ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

- Huyện tự trị Tam Đô Thủy Tộc.
Phương Tình cố gắng bình tĩnh lại.
Huyện tự trị Tam Đô Thủy Tộc là huyện tự trị duy nhất của Thủy Tộc, nằm ở phía Tây Nam bộ của tỉnh Quý Châu. Phía Đông và phía Đông Nam tiếp giáp với Đông Nam Châu Dung và Lôi Sơn, phía Nam tiếp giáp với huyện Lệ Ba của Bản Châu, phía Tây và phía Tây Bắc tiếp giáp với huyện Độc Sơn và Thành Phố Đô Quân, phía Bắc tiếp giáp với phía Đông Nam của huyện Châu Đan. Huyện nằm ở vị trí phía Đông Nam sườn dốc cao nguyên Vân Quý có độ cao một ngàn mét so với mặt nước biển, là một huyện miền núi điển hình.
Sở Thiên ngó đầu vào nhìn thật kỹ vào tấm bản đồ da dê và bản đồ địa lý của Tam Đô, chỉ vào điểm giữa của bản đồ ẩn trong tấm da dê nói với Vương giáo sư:
- Điểm giữa của bản đồ ẩn nằm ở phía Bắc của huyện thành Tam Đô, tỷ lệ của lộ trình phải đi tới đó xem sơn mạch mới rõ được.
Vương giáo sư cầm kính lúp tham khảo một lát rồi gật gật đầu nói:
- Sở Thiên cậu nói không sai, theo phương hướng phán đoán thì chính xác là nằm ở phía Bắc của Huyện thành Tam Đô.
- Cụ thể thì tới huyện thành sẽ dễ dàng hơn, đi tới đó hỏi người địa phương, sau đó so sánh với điểm chính giữa của bản đồ da dê này thì chắc sẽ tìm được ra vị trí ước chừng của ngôi mộ cổ đó.
Hai mắt Vương giáo sư sáng rực lên, dường như là đã thấy được ngôi mộ cổ đó, tràn đầy kinh nghiệm nói.
Sở Thiên vươn người bảo Phương Tình in một tờ bản đồ ẩn trong tấm da dê ra rồi nói với Vương giáo sư:
- Vương giáo sư, lần này đi tới huyện tự trị Tam Đô Thủy Tộc, ít người quá thì khó làm việc mà nhiều người quá cũng khó làm việc. Tôi nghĩ nên lập ra một đội 10 người, bên tôi 3 người, Vương giáo sư 1 người, còn lại 6 người Vương giáo sư và Dư Hiểu Lệ tự thương lượng với nhau.
Vương giáo sư cẩn thận cất tấm bản đồ kia đi rồi gật gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ về thương lượng một chút rồi chúng ta chuẩn bị, ba ngày sau xuất phát thế nào?
- Được, ba ngày sau xuất phát.
Sở Thiên gật gật đầu rồi lập tức nói với Phương Tình:
- Chị Tình tiễn Vương giáo sư về sớm nghỉ ngơi đi.
Phương Tình đứng dậy cười dẫn Vương giáo sư xuống lầu, Vương giáo sư vỗ vỗ vào tấm bản đồ trong ngực, trên mặt sáng ngời như sao trên trời, không ngờ tối hôm nay lại có thu hoạch lớn đến vậy, không tệ chút nào.
Phương Tình tiễn Vương giáo sư xong rồi quay lại nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, cậu nói hết tất cả cho Vương giáo sư không sợ Dư Hiểu Lệ trộm mộ trước sao? Chẳng may Vương giáo sư nói với Dư Hiểu Lệ sau đó loại trừ chúng ta ra rồi hành động sớm một bước, đào ngôi mộ đó lên, như vậy chẳng những họ lấy hết những đồ vật quý giá bên trong mà còn làm hư hỏng toàn bộ ngôi mộ, vậy chúng ta có thể trở thành tội nhân thiên cổ đấy.
Sở Thiên mỉm cười sờ sờ mũi rồi nhẹ nhàng nói:
- Vương giáo sư là người đáng được tôn trọng, ông ấy sẽ không làm những chuyện như vậy. Hơn nữa cho dù Dư Hiểu Lệ có moi hết thông tin từ Vương giáo sư biết ngôi mộ đá đó ở huyện tự trị Tam Đô Thủy Tộc, cầm bản vẽ ẩn đó đi tìm thì họ cũng sẽ không tìm thấy chỗ đó, mãi mãi sẽ không tìm thấy.
- Tại sao?
Phương Tình kỳ lạ nhìn Sở Thiên không hiểu gì nói:
- Thiếu soái, cậu phải biết rằng những người trộm mộ hiện nay thủ đoạn đều rất cao siêu, còn chuyên nghiệp hơn cả một số đội khảo cổ, có bản đồ chính xác thì bọn họ chắc chắn sẽ tìm được ra vị trí cụ thể.
Sở Thiên đương nhiên tin lời Phương Tình nói, đám trộm mộ luôn đặt lợi ích lên đầu, vì vậy họ đã sớm thành tinh rồi, nếu không tại sao Thiên Triều có nhiều văn vật cổ như vậy đều biến mất chứ.
- Rất đơn giản.
Trên mặt Sở Thiên lộ ra nụ cười xấu xa nói:
- Bởi vì hàng chữ cuối cùng trong hơn một trăm chữ Thủy Tộc đó tôi vẫn chưa nói ra.
- Chữ gì?
Phương Tình bưng cốc trà lên uống một ngụm.
Sở Thiên cười vô tội nói ra một câu:
- Ngược mà đi.
Nước trà trong miệng Phương Tình phì ra tròn mắt còn kèm theo một nụ cười:
- Cậu đúng là một tên xấu xa.
Sở Thiên bước lên phía trước ôm lấy Phương Tình rồi hôn lên má cô ấy rồi dịu dàng nói:
- Phương Tình, lần này đi tìm mộ cổ trên đường có vô vàn khó khăn và nguy hiểm mà chị đã không do dự gì lập tức đồng ý đi với tôi khiến tôi rất cảm động.
- Chỉ cần có cậu thì có nguy hiểm đến mấy tôi cũng không sợ, hơn nữa nơi mà chúng ta đi tới đâu phải sa mạc cũng đâu có phải rừng sâu gì, mà là huyện tự trị Tam Đô Thủy Tộc náo nhiệt, vậy thì có nguy hiểm gì chứ?
Phương Tình dựa đầu vào người Sở Thiên, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve Sở Thiên. Đối với Phương Tình mà nói Sở Thiên chính là cả thế giới của cô ấy, chỉ cần nắm chặt tay thì trời có sập xuống thì có sao chứ?
Sở Thiên nhẹ hít thở một hơi lắc đầu nói:
- Trên thế giới này việc nguy hiểm nhất lại thường không phải do hoàn cảnh khắc nghiệt mà là lòng người. Nếu tôi đoán không sai thì Dư Hiểu Lệ chắc chắn là một phần tử đứng đầu của bọn trộm mộ, ông chủ đứng sau cô ta rất có thể là Đường Đại Long ở Hàng Châu.
Phương Tình trong lòng sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn Sở Thiên nói:
- Cậu biết rõ Dư Hiểu Lệ là phần tử của bọn trộm mộ vậy mà vẫn muốn đi cùng họ sao? Cậu không sợ sau khi họ tìm được ngôi mộ đó thì sẽ làm ra những chuyện gì sao?
- Đã nói với Vương giáo sư rồi thì còn có tác dụng gì chứ? Nếu tôi đoán không sai Vương giáo sư chắc chắn sẽ bị bọn họ canh giữ 24/24.
Sở Thiên lộ ra vẻ bất đắc dĩ thở dài nói:
- Bất luận chúng ta có bỏ rơi họ thế nào thì họ cũng sẽ tìm ra được hành tung của chúng ta, cho nên thà rằng cùng đi với bọn họ có thể sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền phức.
- Vậy thì đoàn 10 người đó cũng đâu có cần để cho họ 6 người chứ, thế chẳng phải là cho họ quang minh chính đại …
Phương Tình nói tới đây thì đột nhiên vỗ đầu mình nói:
- Tôi hiểu rồi, nếu Dư Hiểu Lệ là phần tử của bọn trộm mộ thì chắc chắn bọn họ sẽ chia làm hai nhóm người, một nhóm sẽ đi cùng chúng ta, một nhóm sẽ âm thầm đi theo chúng ta. Cho nên cậu cho họ 6 người để họ tập trung hết thực lực, như vậy thì nhóm trộm mộ âm thầm kia sẽ giảm bớt đi, nguy hiểm thực sự của chúng ta sẽ giảm bớt rất nhiều.
Sở Thiên tán thưởng gật đầu, buông Phương Tình ra rồi sờ sờ mũi cười nói:
- Dù sao thì minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho họ có cơ hội quang minh chính đại khảo cổ, như vậy chúng ta có thể nắm rõ được thực lực của họ. Theo tôi thấy bọn họ chỉ có hai cách, một là tìm ngôi mộ đó trước ta sau đó lấy đi hết những đồ vật có giá trị, hai là sau khi tới được vị trí ngôi mộ cổ thì họ sẽ ra tay với chúng ta. Nếu như chúng ta chỉ cho họ một, hai người thì bọn họ sẽ dùng cách thứ nhất vì người chúng ta nhiều hơn, nếu chúng ta cho họ 6 người thì họ sẽ không sợ hãi, sau khi tới được ngôi mộ đó thì sẽ giết chết mấy người chúng ta.
- Cho nên cậu để lúc họ quang minh chính đại thì sẽ phản bác lại.
Phương Tình cười tủm tỉm vô cùng mê hồn, ngón tay chỉ vào chỗ nhảy cảm của Sở Thiên nói:
- Cậu đó, đúng là một tên xấu xa.
Sở Thiên bị Phương Tình chạm vào chỗ nhạy cảm liền có phản ứng lại, tay trái không chút khách khí đưa vào dưới váy của Phương Tình xoa bóp cặp mông luôn khiến cho người khác phải thèm muốn kia.
Phương Tình lâng lâng hôn lên môi Sở Thiên rồi cùng rời bước chân ngã lên ghế sofa.
Rồi họ bắt đầu cởi đồ, nhưng Sở Thiên vẫn chưa làm công tác được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại biến thái kia lại reo lên, Sở Thiên chỉ có thể buồn bã bỏ tay ra nghe cuộc điện thoại không đúng lúc này. Vừa mới ấn nút nghe thấy tiếng hoảng hốt của Vương giáo sư:
- Sở Thiên, Sở Thiên, không ổn rồi, không ổn rồi, tôi vừa về tới thành phố thì bị cướp, đám người không có nhân tính ấy không những lấy hết tiền bạc của tôi mà cả tấm bản đồ ấy họ cũng lấy mất, tôi bây giờ đang ở đồn công an gọi điện cho cậu.
Sở Thiên thầm nghĩ, đám người Dư Hiểu Lệ này ra tay nhanh thật, xem ra đúng là họ có dự định tìm ra ngôi mộ đó trước. Nếu như tìm được thì họ không cần tới mình và Vương giáo sư nữa rồi, không tìm thấy thì cũng chẳng có tổn thất gì, tới lúc đó một bên đi cùng và một bên thầm theo dõi mình và Vương giáo sư. Vậy bọn họ thích giày vò thì để họ giày vò đi, để xem họ có đào được gì ở phía Bắc huyện thành Tam Đô không.
Sở Thiên nghe được giọng nói lo lắng của Vương giáo sư thì an ủi nói:
- Vương giáo sư đừng lo lắng, bản đồ bị mất rồi cũng không sao, bọn họ không biết ở đâu thì làm sao mà tìm được chứ?
Vương giáo sư vừa rồi là lo lắng quá, bây giờ nghe Sở Thiên nói vậy nghĩ kỹ lại thì cũng có lý, không có vị trí chính xác thì Thiên Triều rộng lớn như vậy sao bọn họ có thể tìm thấy chứ? Vì vậy thở phào nhẹ nhõm nói:
- Cậu nói cũng đúng, vừa rồi tôi lo lắng quá, thật ngại không biết có làm phiền tới cậu không?
Sở Thiên quay đầu lại nhìn Phương Tình quần áo còn xộc xệch trên ghế sofa cười khổ bất đắc dĩ nói:
- Không, không phiền gì đâu, ba ngày sau chúng ta gặp nhau tại sân bay nhé.
- Được, ba ngày sau gặp lại.
Vương giáo sư đã dần bình tĩnh lại đặt điện thoại xuống.
Sở Thiên tắt điện thoại sau đó nghiêng người nằm cạnh Phương Tình tiếp tục sự việc đang dang dở của mình.
Sở Thiên đang hành sự thì đột nhiên nhớ tới một câu nói của một danh nhân đã từng nói:
- Niềm hoan lạc lớn nhất của con người là sự kết hợp thể xác của hai người đàn ông và phụ nữ.
- Ừ.
Phương Tình mỉm cười rồi hừ lên một tiếng, khiến cả phòng tràn đầy cảm giác hương diễm.
Ba ngày sau, tại sân bay Phổ Đông có một cô gái sành điệu mặc một chiếc quần jean đeo một chiếc kính dâm, theo sau là một chàng trai trẻ tuổi đi vào khoang thương gia của máy bay.
Cô gái kia thì vô cùng nhã nhặn khí chất phóng khoáng, đặc biệt là bộ ngực đồ sộ và cặp chân dài miên man thu hút không ít những ánh mắt nhìn theo, từ những người trẻ tuổi tới những người trung niên, thậm trí cả những người già, trong lòng đều có những ý nghĩ bất lương.
Cô gái nhìn đồng hồ rồi nói với người con trai bên cạnh:
- Vương giáo sư và Dư Hiểu Lệ bọn họ sao vẫn chưa tới nhỉ? Nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi.
- Yên tâm đi, bọn họ chắc chắn sẽ tới, bọn họ chắc đang liên hệ với bên kia xem có tiến triển gì không, theo tôi thấy trong 10 phút nữa đảm bảo họ sẽ xuất hiện.
Sở Thiên kéo lại cái túi khoác trên người khẽ nói.
- Đúng là bị cậu đoán trúng rồi, họ tới rồi kìa, ngoài Vương giáo sư ra thì sắc mặt của ai cũng khó coi, Dư Hiểu Lệ thì càng khó coi hơn.
Phương Tình nhìn đám người từ cửa vào nhẹ nhàng nói.
Sở Thiên ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Vương giáo sư bọn họ, ngoài Dư Hiểu Lệ và một cô gái mặc bộ đồ đen ra thì toàn là những thanh niên cường tráng, nhìn bước đi của họ là biết cũng có chút võ công. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Thiên cười thầm một tiếng, khẽ cắn vào tai Phương Tình thì thầm:
- Nếu để chị tới một nơi xa lạ đào báu vật, kết quả đào mấy ngày chỉ thấy đất sét mà không thấy gì thì sắc mặt của chị cũng như vậy thôi.
- Cậu đúng là xấu xa.
Phương Tình cười chỉ trách Sở Thiên, trong mắt lại có vài phần tán thưởng.
Những lão thiếu gia vẫn đang nhìn lén Phương Tình ở khoang thương gia thấy Phương Tình nở nụ cười ai cũng nuốt nước miếng.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ xanh một cách khác thường, ở đó còn có một con bướm đang nhẹ nhàng bay qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi