[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



Chỉ một đoạn đối thoại như vậy đã khiến Lâm Hạo cứng họng.

Chuyện bắt cóc Liễu Y Y là do hắn ta một tay sắp xếp Vương Bình làm.

Một khi bị bại lộ, chắc chắn hắn ta không thoát nổi.

Nhưng nếu Lâm Mỹ Quyên cũng xảy ra chuyện thì tất cả coi như xong.

Lâm Hữu không nói gì, ông ta ngầm thừa nhận chuyện này.

Một mình Lâm Hữu ngồi tù sẽ đỡ hơn kéo tất cả mọi người vào.

"Cảnh này đúng là quen thật đấy, giống hệt như lúc năm đó các người ép tôi.

Lâm Mỹ Quyên, cô đúng là mất hết nhân tính!"
Tôn Hàn nhìn màn biểu diễn của gia đình này, anh thốt lên đầy châm chọc.

"Dù sao thì anh không lấy chuyện này ra uy hiếp tôi được đâu! Nếu anh không đồng ý thì đừng ly hôn nữa, cứ kéo dài đi".

Lâm Mỹ Quyên giờ khăng khăng theo ý mình, dù có phải trả cái giá lớn hơn nữa cô ta cũng không chịu nhả công ty bất động sản Phong Quyên ra.

"Tôn Hàn, nếu anh vẫn chưa hài lòng thì tôi sẽ viết giấy nợ năm mươi triệu tệ cho anh.


Chỉ cần anh đồng ý, đợi khi nào tôi trở thành người thừa kế của nhà họ Đường rồi tôi sẽ đưa anh năm mươi triệu tệ! Số tiền này đã vượt xa giá trị của công ty anh vào thời kỳ hưng thịnh nhất!"
Tôn Hàn thở một hơi dài, anh không biết nên hình dung gia đình này như thế nào nữa rồi.

Anh không đề cập đến chuyện của công ty nữa mà nhìn Lâm Hữu.

Anh gằn từng chữ một: "Năm đó Liễu Y Y đã sinh một đứa bé gái cho tôi, có phải lúc ở bệnh viện ông đã trộm nó đi không?"
Soạt soạt!
Lâm Hữu cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng, ông ta vô cùng hoảng loạn.

Năm đó ông ta làm rất kín đáo, thậm chí cảnh sát còn không điều tra ra, sao Tôn Hàn lại biết được?
Thấy thế, Tôn Hàn cơ bản đã chắc chắn.

"Đúng vậy, chính là bố tôi làm!", đột nhiên Lâm Mỹ Quyên lớn tiếng thừa nhận.

"Lâm Mỹ Quyên, con điên rồi à?!"
Lâm Hữu vội vàng nhìn Lâm Mỹ Quyên, tại sao lại đột nhiên thừa nhận chứ?
Bắt cóc trẻ con là tội nặng đấy!
Lâm Mỹ Quyên làm như không nhìn thấy mà nhìn chằm chằm Tôn Hàn: "Là tôi bảo bố tôi làm đấy, anh hãy thử nghĩ xem vì sao đi.

Tôi nói cho anh biết nhé, tôi làm thế là để độc chiếm tài sản anh để lại!"
"Anh có thể báo cảnh sát bắt tôi, nhưng cả đời này anh đừng hòng biết được tung tích của con gái anh!"
Lâm Hữu kinh ngạc, sau đó liền bình tĩnh lại.

Ông ta đã hiểu ý đồ của Lâm Mỹ Quyên rồi.

Tôn Hàn lạnh lùng hỏi: "Con bé đang ở đâu?"
Lâm Mỹ Quyên nói: "Đang gửi nuôi ở một gia đình nhà nông".

"Tôi hỏi cô, con gái tôi giờ đang ở đâu?!".

Đột nhiên Tôn Hàn nổi đầy gân xanh trên đầu, anh điên cuồng gào lên.

Tất cả mọi người đều sợ tới nỗi sững người ra.

Vì họ chưa từng thấy Tôn Hàn dữ tợn như vậy, cứ như chực chờ bùng nổ đến nơi.

Lâm Mỹ Quyên cũng sợ hãi trước ánh mắt đáng sợ của Tôn Hàn, nhưng cô ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ: "Tôn Hàn, anh dọa tôi cũng vô ích.

Nếu anh không đồng ý điều kiện của tôi thì tôi, tôi sẽ không để anh biết tung tích con gái của anh và Liễu Y Y đâu!"
"Cô có tin tôi sẽ giết các người không?"
Ánh mắt Tôn Hàn vô cùng tàn bạo, anh nhìn chằm chằm Lâm Mỹ Quyên.

Lâm Mỹ Quyên nuốt nước bọt, ánh mắt này đáng sợ tới nỗi như có thể hủy diệt cô ta ngay lập tức.


Nhưng vào lúc này, thỏa hiệp đồng nghĩa với thua cuộc.

Cô ta không thể thua!
"Nếu anh muốn lấy lại công ty bất động sản Phong Quyên nghĩa là hủy diệt tôi, thế chẳng khác nào giết tôi cả! Tôn Hàn, tôi đã đi đến tận bây giờ, tôi chẳng còn sợ gì nữa!"
"Cho dù anh giết tôi thì tôi cũng không nói tung tích con gái anh cho anh biết đâu! Phải rồi, chắc anh không biết tập tục dưới quê đâu nhỉ? Thường thì bé gái đến khoảng mười tuổi sẽ được đính hôn, chưa đến hai mươi tuổi là đã sinh con rồi!"
"Nếu đợi đến lúc đó anh mới tìm được con gái thì anh đã trở thành ông trẻ rồi đấy!"
Lâm Mỹ Quyên biết rằng mình đang đi trên bờ vực của sự nguy hiểm, nhưng cô ta vẫn phải kích thích Tôn Hàn.

Cô ta cược rằng Tôn Hàn không dám làm gì cô ta.

Quả nhiên, tâm trạng Tôn Hàn dần ổn định lại, anh nói: "Nói đi, cô muốn thế nào?"
Cuối cũng anh vẫn thỏa hiệp.

"Phù!"
Lâm Mỹ Quyên nặng nề thở ra một hơi dài, cô ta nhìn Đường Minh Phong đang sững sờ rồi nói: "Anh giúp tôi và Minh Phong đưa công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán thì tôi sẽ trả lại con gái cho anh!"
"Được, tôi sẽ sắp xếp các doanh nghiệp lớn ở thành phố Giang Châu củng cố thế lực cho công ty bất động sản Phong Quyên, sẽ đưa công ty lên sàn chứng khoán trong thời gian nhanh nhất!"
Tôn Hàn đồng ý, anh khựng một lát rồi nói tiếp: "Tạm gác chuyện chia tài sản sang một bên, chúng ta soạn một bản đơn ly hôn khác để ly hôn đi!"
Anh thực sự rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân vô nghĩa này nữa.

"Cũng được!"
Hai tiếng sau, mỗi người cầm một bản đơn ly hôn, Tôn Hàn rời đi.

Đường Minh Phong bật cười: "Mỹ Quyên, em giỏi thật đấy!"
Đường Minh Phong không muốn quan tâm đến những việc như bắt cóc bé gái.

Anh ta chỉ biết rằng, chỉ cần Tôn Hàn không làm khó mà chịu giúp đỡ họ thì việc công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán chẳng mất bao lâu nữa.

Lâm Mỹ Quyên lại cảm thấy trống rỗng như đã mất đi thứ gì đó quý giá, cô ta không có hứng thú làm gì hết.

Cô ta lạnh nhạt nhìn Đường Minh Phong: "Nếu như anh phụ lòng em thì cả đời này em sẽ bám lấy anh không buông!"
Lâm Mỹ Quyên nói câu này rất nghiêm túc.

Cô ta đã dồn tất cả mọi thứ cô ta có vào Đường Minh Phong, cô ta không được phép thua.

....!
Biệt thự Thương Sơn.

Tôn Hàn tùy tiện vứt đơn ly hôn lên bàn trà, anh nằm dài ra ghế sô pha.

Không bao lâu sau, Từ Khang Niên đi vào.

Ông ta liếc thấy đơn ly hôn, liền vui mừng hỏi: "Cậu chủ, cậu ly hôn rồi sao?"
"Ừ", Tôn Hàn mệt mỏi gật đầu.


"Cậu chủ, hình như cậu không được vui lắm?", Từ Khang Niên khó hiểu.

Tôn Hàn xoa mặt: "Tôi đã đồng ý sẽ giúp đưa công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán, ông đi sắp xếp đi".

Từ Khang Niên không thể nào tin được: "Cậu chủ, tại sao cậu lại đồng ý?"
"Con gái của tôi và Y Y đúng là bị Lâm Hữu trộm đi.

Ông nói xem tôi phải làm thế nào chứ?"
Tôn Hàn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Từ Khang Niên nghe.

Từ Khang Niên đã hiểu, ông ta liền thấy vui vẻ, dù sao cũng đã có manh mối rồi.

Nhưng ông ta vẫn hỏi với giọng hoài nghi: "Cậu chủ, cậu có nghĩ rằng liệu Lâm Mỹ Quyên có lừa chúng ta không?"
Tôn Hàn do dự một lát rồi nói: "Ý ông là, Đồng Đồng có thể là con gái của tôi và Y Y?"
Từ Khang Niên gật đầu: "Tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể!"
Tôn Hàn cũng đã từng nghĩ đến khả năng này, nhưng anh cảm thấy khả năng cao là không phải.

Nếu Đồng Đồng là con gái của anh và Y Y thì đứa con gái mà Lâm Mỹ Quyên đã sinh cho anh đâu?
Hơn nữa Đồng Đồng sáu tuổi, Hạ Hạ chỉ mới năm tuổi rưỡi, chênh nhau nửa tuổi.

Chẳng lẽ tuổi của Đồng Đồng là giả?
Quả thực rất phức tạp.

"Tôi sẽ tìm cơ hội lấy DNA của Y Y để làm giám định người thân".

Nếu có khả năng này thì Tôn Hàn cũng phải thử một lần.

Từ Khang Niên gật đầu, dù thế nào thì làm giám định chắc chắn sẽ không thừa.

Hồi lâu sau, ánh mắt của Tôn Hàn càng lúc càng lạnh lẽo đến kinh người.

"Ông giúp tôi sắp xếp một số chuyện, chỉ cần xác định được tung tích của Hạ Hạ thì bắt đầu làm những chuyện này!"
"Lâm Mỹ Quyên và Lâm Hữu dám bắt cóc con gái tôi thì hãy chờ mà nhận lấy sự báo thù của tôi đi! Lần này tôi sẽ không nhân nhượng nữa đâu!"
"Tôi muốn chúng mãi mãi không ngóc đầu lên được!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi