[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



Nghe nói ông Long sắp đến rồi.

Không ai là không bàng hoàng, cũng chẳng một ai dám không bàng hoàng!
Đó là người sáng lập doanh nghiệp Long Thiên.

Tuy ông ta thuộc bạch đạo, nhưng chỉ cần là người có chút tiền của đều biết, những kẻ có thế lực cũng phải gọi ông ta là “ông Long”.

Ở vùng Tây Nam này, không một ai dám không nể mặt ông ta.

Ông ta có danh xưng này, là bởi hơn ba mươi phần trăm người hoạt động trong vùng xám ở Tây Nam, đều phải nhờ cậy vào ông Long.

Có thể nói, ông Long không phải là xã hội đen, nhưng còn quyền lực hơn thế rất nhiều!
Ở vùng Tây Nam này, ông ta còn có nổi tiếng với cái tên tam vương của Tây Nam!
Không ai ngờ rằng, một buổi họp báo của một công ty Phong Quyên bé nhỏ lại mời được ông Long đích thân tham dự.

Nhưng Đường Quân Ngạo đã chính miệng nói thế, vậy chắc chắn không phải là tin giả rồi.

“Ông Ba nhà họ Đường quả là danh bất hư truyền, ngay cả ông Long mà cũng mời được!”
“Nhìn tình hình này, hẳn là ông Ba nhà họ Đường muốn dùng ông Long để trấn áp tên nhóc kia rồi!”
“Ông Long mà ra mặt cho Đường Minh Phong thì tên nhóc ấy cũng xúi quẩy thật!”
Sau khi nhận được tin giật gân “ông Long sắp đến”, chẳng còn ai cảm thấy lạc quan về Tôn Hàn nữa, chắc chắn đối phương sẽ rất xui xẻo.

Đừng nói là thành phố Giang Châu, cả cái vùng Tây Nam này, không ai mà ông Long không xử lý được.


Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên lập tức lộ rõ vẻ đắc ý.

Anh giỏi lắm mà, Tôn Hàn, lần này ra oai nữa đi nào!
“Có phải ông ta là Tô Vấn Long của tập đoàn Long Thiên… ông Long hay không?”, Liễu Y Y sợ sệt hỏi Tôn Hàn.

Liễu Y Y đã từng nghe đến cái tên “ông Long” này rồi.

Nhưng chính vì đã từng nghe tên, nên cô mới sợ!
“Đúng vậy!”
Tôn Hàn chỉ đáp hai chữ ngắn gọn thôi cũng đủ khiến tâm trạng của Liễu Y Y rơi thẳng xuống đáy vực.

Không ngờ phía bên kia lại mời được người đủ sức trấn áp cả thành phố Giang Châu như ông Long tham dự.

Làm sao Tôn Hàn ứng phó được đây?
“Tôn Hàn à, nếu bây giờ anh thức thời, ký thoả thuận chuyển nhượng cổ phần của công ty Phong Quyên, chuyển nhượng toàn bộ tài sản đứng tên anh, vậy thì tôi có thể để anh đi!”
Phải thừa dịp anh gặp khó mà ép chết anh!
Đường Minh Phong biết bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để ra tay!
Về việc này, Đường Quân Ngạo cũng không có ý phản đối.

“Anh nên biết ông Long là người thế nào, dù có Từ Khang Niên giúp đỡ thì anh cũng không thể chọc vào ông ấy đâu! Tôn Hàn à, tốt nhất là anh nên nghe lời Minh Phong, bằng không thì chắc chắn anh sẽ hối hận!”, Lâm Mỹ Quyên cũng thuận đà uy hiếp.

Tiếc rằng Tôn Hàn xem lời của hai người họ như gió thoảng bên tai, chỉ hờ hững nhìn về phía Đường Quân Ngạo.

“Tôi biết Tô Vấn Long có đến Giang Châu, chỉ không ngờ lại là được ông mời đến, thực ra thì tôi nên sớm đoán ra điều này”.

“Còn bao lâu nữa mới đến vậy, tôi không có nhiều kiên nhẫn để chờ ông ta đâu”.

Hửm?
Đường Quân Ngạo lạnh lùng nói, “Cậu đúng là nghé con không biết sợ hổ, còn dám gọi cả họ tên của ông Long ra, có biết đây là tội chết không?”
Tam vương của Tây Nam, chính là người mà nhà họ Đường bọn họ phải kiêng dè.

Đường Quân Ngạo cảm thấy bản thân mình cũng có địa vị, nhưng ở trước mặt ông Long thì vẫn phải kính cẩn tự xưng là vãn bối!
Cậu thanh niên này đúng là quá ngông cuồng!
“Tội chết à, không nghiêm trọng đến vậy.

Nếu Tô Vấn Long đã sắp đến thì tôi sẽ đợi thêm năm phút vậy.

Lát nữa mà vẫn không có ai đến thì ông nhớ kêu ông ta tìm tôi!”
Tôn Hàn vẫn giữ nguyên giọng điệu lãnh đạm, như thể một nhân vật có thể làm rung chuyển núi non như ông Long cũng chẳng mấy quan trọng vậy.

Không ai dám tin vào tai mình nữa, tên Tôn Hàn này đúng là điên thật!
Nhắc đến một nhân vật có thể khiến cả Tây Nam này biến sắc mà Tôn Hàn lại có vẻ thờ ơ đến thế.

Rất nhiều nhân vật tiếng tăm có mặt tại đây đều cảm thấy tên Tôn Hàn này xong đời rồi!
Liễu Y Y cũng nghĩ vậy.


Cô kéo tay Tôn Hàn với vẻ mặt rất lo lắng, hạ giọng nhắc nhở anh hoạ từ miệng mà ra.

“Anh đừng nói lung tung nữa, ông Long còn đáng sợ hơn cả Diêm vương nữa đấy!”
“Cũng sắp năm phút rồi!”
Đường Quân Ngạo nhận được tin ông Long sắp đến dưới lầu rồi.

Ông ta trừng mắt nhìn Tôn Hàn rồi đích thân xuống lầu nghênh đón.

Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi một phút một giây đều có cảm giác dài lê thê.

Đinh!
Ngay sau khi tiếng thang máy vang lên, tất cả ánh mắt lập tức nhìn sang, ai nấy đều thở dồn dập.

Ông Long sắp đến rồi!
Một ông lão khá thấp bé bước ra từ trong thang máy, trạc ngoài sáu mươi tuổi, mái tóc đã ngả bạc.

Nhưng ánh mắt của ông ta không hề ngầu đục mà còn cực kỳ sắc bén.

Người nào mà bị ông ta trừng mắt nhìn đều sẽ cảm thấy nhột nhạt vô cùng.

Đường Quân Ngạo đi ngay phía sau, đã chứng tỏ thân phận của người vừa xuất hiện.

Tô Vấn Long!
Đây là một trong số ít nhân vật huyền thoại ở Tây Nam trong vòng ba mươi năm qua.

“Ông Long, lối này!”
Đường Quân Ngạo đưa Tô Vấn Long đi về phía Tôn Hàn rồi giới thiệu, “Cậu thanh niên này chính là người không để ông Long vào mắt!”
Soạt!
Đôi mắt tựa chim ưng của Tô Vấn Long lập tức liếc sang.

Trái tim giật nảy lên, Liễu Y Y cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn vô cùng.

Ông Long ở trước mặt cô tựa như bậc quý tộc đương thời vậy!
“Đường Quân Ngạo, sao tôi lại có cảm giác ông càng già càng kém đi nhỉ? Đối phó với một thằng nhóc mà cũng phải mượn đao của tôi ư?”
Giọng nói của Tô Vấn Long tuy đã già nhưng vẫn đầy uy lực.

Tô Vấn Long nhìn thấu ý định của Đường Quân Ngạo, lòng dạ đối phương hệt như tấm gương vậy.

Đường Quân Ngạo lại không hề cảm thấy khó xử, chỉ cười cười, “Dù sao đây cũng là Tây Nam, là địa bàn của ông Long.

Gặp chuyện, tất nhiên phải nhờ cậy ông Long rồi!”
“Hơn nữa, vị này cũng không phải là một thanh niên bình thường đâu.

Cậu ta có thể khiến bốn ngân hàng lớn nể mặt, còn có thể khiến Chu Lão Lục bắt cháu trai của tôi đấy”.

“Ông Long à, mong ông hãy làm chủ cho nhà họ Đường chúng tôi!”
Tô Vấn Long bật cười giễu cợt, tỏ thái độ không cho phép Tôn Hàn từ chối, “Cậu thanh niên à, cậu là người Tây Nam của tôi, lẽ ra tôi nên đứng về phía cậu.


Nhưng tôi lại có chút giao tình với nhà họ Đường”.

“Hôm nay tôi đến đây để làm người hoà giải.

Cậu không được phép làm khó nhà họ Đường nữa, tôi cũng cam đoan nhà họ Đường sẽ không gây phiền phức với cậu!”
Tiếng xì xào bàn tán lập tức vang lên.

“Ông Long độ lượng thật, không hề so đo chuyện tên nhóc đấy xúc phạm mình!”
“Ông Long vẫn có đạo nghĩa lắm, cho tên Tôn Hàn ấy một bậc thang để leo xuống, không hoàn toàn đứng về nhà họ Đường!”
“Tên nhóc này may thật, nên biết dừng lại đi”.

Ai nấy đều nghĩ sóng gió đã lắng xuống.

Ông Long đã lên tiếng, chuyện này có thể giải quyết êm đẹp rồi.

Tên Tôn Hàn này buộc phải giao lại toàn bộ quyền tài sản của Phong Quyên cho Đường Minh Phong và xoá bỏ mọi ân oán với Đường Minh Phong!
Đường Quân Ngạo lại có phần không hài lòng, làm như vậy thì ông ta không có cơ hội dạy dỗ Tôn Hàn rồi.

Nhưng ông Long đã nói vậy, ông ta cũng không thể từ chối.

“Tôi tò mò thật đấy, từ khi nào mà Tây Nam trở thành địa bàn của ông vậy, Tô Vấn Long?”, Tôn Hàn đột nhiên mở miệng hỏi.

Soạt!
Cả đại sảnh không ngừng xôn xao.

Tên Tôn Hàn này dám ăn nói với ông Long như vậy, đúng là tự tìm đường chết mà!
Chỉ trong nháy mắt, Đường Quân Ngạo đã lộ rõ vẻ vui mừng.

Có câu “tự tạo nghiệp chướng rất khó sống”, còn nghĩ Tôn Hàn ghê gớm thế nào, xem ra ông ta đã nghĩ nhiều rồi.

Cũng chỉ là một kẻ không có đầu óc mà thôi.

Tôn Hàn dám nói ra câu này, chắc chắn ông Long sẽ không bỏ qua!
Khuôn mặt Tô Vấn Long rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ nham hiểm, “Tôi không thể quyết định mọi chuyện ở Tây Nam, nhưng có thể định đoạt tính mạng của cậu đấy!”
Một câu nói quyết định sống chết của Tôn Hàn.

Đây chính là ông Long, tam vương của Tây Nam!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi