập tốc độ giống như còn nhanh hơn lúc chơi tàu lượn cái kia trò chơi.
...........................................................!
Hạo Thiên sau khi mua nước trở về liền ngồi xuống bên cạnh Mộ Như Yên không nói gì.
Mộ Như Yên vừa rồi trải qua kinh sợ , hắn ý định để cho nàng nghỉ ngơi một chút.
Mà Mộ Như Yên đâu , nàng lúc này đâu còn chút nào gọi là kinh sợ.
Đôi mắt long lanh thỉnh thoảng liếc trộm hắn một cái , rồi lại cúi đầu , không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau đó , nàng quay sang nhìn Hạo Thiên , hỏi :
- Hạo Thiên , ngươi mộng tưởng là cái gì ?
- Mộng tưởng ?
- Đúng vậy nha.
Hạo Thiên suy nghĩ trong chốc lát , ánh mắt nhìn lên bầu trời , nói :
- Mộng tưởng của ta sao ? Thì chính là ăn no chờ chết.
Ân , tiện thể cưới nhiều vài cái lão bà.
Phốc ...!
- Nam nhân các ngươi , người người đều là cái hoa tâm đại cặn bã.
Mộ Như Yên phốc phốc bật cười , nàng không nghĩ tới Hạo Thiên lại trả lời như vậy.
Nàng trong lòng tự nhiên cho là hắn đang nói đùa.
Hạo Thiên hiếm thấy không có đi phản bác nàng.
Bởi vì hắn mộng tưởng cho tương lai chính là như vậy.
Ăn lo chờ chết , cưới nhiều vài cái lão bà.
Tiền bạc là hắn chưa bao giờ có khái niệm tính toán , nổi danh hay thăng quan phát tài hắn cũng chưa bao giờ suy nghĩ.
Có lẽ hắn mộng tưởng chính là như vậy , ngày ngày vui vẻ nhàn nhã sinh hoạt.
Từ nhỏ mồ côi hắn ý nguyện tương lai cưới nhiều vài cái lão bà , cho cuộc sống thêm phần ấm áp , bớt tẻ nhạt ...!
- Còn ngươi.
Hạo Thiên nhìn Mộ Như Yên hỏi :
- Đại mỹ nữ ngươi mộng tưởng là cái gì
Mộ Như Yên học theo hắn vừa rồi , nàng ngửa cổ nhìn lên bầu trời , chậm rãi nói :
- Ta mộng tưởng nha , chính là kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.
Sau đó cùng một cái người mình yêu kết hôn , sinh con.
Cứ như vậy sống đến hết cuộc đời.
Mộ Như Yên khi nói đến cùng một cái người mình yêu lúc , nàng như vô ý mà liếc Hạo Thiên một cái.
Hạo Thiên tùy ý hỏi.
- Tiền tài có như vậy quan trọng sao ?
- Ngươi nói xem.
Tiền tài sẽ không quan trọng sao ? Ha ha câu này ngoại trừ con nít ra , người nào sẽ không biết câu trả lời.
Hạo Thiên thở dài một hơi , nhìn Mộ Như Yên nói :
- Tốt , đại mỹ nữ.
Ngươi có muốn đi nữa hay không ?
- Đi.
Mộ Như Yên cơ hồ là cắn răng nói.
Này tên ngu ngốc , nàng đâu có phải là muốn đi chơi a , nàng chỉ muốn ở gần hắn một chút.
...........................!
- Hạo Thiên , mặt ta có cái gì sao ?
- Không có a ...!
Mộ Như Yên quay sang nhìn Hạo Thiên hỏi.
Từ lúc rời đi tàu lượn siêu tốc đến giờ đã hơn một tiếng.
Nàng phát hiện bốn xung quanh người đều nhìn nàng với cái ánh mắt quái dị.
Vốn dĩ nàng cho là bọn họ cho rằng nàng và Hạo Thiên đẹp đôi , hâm mộ đâu.
Nhưng là càng lâu Mộ Như Yên càng cảm thấy không đúng.
Những người kia ánh mắt chỉ tập trung lên nàng khuôn mặt , sau đó nở nụ cười hài hước.
Mộ Như Yên liếc nhìn bản thân quần áo , không thấy có chỗ nào bất thường.
Bắt gặp Hạo Thiên ánh mắt , nàng nhanh chóng từ túi xách lấy ra cái gương nhỏ , xem xét khuôn mặt mình.
Aaaa ....!
Mộ Như Yên kêu lên một tiếng kinh dị , sau đó xoay người ôm chặt lấy Hạo Thiên , đầu rúc vào trong ngực hắn.
Vừa rồi nàng phát hiện , chính bản thân mình trên mặt trang điểm bị nhoè ra.
Hiện tại trên mặt mảnh hồng mảnh trắng , kinh dị vô cùng.
Mỹ nhân trong ngực , Hạo Thiên liền cảm thấy tâm ý viên mãn.
Đặc biệt cảm nhận được hai luồng đạn thịt đè ép lên mình , hắn nội tâm nổi lên sóng to gió lớn.
- Ta ...!Ta không có mặt mũi nhìn người a ...!
Mộ Như Yên cuối cùng cũng hiểu ra vì cái gì người khác nhìn mình mới cái ánh mắt kỳ lạ.
Nàng hiện tại đúng là xấu hổ đến không có mặt mũi gặp người.
- Tốt , cũng không phải rất xấu , Như Yên ngươi buông tay ra nha.
Bao nhiêu người nhìn đâu.
Hạo Thiên đưa tay vỗ vỗ lưng Mộ Như Yên nói.
Mỹ nhân trong ngực mặc dù rất thoải mái , nhưng hiện tại ở ngoài trời , còn nhiều như vậy quan sát.
Hắn cũng không muốn bản thân mình làm hầu tử biểu diễn xiếc miễn phí cho người khác xem.
- Ta không buông.
Hiện tại ta xấu xí như vậy , không mặt mũi gặp người.
Mộ Như Yên không những không buông tay , ngược lại còn ôm càng thêm chặt.
Nữ nhân mà , ai chịu cho người khác thấy bản thân mình xấu xí một mặt.
- Vậy chúng ta cũng không thể đứng mãi thế này a.
Nghe lời , mau buông tay.
Hạo Thiên nhẹ giọng nói.
Hắn hiện tại cấp thiết cần nàng buông tay , bởi vì hắn cảm giác được chính mình vị kia tiểu huynh đệ đã có giấu hiệu ngẩng đầu lên.
Mộ Như Yên lắc lắc đầu , không có buông tay ý định.
Quả nhiên vẫn là Lý Minh Nguyệt cùng Trương Tâm Anh tốt.
Hạo Thiên trong lòng thầm nghĩ.
Lý Minh Nguyệt cùng Trương Tâm Anh bình thường không có quá nhiều trang điểm , hai nàng chỉ cần một chút son môi.
Như vậy là có thể ra đường.
Hai nữ có thể là bởi vì hoàn cảnh gia đình không tốt , phấn son các thứ không mua nổi mới như vậy.
Hiện đại bây giờ nữ nhân nào không trang điểm ?
Ra đường gặp một trăm nữ nhân thì chín mươi chín phần trăm đều là có trang điểm.
Bất kể xấu xí nữ nhân hay xinh đẹp nữ nhân.
Thở dài một tiếng , Hạo Thiên đem Mộ Như Yên ôm lấy , sau đó đảo mắt tìm kiếm một nhà vệ sinh.
Ôm nàng tới đó.
Mười phút sau.
Mộ Như Yên từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Nàng khuôn mặt đã trang điểm bình thường trở lại.
Mộ Như Yên không có nói gì , mà là bắt lấy Hạo Thiên cánh tay , lôi kéo hắn đi tới chỗ để xe.
- Lên xe!
Mở ra cửa xe ghế phụ , Mộ Như Yên liếc nhìn Hạo Thiên nói.
- Ngươi làm sao ?
Hạo Thiên không hiểu ra sao hỏi.
- Mau lên xe!
- Tốt.
Mặc dù không hiểu , Hạo Thiên vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống trên ghế lái phụ.
Đợi khi hắn ổn định chỗ ngồi , Mộ Như Yên nhanh chóng trèo lên ngồi lên hai chân hắn , hai tay ôm lấy cổ hắn.
- Ngươi làm ....!
- Vừa rồi sự tình ngươi cho ta quên hết.
Hơn nữa đem ta ảnh chụp đem xoá.
Mộ Như Yên khuôn mặt hồng hồng , chăm chú nhìn Hạo Thiên nói.
Nàng mới không muốn để hắn ghi nhớ chính mình xấu xí một mặt.
- Tốt.
Cái này nữ nhân còn quá để ý loại chuyện này.
Hạo Thiên gật gật đầu.
Ảnh chụp là lúc hắn phát hiện ra Mộ Như Yên trên mặt loè loẹt trang điểm , nảy ra ý xấu chụp hình lại.
Hạo Thiên thanh âm rơi xuống , trong xe hai người mới nhớ tới hiện tại tình huống.
Xấu hổ bầu không khí lập tức lan tràn.
Thấy Mộ Như Yên không có chút nào muốn đứng dậy ý tứ , Hạo Thiên bất đắc dĩ nói :
- Đại mỹ nữ , ngươi có thể đi xuống sao ? Ta là nam nhân bình thường , ngươi dạng này là khiêu chiến ta cực hạn sức chịu đựng.
Mộ Như Yên bản năng cúi đầu nhìn hắn vị trí kia , thấy hiện tại nơi đó hình thành một cái lều nhỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng , sau đó vội vàng xoay người di chuyển đến ghế lái bên kia.
Ngay tại lúc Hạo Thiên thở ra một hơi thì Mộ Như Yên thân hình khẽ lắc lư một cái , sau đó bất ngờ một lần nữa ngồi xuống.
Híii
Hạo Thiên hít vào một ngụm khí lạnh , bởi vì Mộ Như Yên lần này ngồi xuống , chuẩn xác đè lên hắn tiểu huynh đệ.
- Thật xin lỗi ...!Ta ....!
Mộ Như Yên có chút luống cuống , vừa rồi bởi vì quá vội vàng , nàng không kịp chú ý đỉnh đầu liền va chạm với trần xe.
Sau đó thì chính là như bây giờ hình ảnh.
Đã bị " bắt nạt " đến mức độ này , Hạo Thiên dứt khoát bùng nổ.
Hai tay hắn vòng qua lưng Mộ Như Yên , sau đó ở lúc nàng còn đang bối rối giải thích , nhanh chóng hôn lên môi nàng.
Mộ Như Yên sững sờ , nàng trăm triệu không nghĩ tới lúc này Hạo Thiên lại hôn mình.
Vài giây sau đó nàng liền kịp thời phản ứng lại , trên mặt hiện lên nét vui vẻ , bắt đầu kịch liệt đáp trả hắn.
Bất quá rất rõ ràng , Mộ Như Yên biểu hiện vô cùng nghiệp dư , không có chút lưu loát nào.
Thậm chí Hạo Thiên còn cảm giác được bờ môi của mình có nhàn nhạt cảm giác đau đớn.
Mộ Như Yên rõ ràng là phương diện này vô cùng không tinh thông.
Đối với một cái không tinh thông công việc , Hạo Thiên không chút nào ngần ngại , bắt đầu hướng dẫn cho nàng.
Hắn giống như là lão sư cho học sinh truyền đạo học nghề đồng dạng , chậm rãi , kiên nhẫn hướng dẫn , giảng giải.
Quả nhiên , ở Hạo Thiên cố gắng dạy học , dẫn đạo , Mộ Như Yên học được cực nhanh.
Hai người đầu lưỡi quấn lấy nhau , tham lam hôn hít lấy đối phương.