[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



Đỉnh núi Thương Sơn, bên trong căn biệt thự.

Đồng Đồng tò mò nhìn đại sảnh trông như trong hoàng cung, lại hơi rụt rè không dám chạm vào cái gì hết, chỉ sợ làm hỏng không đền được.

"Sau này chúng ta sẽ sống ở đây, Đồng Đồng có thích không?", Tôn Hàn dịu dàng nói với Đồng Đồng.

Khu biệt thự Thương Sơn là khu biệt thự xa hoa nhất của thành phố Giang Châu do công ti bất động sản Thịnh Hạ phát triển.

Mà căn biệt thự ở đỉnh núi này là căn đắt nhất trong thành phố, lại chưa từng được bán ra, bởi vì nơi đây được Từ Khang Niên chuẩn bị cho Tôn Hàn.

"Con thích lắm.

Nhưng mà bố ơi, không phải bố nói dẫn Đồng Đồng đi gặp mẹ sao?", Đồng Đồng vẫn vô cùng nhớ mong mẹ.

Nụ cười Tôn Hàn dần tắt ngấm, nhưng anh vẫn cố gắng giữ sắc mặt tốt: "Đồng Đồng à, mẹ rất bận, giờ con vẫn chưa thể gặp mẹ được.

Ba ngày nữa là đến sinh nhật sáu tuổi của con rồi, đến lúc đó mẹ sẽ đến gặp con, còn mang quà cho con nữa!"
"Đồng Đồng sắp sáu tuổi rồi, con hiểu chuyện rồi có đúng không nào?"
Tôn Hàn vẫn nhớ như in sinh nhật của Đồng Đồng.

"Vâng, Đồng Đồng rất hiểu chuyện!", Đồng Đồng gật đầu thật mạnh.

Tôn Hàn mỉm cười, nói: "Đồng Đồng, chú Lục Hạo sẽ dẫn con vào phòng chơi, bố và bác Từ có chuyện cần nói!"

"Vâng, được ạ!"
Có lẽ do chưa làm quen với môi trường lạ lẫm này, Đồng Đồng rất ít nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên tầng với Lục Hạo.

Sau khi Đồng Đồng đi lên, Tôn Hàn thở phào một hơi, ít nhất là có thể chống chọi được qua hai ngày nay, Đồng Đồng sẽ không đi tìm mẹ nữa.

Anh mệt mỏi giơ tay ra: "Đưa tôi điếu thuốc".

Từ Khang Niên đưa thuốc ra và châm lửa cho Tôn Hàn.

Ông ấy muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Tôn Hàn rít mấy hơi thật sâu: "Muốn nói gì thì nói đi".

Lúc này Từ Khang Niên mới nói: "Cậu chủ, tôi thấy bà chủ vì năm mươi triệu tệ mà bán con gái, đúng là không còn tình người! Tôi thấy...!nên để Đồng Đồng biết được sự thật, cậu chủ cũng không thể nào gương vỡ lại lành với bà chủ!"
Nói xong Từ Khang Niên liền nhanh chóng ngậm miệng quan sát thái độ của cậu chủ, ông ta sợ bị trách phạt.

Sau đó Tôn Hàn chỉ cười khổ: "Những lời ông nói tôi đều hiểu, tôi chỉ đang nghĩ nên nói với Đồng Đồng sự thật này như thế nào.

Tôi không muốn khiến con bé bị tổn thương".

Cậu chủ đã có tính toán, Từ Khang Niên không nói nhiều nữa.

"Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý.

Ông sắp xếp cho Đồng Đồng đi học mẫu giáo đi.

Nếu tôi không ở đây thì ông phụ trách đưa đón và chăm sóc Đồng Đồng, thuê bảo mẫu tôi không yên tâm!"
Nghe vậy, Từ Khang Niên suýt nữa kích động bật khóc.

Từ Khang Niên không cho rằng một chủ tịch công ty bất động sản Thịnh Hạ như ông ta chăm trẻ con là chuyện mất mặt.

Cậu chủ dặn dò ông ta chăm sóc Đồng Đồng rõ ràng là coi ông ta như tâm phúc!
Ông ta vội vàng bảo đảm: "Cậu chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cậu chủ phải thất vọng!"
"Ừ".

Tôn Hàn khẽ gật đầu, dập đầu thuốc vào trong gạt tàn, đột nhiên nói: "Phải rồi, ba ngày nữa là sinh nhật Đồng Đồng.

Bao nhiêu sinh nhật của con bé mấy năm nay tôi không thể ở cạnh con bé, lần này tôi nhất định phải tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho Đồng Đồng!"
"Bây giờ khách sạn nào là tốt nhất ở Giang Châu này?"
"Khách sạn Thiên Tế! Tôi sẽ đặt tầng cao nhất của khách sạn Thiên Tế cho cậu chủ tổ chức sinh nhật cho Đồng Đồng!", Từ Khang Niên vội vàng bảo đảm.

Khách sạn Thiên Tế?
Tôn Hàn suy nghĩ một lúc, Lâm Mỹ Quyên cũng đính hôn ở khách sạn Thiên Tế, liền đồng ý: "Ở đó đi!"
Anh lại suy nghĩ tới chuyện năm đó, trầm mặc một lúc rồi nói: "Phải rồi, cô gái tên Liễu Y Y năm đó bị tôi tổn thương, hãy nghe ngóng về cô ấy giúp tôi!"
Cho dù vì lý do gì thì Tôn Hàn đã xâm phạm cô gái ấy, đó là sự thật.

Dù phụ trách hay là bồi thường, anh đều không thể trốn tránh.


.....!
Hiệu suất làm việc của Từ Khang Niên rất nhanh, hôm đó đã sắp xếp xong việc đi nhà trẻ cho Đồng Đồng, ngày hôm sau đích thân đưa Đồng Đồng đi học.

Còn về vấn đề cân nặng của Đồng Đồng thì chỉ cần ăn uống và rèn luyện hợp lý là rất nhanh có thể hồi phục.

Mà Tôn Hàn cũng phải về nhà xem xét nên không đi theo đến trường học.

Nhìn căn biệt thự nhỏ trước mắt, Tôn Hàn vô cùng cảm khái, nhưng không hề thấy vui mừng.

Năm đó anh tuổi trẻ đã ra ngoài bôn ba, thành lập một công ti kiến trúc có giá trị tài sản lên đến hàng chục triệu tệ.

Lúc kết hôn với Lâm Mỹ Quyên anh cũng mua căn biệt thự nhỏ trị giá mấy triệu tệ này.

Anh đã đối xử thật lòng thật dạ, nhưng thứ anh nhận lấy lại là...!
Cốc cốc cốc!
Tôn Hàn gõ cửa.

Chẳng mấy chốc bên trong đã có phản ứng, cửa được mở ra.

Người mở cửa cho Tôn Hàn là một người phụ nữ xinh đẹp, được bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn.

Tôn Hàn sững sờ nhìn cô ta hồi lâu, cảm giác xa lạ như đã qua mấy đời.

"Anh trở về rồi".

Lâm Mỹ Quyên cũng kinh ngạc, vẻ mặt cô ta hoảng loạn: "Hôm qua anh ra tù, em có chút chuyện nên không đến đón anh được.

Anh có thể hiểu cho em không?"
"Không sao, dù sao cũng ra tù rồi.

Sao thế, chặn ở cửa không cho anh vào à?", Tôn Hàn liếc mắt hỏi.

"Được, vào đi..."
Sau khi đi vào, vẻ mặt Tôn Hàn rất kỳ lạ.

Bởi trong nhà không chỉ có mình Lâm Mỹ Quyên mà còn có thêm hai người nữa.

Một người là bố vợ của anh, Lâm Hữu.

Một người khác thì còn thú vị hơn nữa, Đường Minh Phong!
Sáu năm trước, anh và Đường Minh Phong được coi như đối thủ.

Đường Minh Phong dùng các mối quan hệ cướp khá nhiều công trình của anh, nhưng do bản thân anh ta không có tài năng nên không làm tốt, thế nên công ty của Đường Minh Phong mãi không phát triển được.

Lục Hạo từng nói với anh Lâm Mỹ Quyên đã bán công ty cho Đường Minh Phong, hơn nữa cô ta cũng dây dưa không rõ với Đường Minh Phong.

Dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì trong lòng Tôn Hàn vẫn không khỏi đau đớn.


"Tôn Hàn, anh ra tù rồi sau, đúng là chuyện vui! Thế này nhé, tối nay tôi và Mỹ Quyên mời khách, tổ chức một bữa tiệc mừng anh trở về".

Đột nhiên Đường Minh Phong kéo tay Lâm Mỹ Quyên, vẻ mặt có sự đùa cợt nồng đậm.

Vẻ mặt Lâm Mỹ Quyên hơi mất tự nhiên, nhưng không hề giãy ra.

"Tôi nghĩ có phải là cô nên giải thích với tôi không?", Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên.

Dù sao cũng đến nước này rồi, Lâm Mỹ Quyên cũng không giả vờ nữa.

Cô ta ngẩng đầu nhìn thẳng Tôn Hàn, nói rất hùng hồn: "Đúng như những gì anh thấy, tôi đang hẹn hò với Minh Phong, hai ngày nữa chúng tôi sẽ đính hôn ở khách sạn Thiên Tế!"
"Tôn Hàn, sáu năm nay Minh Phong luôn chăm sóc tôi, tôi cảm động bởi tấm chân tình của anh ấy, anh ấy mới là người đàn ông xứng đáng để tôi gửi gắm cả đời! Nếu anh còn là một người đàn ông thì hãy tác thành cho chúng tôi, ly hôn với tôi đi!"
Anh gánh tội cho cậu em vợ, ở trong chốn ngục tù hơn sáu năm.

Khi anh trở về, vợ anh lại hùng hồn tuyên bố rằng, cô ta muốn ly hôn, muốn kết hôn với một người đàn ông khác.

Nỗi đau đớn chua xót ấy chỉ có mình anh hiểu được.

"Tôn Hàn, Minh Phong cũng không phải người hẹp hòi.

Cậu ấy đã đồng ý với Mỹ Quyên sẽ sắp xếp một công việc cho cậu trong công ti, cậu cũng không cần lưu lạc đầu đường.

Bọn tôi làm thế là đã tận tình tận nghĩa rồi!"
"Tốt nhất cậu hãy buông tay, chia tay với Mỹ Quyên đi, sau này vẫn còn làm bạn được!".

Bố vợ anh - Lâm Hữu đứng lên, sau đó nói với vẻ đương nhiên.

"Lưu lạc đầu đường?"
Tôn Hàn cười lạnh, anh lạnh lùng nhìn Lâm Mỹ Quyên: "Tôi muốn biết, lúc tôi vào tù ít nhiều gì cũng là một ông chủ nhỏ có mấy chục triệu tệ, bây giờ dù có chật vật cũng không đến nước lưu lạc đầu đường đâu nhỉ?"
Tôn Hàn không khỏi nhớ đến câu nói của Lâm Mỹ Quyên: "Đợi sau này anh về chúng ta cùng sống thật vui vẻ".

Giờ nghe lại đúng là một câu chuyện cười!
Đối diện với ánh mắt của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên hơi chột dạ, nhưng ngay sau đó đã thản nhiên, dù sao sớm muộn gì cũng phải trở mặt.

Thế nên cô ta ngẩng đầu nhìn Tôn Hàn, nói rất hùng hồn: "Tôi kinh doanh hiệu quả không tốt, mấy công trình liên tiếp vị tổn thất, nợ nần chồng chất.

Thế nên tôi bán công ty cho Minh Phong, bán nhà cho bố tôi rồi".

"Tôn Hàn, giờ anh không chỉ không xu dính túi mà còn nợ Minh Phong mấy chục triệu tệ!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi