[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



Liễu Y Y đang định phản bác, nhưng cô chợt hiểu ý định của bà Vương.

Tạ Viễn vẫn luôn có ý với cô, cô biết điều này.

Bà Vương nói vậy là để Tạ Viễn từ bỏ hoàn toàn.

Thế nên cô liền nắm lấy tay Tôn Hàn: "Đúng vậy, Tạ Viễn.

Tôi giới thiệu với anh nhé, anh ấy tên Tôn Hàn, là bạn trai của tôi!"
Soạt soạt!
Nhưng vẻ mặt Tạ Viễn trở nên khó coi một cách rõ rệt, tràn đầy ghen ghét và oán hận.

"Thái độ của con kiểu gì vậy, nếu không phải có cậu Tôn thì mẹ đã chết từ lâu rồi!", bà Vương rất bất mãn trước thái độ của Tạ Viễn.

Lúc này ánh mắt của Tạ Viễn mới trở lại bình thường, hắn ta nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt săm soi: "Anh Tôn đúng không, tôi thấy anh rất giàu có, không biết anh làm việc ở đâu?"
Muốn biết phẩm hạnh của một người như thế nào, một phần dựa vào khuôn mặt, năm phần dựa vào lời nói.

Chỉ với mấy câu thôi Tôn Hàn đã biết tên Tạ Viễn này là người như thế nào, là một tên bất cần đời, hơn nữa dường như còn có ý với với Y Y.

Thế nên anh không cho hắn ta thái độ tốt.


"Không liên quan gì đến anh".

Tôn Hàn nói một câu rất hời hợt, sau đó anh thấp giọng nói với Liễu Y Y: "Y Y, nếu đã bàn xong chuyện phòng thuê rồi thì chúng ta đi đi".

Liễu Y Y biết Tạ Viễn có ý với mình, nhưng cô chỉ cảm thấy chán ghét đối với tên Tạ Viễn này.

Hắn ta chơi bời lêu lổng, nghiện cờ bạc, còn ăn bám vào người mẹ đã sáu mươi tuổi là bà Vương.

Loại người này nói khó nghe một chút chính là đang lãng phí không khí, thế nên Liễu Y Y chẳng có ấn tượng gì tốt đối với hắn ta.

Cô liền gật đầu với Tôn Hàn: "Được, chúng ta đi thôi".

Tạ Viễn thấy mình bị coi thường, liền tức giận ra mặt.

Hắn ta phẫn nộ chặn đường đi của Liễu Y Y, chỉ vào Tôn Hàn không hề khách sáo.

"Y Y, cái tên cậu ấm ăn chơi này chỉ lừa em thôi, em đừng để bị hắn lừa!"
"Hôm nay hắn có thể sắp xếp cho em một công việc nở mày nở mặt, có thể đưa em đi đến những nơi cao cấp, ngày mai có thể sẽ vứt bỏ em ngay!"
"Y Y, chỉ có anh là thật lòng thật dạ thích em thôi! Chỉ có anh mới đối xử tốt với em cả đời!"
Giọng Tạ Viễn rất to khiến rất nhiều người trong chợ đều để ý đến chỗ họ.

Nhưng ai nấy đều tỏ ra rất ghét bỏ, họ nghĩ rằng Tạ Viễn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không hề tự hiểu rõ bản thân mình chút nào.

Liễu Y Y có thế nào thì cũng vô cùng xinh đẹp, họa có điên mới từ bỏ một cậu chủ có tiền có thế để chọn một tên đánh bạc qua ngày như Tạ Viễn.

Tiếng bàn tán châm chọc vang lên không ngớt không những không khiến Tạ Viễn biết khó mà lui, ngược lại còn kích thích thần kinh của hắn ta.

Hắn ta trừng Tôn Hàn, gào lên: "Tên họ Tôn kia, tao biết thừa ý đồ của mày đối với Y Y.

Tao nói cho mày biết, đừng có mơ, Y Y không thèm công việc mày cho đâu! Y Y là bạn gái của tao, này cách xa cô ấy ra! Nếu không thì đừng có trách tao!"
Mặt Liễu Y Y đỏ bừng lên vì tức giận: "Tạ Viễn, anh bị điên à! Tôi là bạn gái anh lúc nào?!"
"Y Y, anh biết em thấy tên họ Tôn này có tiền nên động lòng, anh không trách em đâu! Nhưng hắn thực sự đang lừa em, chỉ có anh mới thật lòng với em! Anh biết em trách anh mê cờ bạc, anh bảo đảm với em, sau này anh không đánh bạc nữa! Chúng ta đừng chia tay có được không?"
Tạ Viễn cứ ăn nói lung tung, kiên quyết cho rằng Liễu Y Y là bạn gái hắn ta.

Bà Vương không thể nào ngờ chuyện sẽ đến nước này, vẻ mặt bà vô cùng lo lắng.

Bà ấy lấy một cọc tiền trong hòm ra ném lên mặt Tạ Viễn.

"Tạ Viễn, mày đã hành hạ tao cả nửa đời người rồi, mày đừng có hại Y Y nữa! Cút đi, mày cầm tiền rồi cút cho tao!"
Tạ Viễn thậm chí không thèm nhìn đống tiền: "Mẹ, mẹ đừng nói gì hết! Hôm nay con phải khiến Y Y sáng mắt ra!"
Ngay sau đó hắn ta lập tức nhìn Tôn Hàn với ánh mắt thù hằn: "Tên họ Tôn kia, mày còn không mau cút đi! Tao nói rồi, Y Y thà ở lại chợ này bán cá cũng không cần công việc mày sắp xếp cho!"

Tạ Viễn tất nhiên không điên, hắn ta biết rất rõ Liễu Y Y có một công việc rất tốt, thế nên hắn ta không hề có cơ hội.

Thế nên hắn ta cố ý làm loạn để khiến Liễu Y Y mất đi công việc này, chỉ có thể quay về bán cá.

Chỉ có như thế hắn mới có cơ hội!
"Tạ Viễn, cậu có còn là người không thế? Y Y có làm gì cậu đâu mà cậu lại hủy hoại người ta như vậy?!"
"Đúng vậy, lấy oán báo ơn à? Lúc mẹ cậu phát bệnh hen suyễn chắc cậu còn đang đánh bạc đấy.

Nếu không phải có Y Y và Tôn Hàn thì mẹ cậu đã chết rồi! Bây giờ cậu đang làm cái gì thế?!"
Tạ Viễn tức tối nhìn quanh chợ: "Các người có phải không muốn buôn bán nữa không?"
Chủ các sạp hàng liền rụt cổ lại theo bản năng, nếu chọc giận tên du côn như Tạ Viễn thì mấy ngày hắn ta lại đưa người đến gây rối, không ai chịu nổi.

Dù có ngứa mắt thế nào thì cũng không ai dám nói gì nữa.

Lúc này Tôn Hàn bình tĩnh nhìn hắn ta: "Vừa nãy anh nói sẽ không khách sáo với tôi, nói đi, anh định làm gì?"
Người quen Tôn Hàn sẽ biết, một khi anh để lộ biểu cảm này thì nghĩa là anh thực sự đã tức giận.

"Tôn Hàn, Tạ Viễn là một tên du côn, anh đừng quan tâm đến hắn ta.

Chúng ta đi!".

Liễu Y Y lo Tôn Hàn và Tạ Viễn đánh nhau, liền kéo tay Tôn Hàn định rời khỏi chốn thị phi này.

Cô thực sự không ngờ hôm nay đến giải quyết vấn đề thuê nhà thôi mà lại gặp phải phiền phức thế này.

Trước kia tuy Tạ Viễn hay niềm nở ân cần với cô nhưng cũng không hề quá đáng.

Nhưng hôm nay hắn ta cứ như phát điên vậy.

Thái độ của Liễu Y Y với Tôn Hàn càng chọc giận Tạ Viễn.

Hắn ta vốn còn đang kiêng dè Tôn Hàn có tiền có quyền, thế nên chỉ chửi mồm chứ không định ra tay thật.

Nhưng bây giờ hắn ta không thèm quan tâm gì nữa.

Hắn ta đột nhiên xông nhanh tới chỗ Tôn Hàn, tung một nắm đấm ra.

"Không khách sáo như thế này này!"
Liễu Y Y sợ tới nỗi trợn to mắt.

Những chủ sạp trong chợ cũng lo lắng cho Tôn Hàn.


Tạ Viễn tuy chơi bời lêu lổng nhưng đánh nhau thì rất hăng.

Người bình thường có hai người chấp cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.

Nếu đánh nhau thì Tôn Hàn chỉ là dân văn phòng chắc chắn sẽ không đánh lại!
Bốp!
Một tiếng vang nặng nề vang lên.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là người bị thương không phải là Tôn Hàn.

Lúc Tạ Viễn xông tới trước mặt Tôn Hàn, anh liền đá một cú chuẩn xác vào bụng Tạ Viễn.

"Đau, đau quá..."
Cú đạp này khá mạnh, Tạ Viễn liền ôm bụng dưới ngồi xổm xống, không ngừng kêu đau, trán hắn ta đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng không chỉ như vậy.

Tôn Hàn đi lên trước một bước, lại tung một cú vào lồng ngực khiến hắn ngã ngửa ra đằng sau.

Lần này Tạ Viễn thậm chí còn không thể kêu đau nổi.

Bà Vương không nhìn nổi nữa, Tạ Viễn đâu phải đồ vật, đó là con trai của bà ấy mà!
Bà ấy liền chắn trước mặt Tạ Viễn, đau khổ cầu xin: "Cậu Tôn, Tạ Viễn biết sai rồi, nó biết sai rồi mà, cầu xin cậu tha cho nó!"
Liễu Y Y không nhẫn tâm: "Tôn Hàn, thôi bỏ đi!"
Lúc này Tôn Hàn mới thôi, anh lạnh lùng nhìn Tạ Viễn: "Có lỗi thì phải phạt, nếu lần sau anh còn bám lấy bôi nhọ Y Y, tôi không nói cho anh biết hậu quả là gì, nhưng mà anh không chịu nổi đâu!"
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Liễu Y Y như có một lọ mật trào ra, ngọt đến nao lòng.

Mấy năm nay chưa từng có ai đứng ra bảo vệ cô như vậy.

Tạ Viễn oán hận nhìn hai người rời đi, nhưng dù đã đỡ đau hơn hắn ta vẫn không dám kêu gào.

Hắn ta chỉ sợ hôm nay Tôn Hàn sẽ đánh chết hắn ta.

Nhưng hắn ta thầm thề trong lòng, chuyện này chưa từng lại ở đây đâu!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi