[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



"Tôn Hàn, cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cậu dám ăn nói với tôi như thế à! Ông đây cho cậu một lựa chọn cuối cùng, giờ cậu quỳ xuống nhận sai với ông đây, sau đó giữ...!giữ cô ta lại, chuyện này tôi sẽ bỏ qua cho!"
"Nếu không..."
Lục Hữu Đạo giơ tay chỉ về phía Trần Hương, ông ta chỉ nói đến đó rồi dừng, giọng điệu uy hiếp vô cùng rõ ràng.

Trần Hương liền vô cùng căng thẳng, trông có vẻ Lục Hữu Đạo đã có chuẩn bị kỹ càng, hôm nay e là khó mà giải quyết ổn thỏa.

Cô ta vội vàng nói: "Tổng giám đốc Tôn, chúng ta mau đi thôi, đừng ở đây nữa! E là Lục Hữu Đạo đang có âm mưu gì đó!"
Với tính cách của Lục Hữu Đạo, có thể nhận ra ông ta gọi cô và Tôn Hàn tới không phải để bàn chuyện hợp tác mà là để báo thù!
Loại người như Lục Hữu Đạo, nếu ông ta muốn tìm mấy tên du côn ở thành phố Giang Châu đối phó họ thì quá dễ dàng.

Bây giờ vẫn chưa muộn, chạy nhanh còn kịp!
"Ha ha, muốn đi à, dưới tầng đều là đám bạn của đứa cháu tôi, các người không đi được đâu!"
Lục Hữu Đạo rất huênh hoang, ông ta cười lạnh nhìn Tôn Hàn: "Tổng giám đốc Tôn, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy!"
"Giám đốc Lục vẫn chưa chịu từ bỏ thói xấu của mình sao?", sắc mặt Tôn Hàn không thay đổi, giọng anh càng lúc càng lạnh đi.

"Phải thì đã sao? Tôn Hàn, cậu chẳng biết điều gì cả.

Được thôi, vậy tôi sẽ gọi đứa cháu tôi lên để nói chuyện với các người".

Lục Hữu Đạo nói rồi gọi một cuộc điện thoại, chỉ nói đúng một câu: "Có thể lên được rồi đấy!"
Ông ta vứt điện thoại lên bàn, sau đó hung tợn nhìn Tôn Hàn: "Tổng giám đốc Tôn, dám làm thế vì một người phụ nữ, tôi đúng là phục cậu thật đấy.


Nhưng có gan thôi chưa đủ, phải có bản lĩnh mới được!"
"Có lẽ cậu cảm thấy cậu là Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy nên không thiếu thế lực, nhưng tôi nói cho cậu biết, thành phố Giang Châu này còn thâm sâu và phức tạp hơn cậu tưởng nhiều!"
"Kẻ ngoại lai đến đây thì phải biết cúi mình mà sống!"
"Hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học, để cậu biết cái gì gọi là lễ độ!"
Quả nhiên, Lục Hữu Đạo định dùng đến thế lực xã hội đen để giải quyết chuyện này.

Trần Hương vô cùng sốt ruột, cô ta không nghĩ được gì nữa, liền kéo lấy cánh tay Tôn Hàn: "Tổng giám đốc Tôn, anh đi trước đi, đừng quan tâm đến tôi, mau đi đi!"
Bây giờ nếu một người thoát được thì ít ra còn có cách.

Nhưng nếu không ai chạy thoát được thì họ sẽ hoàn toàn hết hy vọng.

Nhưng Tôn Hàn vẫn đứng yên không động đậy.

Anh chỉ lạnh lùng thốt ra đúng bốn chữ: "Được, tôi sẽ đợi".

Lục Hữu Đạo cười mỉa.

Ông ta đã hỏi Lý Tông Đạo, tên Tôn Hàn này chỉ là một kẻ ngoại lai, chắc là một gia tộc lớn nào đó ở nơi khác móc nối quan hệ cho cậu ta vào công ty thời trang Sâm Uy để lấy danh tiếng.

Ở thành phố Giang Châu này Tôn Hàn chẳng có mối quan hệ nào.

Loại cậu ấm như thế này, nếu không dạy cho một bài học thì sẽ luôn nghĩ mình là giỏi nhất.

Rầm!
"A!"
Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, bốn năm tên thanh niên ập vào khiến Trần Hương sợ tới nỗi trốn ra sau lưng Tôn Hàn.

"Chú, trông cô gái này cũng xinh đẹp đấy chứ!"
Lúc này, tên thanh niên đi đầu nhìn khuôn mặt Trần Hương mà ánh mắt phát sáng.

"Ha ha, chú phát hiện cô ta trước, thế nên tất nhiên là chú chơi trước, sau đấy thì tùy cháu! Nhưng bây giờ cháu phải báo thù cho chú đã!"
"Chú yên tâm đi, dám bắt nạt chú thì không phải đang đánh thẳng vào mặt Lục Tường này sao?"
"Chính là tên này sao, cháu đánh gãy chân nó cho chú..."
Lục Tường vừa nói với giọng đắc ý vừa nhìn về phía Tôn Hàn.

Nhưng vừa nhìn là người hắn ta đã cứng đờ như nhìn thấy ma, lắp bắp không nói nên lời.

"Là, là, là anh sao?"
Tôn Hàn nhướng mày nhìn Lục Tường: "Tôi nhớ ra cậu rồi.

Lần trước lúc Đường Minh Phong mở tiệc, lúc đó tôi đã từng nói sẽ chèn ép gia tộc các người.

Tôi nhớ cậu chỉ nói một câu, cũng chẳng quan trọng lắm, thế nên cũng chẳng để tâm".

"Nhưng không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi, cậu Lục ạ!"
Lục Tường: "...."

"Anh Tường, chú của anh cũng là chú của em, để em đánh gãy chân thằng nhãi này cho!".

Lúc này, một tên đàn em không hiểu rõ chuyện liền gào lên.

Bốp!
Lục Tường liền tát cho tên đó một cái: "Ai bảo mày nói chuyện hả?!"
Lục Hữu Đạo không hiểu gì cả: "A Tường, cháu...!có chuyện gì thế?"
Trông Lục Tường có vẻ như rất sợ Tôn Hàn.

"Anh, anh Tôn, chú, chú tôi có mắt như mù nên mới không biết anh là ai.

Mong anh tha thứ, mong anh tha thứ!"
Sắc mặt Lục Tường khó coi như đã ăn phải ruồi.

Nếu hắn ta biết người gây chuyện với Lục Hữu Đạo lại có thân phận thế này thì có đánh chết hắn ta cũng không tới.

Lúc ở trong bữa tiệc, người này đã nói rằng sẽ hủy diệt công ty quản lý tài sản Lục Phong của nhà hắn ta, chuyện này khiến Lục Tường thấp thỏm không yên suốt mấy ngày.

Hắn ta còn nghĩ người ta đã quên rồi, không sao cả rồi.

Không ngờ hôm nay hắn ta lại tự vác xác đến trước mặt người ta, thế này không phải là tự tìm đường chết sao?
Người ta là người cháu được đích thân ông Long thừa nhận, giết chết hắn ta còn dễ hơn bóp chết một con kiến.

"Tổng giám đốc Tôn, anh..."
Trần Hương cũng không thể tin được.

Cô ta đã sống ở thành phố Giang Châu bao nhiêu năm, thế nên cũng biết ít nhiều về tên cậu ấm kiêu căng như Lục Tường.

Cô ta biết rõ tên Lục Tường này là một tên cậu ấm ngang ngược, đồng thời cũng là một tên du côn có tiếng, đã làm không biết bao nhiêu chuyện ác.

Nhưng cô ta không thể nào ngờ được Lục Tường lại sợ Tổng giám đốc Tôn như vậy!
Nhìn hắn ta như vậy, trông có vẻ đó là nỗi sợ từ tận sâu trong lòng.

Chẳng lẽ Tổng giám đốc Tôn là đại ca xã hội đen sao?
Trông không giống chút nào!
Cô ta thực sự không đoán ra được.

Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là có vẻ hôm nay bọn họ sẽ được an toàn.

"A Tường, cháu bị điên à! Tên Tôn Hàn này có là cái thá gì đâu, tại sao chúng ta phải sợ cậu ta?", Lục Hữu Đạo không hiểu chút nào.

"Chú, Lục Hữu Đạo, mau nhận sai đi, mau quỳ xuống nhận sai đi! Nếu không nhà chúng ta coi như xong đấy!", Lục Tường điên cuồng gào lên.

Lục Hữu Đạo ngẩn ra, ông ta không ngờ đứa cháu này lại gọi thẳng tên ông ta, hơn nữa còn gào lên như vậy.

Mặt ông ta tối sầm.


"Cút! Cái đồ nhát gan như mày, cút ngay cho tao! Tao tìm người khác đến xử lý Tôn Hàn.

Chưa gì mày đã sợ run người rồi, mày nghĩ Tôn Hàn là cái thá gì chứ!".

Lục Hữu Đạo không muốn nhận sai, ông ta gân cổ chửi bới.

"Anh ta là cháu của ông Long!"
Lục Tường đã sốt ruột lắm rồi, ông chú của hắn ta đến giờ này rồi vẫn không biết mình đã chọc phải một nhân vật như thế nào.

Nếu có thể tát một phát tát chết Lục Hữu Đạo thì chắc chắn hắn ta sẽ làm ngay.

"Tao không quan tâm ông Long hay ông Hổ gì cả, ở thành phố Giang Châu này tao không quan tâm đến những thứ đó..."
Lục Hữu Đạo đột nhiên im bặt, dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt ông ta trở nên rất đặc sắc bằng một tốc độ vô cùng nhanh.

Ông ta nói năng không đầu không đuôi: "Cháu nói là ông, ông Long đó sao?"
"Tam Vương của vùng Tây Nam, ông Long, Tô Vấn Long, đã đủ rõ ràng chưa?"
"...."
Bầu không khí tĩnh lặng như chết.

Người trước mặt họ là cháu của Tô Vấn Long?
Thoáng cái, sự sợ hãi và nỗi kinh hoàng mãnh liệt lan khắp toàn thân mọi người.

Trần Hương cũng sững sờ.

Tổng giám đốc Tôn là cháu của ông Long một tay che trời vùng Tây Nam đó sao?
Trời ạ!!!
Đầu óc Trần Hương rối tung lên.

"Cậu, cậu Tôn, tôi, tôi sai rồi, tôi đáng chết!!!"
Bốp!
Lục Hữu Đạo đột nhiên tát một cái thật mạnh lên mặt mình.

"Ông thích chết thì cứ việc.

Nhưng mà không phải ông nói muốn dạy cho tôi biết cái gì gọi là lễ độ sao?"
"Bây giờ ông có thể dạy được rồi đấy!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi