ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Tiệc tối được tổ chức bên hồ trong Vân Thủy Sơn Cư. Từ thức ăn đến rượu, đồ uống đều cho thấy khách mời đêm nay đều là người có thân phận, lai lịch lớn.
Thế nhưng Bát gia và chú Trung chờ tới tám giờ vẫn không thấy ai đến. Chú Trung buồn bực trong lòng, chẳng lẽ đám người kia cảm thấy Bát gia không đủ tư cách và uy vọng để mời họ tới ăn cơm, bàn việc?!! Bát gia không tức giận, chỉ khẽ thở dài, dựa vào ánh đèn đi vào nhà. Sau đó, có một chiếc ô tô cao cấp chạy nhah tới, một trung niên ăn mặc chỉn chu cung kính đi tới trước mặt chú Trung, nói:
- Vị này là chú Trung? Tôi là quản sự Phủ Đầu bang, Triệu Đại Long, nghe lệnh bang chủ, tới gặp mặt bang chủ quý bang có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Chú Trung cẩn thận đánh giá Triệu Đại Long một phen. Người này thể trạng cường tráng, huyệt Thái Dương nhô ra, chắc cũng là người luyện võ. Thấy lễ phép như vậy, chú Trung định dùng lời hay ý đẹp trả lời. Tuy nhiên y nghĩ lại đêm nay mở tiệc nhưng Diệp Tam Tiếu không tới, như vậy chính là không nể mặt Bát gia, lập tức không nể nang gì nữa, nói:
- Đêm nay Bát gia của chúng ta mở tiệc chiêu đãi Diệp bang chủ, ai biết Diệp bang chủ là quý nhân, có nhiều chuyện khẩn cấp, không nể mặt Bát gia gì cả. Bát gia tự than tuổi cao sức yếu, đã đi ngủ rồi.
Triệu Đại Long cười hắc hắc, trên mặt không có vẻ nào là xấu hổ, vẫn cung kính nói:
- Chú Trung, Diệp bang chủ của chúng ta sao dám không nể mặt đại ca của anh? Diệp bang chủ cảm thấy có nơi gặp mặt tốt hơn, cho nên mới bảo ta tới đây mời Bát gia đến đó thảo luận.
Chú Trung sững sờ, muốn gặp ở chỗ tốt hơn? Vừa muốn hỏi Triệu Đại Long nơi đó ở đâu thì đã nghe giọng nói Bát gia truyền tới;
- Hả? Diệp bang chủ cảm thấy ở đâu tốt vậy?
Bát gia mang theo Sở Thiên, chậm rãi từ trong biệt thự đi ra.
Chú Trung thấy Bát gia, khẽ khom người. Triệu Đại Long hiển nhiên cũng hiểu người này chính là Bát gia, uy vọng rất cao trong giang hồ, nheo mắt lại, tiến lên vài bước, khom người:
- Bát gia mạnh khỏe, Diệp bang chủ của chúng ta và các vị lão đại đã mở tiệc ở Thủy Tạ Hoa Đô, chỉ chờ Bát gia tới.
Thủy Tạ Hoa Đô? Sở Thiên nghe xong không có cảm giác gì nhưng Bát gia và chú Trung lại chấn động. Đó chính là địa bàn của Tương bang, là đại bản doanh của Quang Tử và Hải Tử. Nơi đó có gần trăm anh em tinh nhuệ của Quang Tử và Hải Tử trú ngụ. Diệp Tam Tiếu và đám lão đại khác mở yến hội ở đó, chỉ có thể là Tương bang đã bị chúng san bằng. Chẳng lẽ thế lực của Diệp Tam Tiếu lớn tới vậy, có thể bao vây tiêu diệt mãnh tướng của Tương bang ở Thủy Tạ Hoa Đô mà không có chút động tĩnh gì.
Triệu Đại Long hiển nhiên nhìn ra nghi hoặc trong lòng Bát gia, mỉm cười, có phần tự hào nói:
- Bát gia chớ suy nghĩ nhiều. Diệp bang chủ dẫn theo ba trăm anh em tinh nhuệ, bang chủ Thiên Hùng bang Hoàng Thiên Hùng mang theo hai trăm tinh anh, hội trưởng Phách Đao hội Quan Đông Đao tuyển ra hai trăm đệ tử, còn có Đặng Siêu của Thiên Lang giáo tự mình dẫn theo một trăm lẻ tám con sói tới. Lại có thêm hơn ba mươi cao thủ mời được, tổng cộng hơn tám trăm người đã vây kín Thủy Tạ Hoa Đô. Quang Tử và Hải Tử chỉ sở hữu hơn trăm tinh nhuệ, lực lượng kém xa, đã không cần lo lắng tới chuyện thắng bại.
Bát gia lẩm bẩm:
- Không ngờ Diệp Tam Tiếu ra tay nhanh như vậy, nằm ngoài dự đoán của ta.
Sở Thiên nghe vậy, trong lòng trầm xuống. Hơn tám trăm người vây quanh, cho dù mấy người Quang Tử và Hải Tử dũng mãnh thiện chiến như thế nào thì sớm muộn gì cũng chết dưới loạn đao. Lần đầu tiên Sở Thiên cảm thấy lo lắng, hận không thể ngay lập tức chạy tới bên người Hải Tử và Quang Tử, kề vai chiến đấu cùng họ. Sở Thiên hối hận tại sao không sớm cảnh báo cho Quang Tử và Hải Tử, nếu không sao Tương bang lại chỉ có hơn trăm tinh nhuệ? Tương bang được xưng là bang phái đứng thứ hai ở Thượng Hải, tinh nhuệ cũng lên tới hơn sáu trăm người. Tuy rằng trong lòng lo lắng, hối hận nhưng sắc mặt Sở Thiên vẫn không thay đổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kỳ thật cũng không trách được Sở Thiên, ngay cả Bát gia là người từng trải cũng không đoán được đám người Diệp Tam Tiếu ra tay nhanh như vậy, huống chi là Sở Thiên?
Triệu Đại Long giống như hiểu ý của Bát gia, khiêm tốn cười, nói;
- Diệp bang chủ biết rõ hai người con gái của Bát gia thiếu chút nữa bị lăng nhục, cũng đoán được Bát gia tối nay thiết yến tại Vân Thủy Sơn Cư là để thương nghị việc đối phó Tương bang. Những ngày nay, Tương bang không ngừng gây sóng gió khắp nơi, không chỉ gây chuyện mà còn phá hỏng quy tắc. Mấy vị lão đại hận Tương bang thấu xương, nhao nhao tìm Diệp bang chủ. Diệp bang chủ vắt óc suy nghĩ, cuối cùng quyết định đêm nay cho Tương bang một bài học, thuận tiện tặng Bát gia một phần hậu lễ.
Trên mặt Bát gia hơi mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, phần hậu lễ này e là Diệp Tam Tiếu tự tặng cho bản thân mình thôi. Tương bang suy sụp, người được lợi lớn nhất chính là Phủ Đầu bang, khi đó toàn bộ Thượng Hải không ai có thể đối kháng với bọn họ.
Triệu Đại Long thấy Bát gia mỉm cười, còn tưởng Bát gia cao hứng vì phần hậu lễ này, nên gã lại hắng giọng nói:
- Bát gia, hiện tại tất cả mọi người đều ở Thủy Tạ Hoa Đô chờ ngài đến chủ trì công đạo. Sở dĩ còn chưa chém giết đám người Hải Tử và Quang Tử là muốn Bát gia tới bình phán, để cho đám người Tương bang chết tâm phục khẩu phục.
Bát gia gật gật đầu, trong lòng như gương sáng. Chủ trì công đạo chẳng qua chỉ là ngụy trang, đám lão đại kia đã mắc bệnh si đa lại còn xông pha hiến máu, muốn dùng Bát gia chủ trì công đạo, nói ra tội ác tày trời của Tương bang. Như vậy về sau một số bang chúng trung thành cũng không thể liều chết đối phó với chúng, giảm thiểu được rất nhiều phiền toái. Vì vậy người đức cao vọng trọng như lão có phân lượng hơn so với bình thường.
Sở Thiên nghe thấy đám người Hải Tử và Quang Tử tạm thời không có việc gì, trong lòng thả lỏng, lập tức suy nghĩ đối sách.
Bát gia vốn định không tới Thủy Tạ Hoa Đô, nhưng nghĩ tới Tương bang dám hạ độc thủ với hai con gái cưng của mình, lửa giận bốc lên. Hơn nữa bất luận là có đi hay không thì Tương bang cũng không thể chạy đâu cho hết nắng, làm vậy sẽ khiến những lão đại khác sinh ra bất mãn, uy vọng của lão từ nay về sau sẽ bị hạ thấp, Thanh bang càng khó kiếm miếng ăn. Suy nghĩ như vậy, lão quay đầu nói với chú Trung:
- Ngọc Trung, mang theo tất cả anh em tinh nhuệ của Thanh bang, đi tới Thủy Tạ Hoa Đô.
Chú Trung gật gật đầu, vội vang đi an bài người và xe.
Triệu Đại Long đang cung kính, bỗng dưng xuất hiện một tia tiếu ý khó phát hiện.
Sở Thiên lướt mắt nhìn Triệu Đại Long, phát hiện trong tia tiếu ý kia có vài phần âm hiểm.
Một lát sau, chú Trung đã chuẩn bị người xe xong xuôi, chờ Bát gia lên.
Bát gia nhìn Triệu Đại Long, sau đó quay đầu nói với Sở Thiên:
- Sở Thiên, cậu ở lại biệt thự chăm sóc Tư Nhu và Niệm Nhu. Đúng rồi, Ngọc Trung, anh cũng ở lại.
Chú Trung sững sờ, ngay cả mình Bát gia cũng không cho đi, vì vậy tiến lên một bước hỏi:
- Bát gia, để tôi đi với ngài, đề phòng có xảy ra chuyện gì…
Bát gia kiên quyết lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ta chỉ đi Thủy Tạ Hoa Đô, có thể xảy ra chuyện gì? Nếu xảy ra chuyện gì vậy càng cần anh lưu lại chi viện.
Chú Trung gật đầu, hiểu rõ ý của Bát gia. Trứng gà không thể đặt trong một cái giỏ.
Bát gia quay người đi lên xe, mang theo hơn sáu mươi huynh đệ tinh nhuệ của Thanh bang, theo xe của Triệu Đại Long rời khỏi Vân Thủy Sơn Cư.
Sở Thiên nhìn theo xe Bát gia rời đi, đang tìm cớ để ra ngoài.
Chú Trung thấy Bát gia rời đi, trong lòng cảm thấy hoảng hốt không rõ tại sao, miệng lẩm bẩm:
- Tại sao ta luôn cảm thấy tinh thần bất an?
Sở Thiên thừa cơ phụ họa:
- Tôi cũng vậy, cảm thấy tên Triệu Đại Long kia là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm. Chú Trung, chú ở lại biệt thự chiếu cố hai em gái của tôi. Tôi dẫn theo anh em đi xem một chút.
Chú Trung đang muốn nói chuyện thì hai tiếng hét thảm "a" "a" vang lên. Sở Thiên vội vàng quay đầu, hai huynh đệ Thanh bang đứng ở cửa đã ngã trên mặt đất, còn đang kinh ngạc thì cửa lớn bị đá tung, hơn mười người bịt mặt, cầm đao võ sĩ Đông Doanh sáng loáng xông vào, dưới ánh đèn biệt thự khiến người ta lạnh sống lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi