[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



"Thưa ông chủ, anh Đường tới rồi!"
Trong đại viện nhà họ Thẩm.

Người hầu dẫn Đường Minh Phong đi vào trong sảnh lớn, anh ta cung kính cúi chào Thẩm Thương.

"Chào cụ Thẩm!"
"Giáo sư Tiết vẫn đang kiểm tra cho Nguyệt Nguyệt, cứ ngồi một lát đi".

Thái độ Thẩm Thương cũng chẳng hòa nhã gì, ông ta chỉ tiện miệng nói một câu.

Tuy bất mãn với thái độ kiêu căng của Thẩm Thương nhưng Đường Minh Phong giờ vẫn chưa phải là người thừa kế của nhà họ Đường.

Lại thêm cả việc anh ta có việc cần cầu cạnh người ta, thế nên Đường Minh Phong không dám tỏ vẻ bất mãn.

Hôm nay là ngày hẹn Tiết Nhất Thủ khám bệnh cho Thẩm Nguyệt.

Sau khi đón Đường Quân Ngạo xong, Đường Minh Phong liền tới nhà họ Thẩm ngay.


Qua khoảng hơn nửa tiếng, một người mặc áo khoác trắng, mặt vuông chữ điền đi từ tầng hai xuống.

Thẩm Kỳ Bân đang sốt ruột chờ đợi liền vội vã chạy tới hỏi: "Giáo sư Tiết, con gái tôi thế nào rồi ạ?"
Thẩm Thương không nói gì, nhưng trên khuôn mặt già nua cũng tràn đầy sự quan tâm.

Đường Minh Phong tất nhiên cũng quan tâm đến vấn đề này, chỉ cần Tiết Nhất Thủ chữa khỏi cho Thẩm Nguyệt thì anh ta mới tiện đưa ra điều kiện với nhà họ Thẩm, để nhà họ Thẩm tham gia buổi họp báo ngày mai của công ty kiến trúc Phong Quyên.

Đây là nhiệm vụ gia tộc giao phó, nếu không làm tốt thì e là anh ta sẽ chẳng có cơ hội ngồi vào vị trí người thừa kế.

"Bệnh tình của cô Thẩm khá phức tạp.

Không phải là không thể chữa khỏi bệnh, nhưng cần tủy tương thích mới được! Nhưng xác suất có tủy tương thích rất thấp, các người dù không biết thì chắc cũng hiểu ít nhiều, cái này phải trông chờ vào vận may!", Tiết Nhất Thủ khó xử nói.

Vừa dứt lời, sắc mặt của mấy người trong sảnh lớn liền trở nên kỳ lạ.

"Chẳng lẽ các người đã tìm được tủy tương thích? Tôi dám bảo đảm với các người, chỉ cần cấy tủy tương thích thì tôi nắm chắc bảy mươi phần trăm có thể khiến cô Thẩm khỏe mạnh trở lại!".

Tiết Nhất Thủ thấy kỳ lạ, liền hỏi ngay.

Vẫn phải cần tủy tương thích!
Đường Minh Phong mừng như điên, lặng lẽ nghĩ: Tôn Hàn, con gái anh không trốn nổi đâu!
Bố con Thẩm Thương còn chưa nói gì, anh ta liền đứng bật dậy nhắc nhở: "Cụ Thẩm, ông hai Thẩm, không phải tủy của con gái Tôn Hàn vừa hay tương thích với cô Thẩm Nguyệt sao?!"
"Giáo sư Tiết là chuyên gia về huyết học, vô cùng có tiếng nói trong giới Y học.

Nếu ông ấy đã nói chỉ có thể cấy tủy tương thích mới được thì nhất định phải cần tủy!"
"Hay là..."
Đường Minh Phong còn chưa nói xong, Thẩm Thương đã nện cây gậy chống xuống, giọng nói lạnh lùng: "Không cần!"
"Người đâu, đưa chi phiếu một triệu tệ cho giáo sư Tiết, sau đó tiễn giáo sư ra cổng!"
Hả?
Đường Minh Phong không tin nổi, anh ta còn chưa nói xong mà nhà họ Thẩm đã đuổi người rồi sao?
Tiết Nhất Thủ chỉ nói là cần tủy tương thích, mà thành phố Giang Châu không phải đang có tủy đấy sao? Sao lại nói là không chữa nữa?
Tại sao nhà họ Thẩm lại lật mặt nhanh như vậy?
Tiết Nhất Thủ đi đến đâu mà không được tiếp đãi khách sáo chứ? Tại sao đến nhà họ Thẩm lại bị đối xử như vậy?
Tiết Nhất Thủ đương nhiên cũng tức giận: "Cụ Thẩm, thứ cho tôi nói thẳng, bệnh máu trắng của cô Thẩm Nguyệt, cả đất nước này nếu tôi không chữa được thì cũng chẳng ai chữa được.

Ông phải suy nghĩ cho kỹ vào!"
"Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, bệnh của Thẩm Nguyệt không làm phiền đến giáo sư Tiết nữa!"
Nhưng dù Tiết Nhất Thủ nói vậy, thái độ Thẩm Thương vẫn không hề thay đổi.


"Được.

Không công không lấy tiền, cụ Thẩm cứ giữ lại một triệu tệ đi.

Mong là ngày nào đó cụ Thẩm đừng có đến cầu xin Tiết Nhất Thủ này!"
Tiết Nhất Thủ thấy nhục nhã vô cùng, thế nên không ở lại được nữa.

Ông ta thu dọn đồ nghề rồi chuẩn bị đi.

Đường Minh Phong sao có thể để Tiết Nhất Thủ đi như vậy, vội vàng ngăn ông ta lại: "Giáo sư Tiết bớt giận!"
Chính là vì Tôn Hàn!
Đường Minh Phong chợt nhận ra, nhà họ Thẩm có thái độ như vậy khả năng cao là vì Tôn Hàn.

Sau khi bảo Tiết Nhất Thủ bình tĩnh lại, Đường Minh Phong vội vàng nhìn Thẩm Kỳ Bân, nghĩ bụng rằng thuyết phục Thẩm Kỳ Bân cũng được.

Thế là anh ta liền nói với Thẩm Kỳ Bân bằng giọng điệu chân thành: "Ông hai Thẩm, tôi biết mọi người vẫn tin rằng Tôn Hàn có thể chữa khỏi cho cô Thẩm Nguyệt! Nhưng mọi người cũng nên nghĩ xem, nếu Tôn Hàn có cách chữa bệnh cho cô Thẩm thì tại sao lại kéo dài đến bây giờ?"
"Mà Tiết Nhất Thủ thì khác, ông ấy đã từng tham gia nhiều hội thảo nghiên cứu cấp quốc tế về bệnh máu trắng, cũng đã từng chữa khỏi rất nhiều ca bệnh".

"Tại sao ông lại bỏ gần tìm xa, cứ phải tin vào Tôn Hàn chứ?"
Đường Minh Phong tin rằng anh ta dùng lời lẽ thắm thiết, lý lẽ rõ ràng thế này thì chắc chắn có thể thuyết phục Thẩm Kỳ Bân.

Tôn Hàn thậm chí còn không có bằng bác sĩ, mà giáo sư Tiết lại vô cùng có tiếng nói trong giới Y học, chỉ cần là người sáng suốt là sẽ biết nên tin ai!
Thẩm Kỳ Bân liếc nhìn Đường Minh Phong, giọng điệu không cứng rắn như Thẩm Thương, nhưng thái độ thì y hệt.

"Nếu cứ đòi phải thay tủy thì con gái tôi không chữa bệnh nữa!"
"...."
Câu nói này khiến Đường Minh Phong không thể hiểu được, tại sao lại như thế chứ?
Theo lý, chỉ cần nhà họ Thẩm biết được căn bệnh máu trắng của Thẩm Nguyệt nhất định phải thay tủy thì họ chắc chắn sẽ bắt Tôn Hàn giao Tôn Đồng Đồng ra để thay tủy, không phải như thế sao?
Vì sao nhà họ Thẩm thà không chữa bệnh cho Thẩm Nguyệt cũng kiên trì không chịu lấy tủy của Tôn Đồng Đồng?
Đường Minh Phong thực sự không hiểu.

"Ông hai Thẩm..."
Thẩm Kỳ Bân giơ tay ngắt lời anh ta, thái độ vô cùng lạnh lùng: "Nể mặt cậu đã mất công mời giáo sư Tiết đến, hôm nay tôi không muốn làm khó cậu, đi về đi!"
Tất nhiên Đường Minh Phong không biết, nhà họ Thẩm không phải là không muốn thay tủy, mà là họ không xứng để tủy của con gái cậu Tôn Hàn!
Đường Minh Phong vô cùng bực tức, chỉ có thể kéo Tiết Nhất Thủ sang một bên, thấp giọng hỏi: "Trước khi chú ba tôi gọi ông tới đã hỏi ông, lúc đó ông nói có cách cứu Thẩm Nguyệt cơ mà.


Giờ phải làm thế nào?"
Không chữa khỏi cho Thẩm Nguyệt thì anh ta lấy cái gì để mời nhà họ Thẩm đi tham gia buổi họp báo ngày mai đây?
Không có nhân vật quan trọng của thành phố Giang Châu tham gia thì gia tộc sẽ nghi ngờ năng lực của anh ta mất!
Nghe thấy tên Đường Quân Ngạo, dù Tiết Nhất Thủ có kiêu căng đến đâu cũng không thể không cúi đầu, đành nói với giọng sâu xa: "Cậu Đường, không phải là tôi không giúp mà là người ta không phối hợp.

Không có tủy để thay thì bảo tôi chữa kiểu gì?"
"Thực sự không có cách khác sao?", Đường Minh Phong vẫn không chịu thua.

"Cách thì...không phải là không có, nhưng..."
Tiết Nhất Thủ mới nói được một nửa thì ngừng, vẻ mặt vô cùng khó xử.

"Nói đi!"
Tiết Nhất Thủ bất lực, chỉ đành nói: "Chúng tôi và bên nước ngoài đã nghiên cứu bệnh máu trắng mấy chục năm, cũng đã đạt được những thành quả mang tính đột phá.

Chúng tôi nghiên cứu ra một loại huyết thanh có thể ức chế tế bào bệnh máu trắng lan rộng, đặt tên là KE97.

Nhưng mà...huyết thanh KE97 vẫn đang ở giai đoạn thử nghiệm, chưa thành công hoàn toàn!"
Đường Minh Phong nghe vậy thì chần chừ hồi lâu: "Ý ông nói là huyết thanh K gì đó có thể chữa khỏi bệnh máu trắng cho Thẩm Nguyệt sao?"
"Không thể, nhưng nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì mười năm cũng không tái phát!"
Đường Minh Phong liền mừng rỡ nói: "Đủ rồi! Đừng nói là mười năm, chỉ cần có thể khiến Thẩm Nguyệt đỡ hơn trong vòng một tháng là đủ! Bây giờ ông có nó ở đây không?"
"Cậu Đường, nhưng mà..."
Đường Minh Phong không muốn nghe gì thêm: "Tôi không muốn nhưng, ông nói thẳng đi, có nó ở đây không?"
"Có! Bây giờ tôi có một liều KE97 ở đây!", Tiết Nhất Thủ đành nói thật.

Lần này được sự ủy thác của nhà họ Đường, Tiết Nhất Thủ không dám sơ suất, nghĩ rằng ngộ nhỡ đối tượng đã đến thời kỳ cuối thì phải dùng đến.

Tuy làm trái với quá trình, nhưng nếu khiến nhà họ Đường không hài lòng thì còn nghiêm trọng hơn nhiều!
Nhưng huyết thanh KE97 vẫn chưa hoàn thiện, giờ vẫn chưa tiến hành thử nghiệm trên cơ thể người, một khi xảy ra vẫn đề thì ông ta thực sự không biết nên làm thế nào.

Vấn đề là, Đường Minh Phong cứ khăng khăng làm theo ý mình....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi