Nửa giờ sau, Tôn Hàn mở cửa bước ra.
Tạ Viễn và Liễu Y Y đang lo lắng chờ lập tức bước đến chỗ anh.
Cô cất tiếng hỏi, “Sao rồi?”
“Vẫn ổn, em có thể vào trong xem”.
Tôn Hàn trả lời, đoạn ngồi xuống chiếc ghế xô pha cũ kĩ rồi châm một điếu thuốc.
Liễu Y Y vào phòng xem tình hình của bà Vương, còn Tạ Viễn sợ sệt bước lại gần Tôn Hàn, thấp thỏm lên tiếng, “Anh, anh Tôn”.
“Dùng hết thủ đoạn rồi nên sợ tôi?”, Tôn Hàn liếc mắt nhìn lên rồi cười khẩy.
Tạ Viễn không dám nói lời nào.
“Tôi từng nói với mẹ anh, dù anh có đồng ý với yêu cầu của tôi hay không, thì tôi vẫn sẽ cứu bà ấy.
Thế nên việc anh lợi dụng Y Y hòng ép tôi ra tay cứu chữa bà ấy thực chất không cần thiết, ngược lại còn khiến tôi xem thường anh hơn”.
Tạ Viễn bất giác siết chặt nắm tay lại, nhỏ giọng nói, “Anh Tôn, tôi cũng không muốn làm vậy, nhưng tôi không muốn đi tù!”
Đột nhiên, Tôn Hàn hỏi một câu nghe có vẻ đúng mà lại sai sai, “Tối nay con ngựa nào có tỉ lệ thắng cao?”
“Số mười lăm!”
Tạ Viễn buột miệng đáp, vừa nói xong đã thấy hối hận ngay.
“Đặt cược không ít nhỉ?”,Tôn Hàn lại chẳng bất ngờ chút nào.
Tạ Viễn lắp bắp nói, “Không nhiều lắm, chỉ, chỉ đặt cược tám nghìn thôi!”
Nghe vậy, Tôn Hàn bỗng thấy buồn cười, “Con người anh đúng là lạ thật đấy.
Đã ba mươi mấy tuổi đầu, vậy mà ngoài cờ bạc ra chẳng biết làm gì nữa.
Nói anh bất hiếu, thì việc anh lo lắng cho mẹ bị bệnh nặng lại chẳng phải là giả.
Nhưng nói anh hiếu thảo, thì mẹ anh đã ốm đau thế này mà chẳng hiểu sao anh vẫn còn tâm trí đi cá cược”.
“Tạ Viễn, anh nói cho tôi biết, anh là người thế nào vậy?”
Sắc mặt rất tệ, Tạ Viễn xoắn xuýt nói, “Anh Tôn, tôi, tôi biết bài bạc rất tai hại, nhưng tôi không bỏ được! Tôi chỉ ngồi im một chút thì trong đầu đã toàn là cá cược, nghĩ cách thắng được tiền! Kết quả…”
“Càng lún càng sâu!”
Tôn Hàn nói thay hắn ta, đoạn hỏi tiếp, “Anh cảm thấy anh là một kẻ giỏi cờ bạc?”
“Đúng thế!”
Tạ Viễn vẫn tự tin nhận định mình là một người giỏi đánh bạc.
“Không phải.
Cùng lắm, anh chỉ là một kẻ mê bài bạc mà thôi.
Người giỏi cờ bạc thực sự có khí phách hơn anh nhiều.
Có muốn biết một kẻ sành sỏi cờ bạc là như thế nào hay không?”, Tôn Hàn khịt mũi xem thường.
Tạ Viễn hỏi lại theo bản năng, “Như thế nào?”
Sau khi lĩnh hội sức mạnh và bản lĩnh của Tôn Hàn, lúc này Tạ Viễn là Tôn Ngộ Không đội vòng kim cô, còn Tôn Hàn chính là Như Lai.
Trước mặt Tôn Hàn, Tạ Viễn hề nảy sinh ý định phản kháng.
“Cược tiền, cược vợ con, cược tay chân, cược mạng sống, gì cũng cược được! Chỉ cần là thứ mình có thì đều được quyền cược!”
“Có thể anh chưa biết, tôi từng ngồi tù, hơn nữa còn vừa mới ra tù”.
Sao có thể chứ…
Tất nhiên Tạ Viễn không tin.
Hắn ta đã tận mắt nhìn thấy cách Tôn Hàn uy hiếp Lý Tứ Hổ qua điện thoại, một người như anh phải có quyền lực đến mức nào? Sao có thể ngồi tù chứ?!
Tôn Hàn bật cười, dụi thuốc lá vào gạt tàn, “Tôi không cần phải gạt anh.
Tôi thực sự vừa mới ra tù không lâu thôi”.
“Tôi thụ án ở nhà giam phía Nam, ở đó có đủ loại tội phạm, từ tội phạm kinh tế, tội phạm giết người, thậm chí có cả bọn b*n n**c…”
“Tôi có quen một tay cờ bạc trong tù.
Tay phải và mắt trái của anh ta đều không còn, ngay cả lá phổi cũng vì cá cược mà mất một nửa”.
“Nghe có vẻ rất đáng sợ nhỉ?”
Nào chỉ đáng sợ?
Nghĩ đến người như thế, Tạ Viễn suýt nữa đã nôn khan vì thấy tởm.
Lòng dạ cũng lạnh lẽo như băng.
So với hạng người bài bạc điên cuồng như thế, Tạ Viễn đúng là không bằng.
“Thật ra thì nhắc đến anh ta, chắc là anh cũng từng nghe tên đấy, anh ta là Tưởng Tiểu Phàm”.
“Thiên vương Tưởng Tiểu Phàm?!”
Ngay lập tức, Tạ Viễn kinh ngạc đến mức ngây người.
Thiên vương Tưởng Tiểu Phàm đã nổi tiếng cách đây mười năm, thuộc thời kỳ trước kia.
Đám lang thang côn đồ ở vùng Tây Nam mà gặp người đó thì phải gọi hai tiếng “anh Tưởng”!
Khi đó Tưởng Tiểu Phàm làm mưa làm gió cả vùng Tây Nam, nghe nói từng thắng cả trăm triệu trong một buổi tối ở hộp đêm.
Tạ Viễn từng nghe người ta kể rằng đó là một đêm rất điên rồ, vào giây phút căn phòng riêng mở ra, cả hộp đêm như đón một cơn mưa tiền giấy vậy.
Tưởng Tiểu Phàm thành danh sau một đêm, được phong là huyền thoại cờ bạc.
Nhưng đêm ấy cũng chính là đỉnh cao trong đời Tưởng Tiểu Phàm.
Trong vòng chưa đầy một năm, đã có tin đồn anh ta mất một cánh tay, sau đó thì biến mất khỏi chốn giang hồ, không ai biết đã đi đâu.
Mặc kệ vẻ chấn động của Tạ Viễn, anh nói tiếp, “Sau khi mất tay, Tưởng Tiểu Phàm rơi từ cấp bậc thần thánh xuống cấp thấp, cuối cùng mất cả mắt trái và nửa lá phổi, mất hết ý chí rồi vào nhà tù phía Nam”.
“Tôi kể cho anh nghe không phải vì muốn khoe khoang với anh rằng tôi quen biết được một nhân vật ghê gớm ra sao.
Chỉ là tôi muốn anh hiểu một đạo lý, Tưởng Tiểu Phàm giỏi bài bạc là thế, nhưng cuối cùng cũng thua đến mức thảm hại thê lương.
Còn Tạ Viễn anh đây chỉ là một kẻ mê bài bạc ù ù cạc cạc, có thể đạt được thành tựu gì cơ chứ?”
Tạ Viễn ủ ê nói, “Tôi biết rồi”.
“Chơi một ván không?”
Đột nhiên, Tôn Hàn đổi chủ đề.
“Sao cơ?!”, Tạ Viễn thắc mắc.
“Có tiền xu không?”, Tôn Hàn lãnh đạm hỏi.
Tạ Viễn móc một đồng xu tròn từ trong túi quần ra, “Có đây!”
Tôn Hàn cầm lấy, dùng ngón cái tung đồng xu lên.
Đồng xu xoay cả chục vòng giữa không trung rồi rơi xuống mu bàn tay trái, anh dùng bàn tay phải che lên.
“Cách chơi đơn giản nhất, hình hay chữ! Anh thắng, tôi sẽ cho anh mười triệu, đủ cho anh thay đổi số phận của mình.
Còn nếu anh thua, ngày mai sẽ có tin anh bị tai nạn giao thông”.
Soạt!
Tạ Viễn lập tức toát mồ hôi, “Anh, anh Tôn!!”
Mười triệu, cược mạng của hắn ta?!
Tôn Hàn nhẹ nhàng cười hỏi, “Sao hả, anh không cảm thấy mạng anh có giá mười triệu rất hời sao? Cái mạng của anh không đáng mười triệu đâu.
Quan trọng nhất là, anh có một nửa cơ hội thắng!”
“Nghĩ thử đi, người ta có nhà có xe, có vợ đẹp, bên ngoài còn có vài người phụ nữ nữa kia”.
“Còn anh, ngoại trừ việc ru rú ở khu ổ chuột này ra thì chẳng có gì cả!”
“Chỉ cần anh thắng, vậy anh sẽ có tất cả những thứ mà người khác có! Không thích sao?”
Giọng nói của Tôn Hàn không ngừng khuếch đại lòng tham trong Tạ Viễn!
Phải rồi, dựa vào cái gì mà người ta ở tít trên cao, còn hắn ta lại phải làm con chuột trong góc xó xỉnh, sống ở nơi tối tăm ẩm thấp này chứ?
Dựa vào cái gì chứ?!
Tạ Viễn liên tục nuốt nước bọt, nhưng vẫn không dám.
Nếu thua, hắn ta sẽ mất toi cái mạng này.
Chỉ có một cái mạng thôi!
Tạ Viễn không hề hoài nghi về lời nói của Tôn Hàn, anh muốn ngày mai Tạ Viễn gặp tai nạn giao thông, chắc chắn sẽ không có rắc rối gì.
Trong lòng Tạ Viễn có hai giọng nói, một giọng nói bảo hắn ta cứ cược đi, có một nửa cơ hội để sở hữu mười triệu cơ mà!
Một giọng nói khác lại bảo hắn ta không được cược, nhỡ mà thua thì không còn mạng nữa.
Trong lúc đang phân vân, khoé mắt Tạ Viễn liếc thấy một góc đồng xu lộ ra từ kẽ ngón trỏ của Tôn Hàn.
Hắn ta lập tức bình tĩnh lại, đoạn kiên định nói, “Tôi cược, tôi cược mặt hình!!”.