[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



Không ai tin câu nói ấy của Tôn Hàn.

Chi ra một triệu, chỉ vì một bữa cơm yên ổn.

Mọi người, bao gồm cả Tiết Lan, đều trưng ra vẻ mặt thảng thốt.

Đùa đấy à?
“Ha ha ha, tên họ Tôn này, cậu mà có một triệu ư? Làm ơn nhìn vào gương mà soi bản thân mình đi! Cậu mà có một triệu, thì tôi, thì tôi sẽ ăn phân ngay!”, Tiết Kiến Quốc không ngừng cười cợt.

“Thật chứ?”, Tôn Hàn híp mắt cười hỏi.

Tiết Kiến Quốc im bặt.

Cái này thì ông ta không dám đánh cược đâu.

Dù sao thì cũng không ít người có khả năng bỏ ra một triệu.

Tuy ông ta không nhận ra Tôn Hàn mặc quần áo hàng hiệu gì, nhưng có vẻ cũng không rẻ.

Một triệu tệ, đối phương vẫn có thể cắn răng chi trả.

Hoàng Thiếu Tài nghiêm nghị nhìn Tôn Hàn, lơ đãng hỏi, “À phải, từ nãy đến giờ vẫn chưa hỏi anh Tôn đây đã lên đến chức vị nào?”
Rõ ràng, gã ta lão luyện hơn Tiết Kiến Quốc một chút.

Nhận thấy đối phương có năng lực, vậy thì tìm hiểu một chút rồi hẵng nói tiếp.

“Tôi và anh cũng chẳng phải bạn bè, tôi không cần nói với anh những chuyện này.


Hoàng Thiếu Tài, đây là chi phiếu một triệu, ngày mai anh có thể đến ngân hàng để kiểm tra.

Bây giờ con gái tôi đói rồi, muốn được yên tĩnh ăn cơm”.

Đúng lúc này, Tôn Hàn đã lấy xấp chi phiếu ra, viết con số một triệu lên rồi xé tấm chi phiếu, đặt trước mặt Hoàng Thiếu Tài.

Anh còn lẩm bẩm, “Cứ tưởng gặp được đại gia, Y Y mà được giá tám trăm triệu hay một tỷ thì mình có thể bán đi rồi”.

Tất cả đều không nói nên lời.

Tám trăm triệu hay một tỷ, thế mà cũng dám nói!
Tất nhiên, lúc này ai cũng nhận ra người ta chỉ đang nói đùa thôi.

Kẻ nào lại điên rồ chịu bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy cho một người phụ nữ kia chứ!
Trên trán Hoàng Thiếu Tài nổi đầy gân xanh, cảm thấy nhục nhã cực kỳ.

“Tôn Kỳ, cậu đang chơi tôi?!”
Tôn Hàn cười cười, “Đâu có.

Thật ra chỉ cần anh hứa cho tôi chừng vài trăm triệu, có khi tôi sẽ cân nhắc lại.

Nhưng anh chỉ chịu chi mười triệu, mà còn không phải cho tôi, đúng là xem thường người ta quá rồi”.

“Sao hả, một triệu chưa đủ, hay là tôi cho anh thêm một triệu nhé?”
“Tôn Kỳ, vậy là đủ rồi!”, Liễu Y Y thấy tình hình như vậy bèn nói với Tôn Hàn.

Tôn Hàn toe toét cười, “Được rồi, Y Y, anh chỉ đùa tí thôi.

Đừng nói là tám trăm triệu hay một tỷ, dù có đặt mười tỷ trước mặt anh, anh cũng không bao giờ bán em đâu!”
“Trong lòng anh, em là vô giá đấy!”
Liễu Y Y tức tối lắm, cô rất muốn mắng Tôn Hàn đừng được đằng chân lân đằng đầu, bọn họ cũng đâu có quan hệ yêu đương thật.

“Tôi đi!”
Hoàng Thiếu Tài đột nhiên đứng bật dậy, không lấy tấm chi phiếu mà tức giận đẩy cửa đi ra thẳng.

Thật ra trong nhà gã ta có mười mấy triệu thật, nhưng đa phần là tài sản cố định, số tiền mà gã có thể dùng trong tay cũng chưa đến một triệu.

Nhưng nếu cầm một triệu này đi thì Hoàng Thiếu Tài làm sao còn mặt mũi nữa!
“Anh Hoàng, anh Hoàng!!”
Tiết Kiến Quốc vội vã gọi với theo rồi cuống cuồng đuổi theo.

Lý Diễm Phương giận dữ trừng mắt nhìn cả nhà Tiết Lan, “Liễu Y Y, con đúng là không xem Kiến Quốc và mợ là cậu ba, mợ ba của con mà!!”
Sau đó, bà ta cũng chạy theo họ.

Căn nhà thuê rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

Tôn Hàn nhìn Tiết Lan với vẻ áy náy, “Thưa dì, cháu thực sự chỉ đùa thôi ạ!”
“Chuyện của hai người, không thể đùa giỡn đâu!”, Tiết Lan gằn giọng.

“Vâng, cháu biết lỗi rồi ạ!”
Nhìn thấy dáng vẻ thành khẩn của Tôn Hàn, Tiết Lan không nói gì thêm nữa, cũng biết ban nãy mình đã hiểu lầm Tôn Hàn rồi.

Nhưng Tiết Lan không ngờ Y Y qua lại với người giàu có đến thế.


Có thể thoải mái lấy ra tấm chi phiếu một triệu như vậy, tất nhiên Tiết Lan nhìn ra khả năng kinh tế của đối phương.

Nhưng bà ấy cũng không khỏi lo lắng cho Y Y.

Tôn Hàn là người có ngoại hình điển trai, lại đương tuổi thanh niên sung sức.

Người như vậy, cho dù đã có một đứa con gái thì chắc chắn vẫn không thiếu ong bướm vây quanh.

Liệu Y Y có giữ được cậu trai này hay không?
“Hầy, ăn cơm, ăn cơm thôi!”
Tiết Lan vẫn không đuổi theo vợ chồng Tiết Kiến Quốc.

Trong chuyện này, vốn dĩ lỗi đến từ phía vợ chồng Tiết Kiến Quốc.

Giới thiệu đối tượng thì không sai, nhưng thái độ của họ giống như muốn ép cháu gái mình gả cho người ta vậy.

Ăn cơm xong, Liễu Y Y dẫn Đồng Đồng ra xem ti vi.

Tiết Lan gọi Tôn Hàn lại hỏi chuyện, bà ấy thực sự cho rằng Y Y và anh đang hẹn hò.

Dù sao thì nhiều năm qua, Y Y cũng chưa từng dẫn người đàn ông nào về nhà cả.

“Tôn Kỳ, cậu có thật lòng với Y Y không?”
Tôn Hàn đưa mắt nhìn Liễu Y Y đang ôm Đồng Đồng, ánh mắt đong đầy vẻ ngọt ngào, “Xin dì hãy yên tâm ạ.

Cháu có thể dùng tính mạng mình để bảo đảm, sẽ không bao giờ để Y Y chịu ấm ức!”
Liễu Y Y cảm thấy đây là diễn kịch, nhưng Tôn Hàn rất nghiêm túc.

Bất kể có tin hay không, nhưng Tiết Lan nghe anh nói vậy cũng cảm thấy an ủi phần nào.

Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, bà ấy vẫn quyết định thẳng thắn với Tôn Hàn, “Vậy cậu có biết Y Y có một quá khứ rất đau lòng hay không?”
Tiết Lan muốn nói đến chuyện xâm hại.

Bà ấy đã nghĩ rất kĩ mới nói ra, chứ không phải vì xúc động nhất thời.

Nếu đối phương không chấp nhận được chuyện này, vậy thì nên dứt ra từ sớm.

Còn nếu chấp nhận được, thì biết sớm một chút cũng tốt hơn.

Tôn Hàn rơi vào im lặng.

Chuyện này do chính anh gây ra.

“Xem ra cậu đã biết rồi, hơn nữa trong lòng vẫn còn vướng mắc”, Tiết Lan thấy vậy bèn lo lắng nói.

Sự thật tất nhiên không phải như vậy.

Tôn Hàn chỉ đang nghĩ đến chuyện, sau khi Tiết Lan biết anh là ai, liệu bà ấy có chấp nhận được hay không.

Dù sao thì anh cũng là thủ phạm đã khiến hai mẹ con Tiết Lan và Liễu Y Y sống khổ sở ngần ấy năm qua!
Anh bỗng mỉm cười, “Thưa dì, xin dì đừng lo lắng ạ.

Cháu đã thích Y Y thì sẽ không bận tâm đến bất kỳ chuyện gì khác đâu ạ”.

“Vậy tuỳ cậu, chuyện của bọn trẻ các cậu, tôi không hỏi nhiều nữa”.


Chẳng bao lâu sau.

Liễu Y Y tiễn Tôn Hàn và Đồng Đồng ra về, có điều Đồng Đồng đã ngả đầu lên vai anh và ngủ thiếp đi.

Thể lực của trẻ con có hạn, chơi mệt rồi thì sẽ buồn ngủ.

“Sao anh không khám bệnh cho mẹ tôi?”, Liễu Y Y có phần bất mãn.

Suốt buổi tối, cô không hề thấy Tôn Hàn nhắc đến chuyện khám bệnh.

Tôn Hàn đáp, “Anh khám rồi.

Sắc mặt của dì khá ổn, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Anh nghĩ mình không nên đường đột quá.

Ngày mai anh sẽ kê đơn thuốc cho em.

Em cứ bảo với dì là bác sĩ nổi tiếng gì đấy kê cho, để dì uống thuốc trước, sẽ giúp bệnh tình thuyên giảm phần nào”.

“Sau đó cứ cách vài ngày, anh lại đến khám cho dì, rồi kê đơn chữa bệnh!”
Liễu Y Y hiểu ý Tôn Hàn, bèn kinh ngạc thốt lên, “Ý anh là...!cứ cách vài ngày, anh sẽ đến nhà tôi ư?”
Tôn Hàn nghiêm túc gật đầu, “Thế em nghĩ sao? Chẳng lẽ em nghĩ suy tim dễ chữa trị lắm à? Đâu phải là cảm vặt!”
Thôi được, Liễu Y Y không còn lời nào để nói nữa.

“Ừm, vậy trước hết cứ như vậy, đi đường cẩn thận nhé!”
“Ừ”.

Tôn Hàn bế Đồng Đồng đặt lên ghế sau, rồi lái xe rời đi.

Anh đã xem bệnh cho Tiết Lan rồi, không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không đơn giản.

Có điều, chuyện mà Tôn Hàn lo lắng không phải là việc chữa trị, chỉ cần uống thuốc theo cách của anh thì bà ấy sẽ dần dần khỏi bệnh trong vòng nửa năm.

Nhưng anh đã gạt Liễu Y Y về việc cứ cách vài ngày sẽ phải đến nhà cô để thăm khám.

Vì chuyện anh lo chính là Hoàng Thiếu Tài.

Tôn Hàn luôn nhìn người rất chuẩn.

Tuy gã Hoàng Thiếu Tài này không nói nhiều, nhưng chắc chắn là kẻ hẹp hòi, có thù tất báo.

Chuyện này, chắc chắn sẽ còn kéo dài!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi