ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

"Phốc" tiếng một viên đạn, máu lập tức văng ra khắp nơi, không ai khác mà đó chính là tên tiểu nhị, ở giữa trán gã có một lỗ máu, không còn nghi ngờ gì nữa đây là kiểu giết người diệt khẩu, Sở Thiên xoay người một cái, chắn trước Tô Dung Dung, hắn tuyệt đối không thể cho phép kẻ nào làm tổn thương đến Tô Dung Dung.
Sa Cầm Tú các cô phản ứng rất nhanh trước tiếng súng đã tìm được chỗ yểm hộ, rút súng ra nhìn bốn xung quanh tuy có vẻ nghiêm túc nhưng những cảnh mưa đạn này thì học đã từng gặp nhiều rồi.
Tiếng súng vang lên sau đó lập tức yên lặng, Tô Dung Dung tựa vào sau lưng Sở Thiên cảm giác ấm áp và an toàn, cô tin tưởng rằng chỉ cần đứng cạnh Sở Thiên thì không gì có thể làm hại cô cả.
- Sở Thiên cúi xuống.
Sa Cẩm Tú hô to.
Sở Thiên đương nhiên có thể cúi xuống, thế nhưng lúc cúi xuống có thì lại không có khả năng phản kích lại, không chừng có thể làm cho Tô Dung Dung bị tổn thương nên Sở Thiên nguyện đứng lên đối mặt với tất cả nguy hiểm.
"Phốc" lại một viên đạn trúng mục tiêu rõ ràng là đứng, bất thình lình đứng chỗ Sở Thiên, kẻ bắn lén hiển nhiên là muốn dùng máu và tính mạng của mình để ép các nàng Sa Cẩm Tú ra thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Ánh mắt Sở Thiên bắn sang bên, xòe tay, bọn Sa Cầm Tú sững sờ nhìn Sở Thiên dường như chuyển từ một người yểm hộ trầm lặng sang một người có uy thế, viên đạn đập vào Minh Hồng chiến đao rồi bắn ngược lại, Sở Thiên dùng lực như như là bị bắn bóng gôn vậy bắn ra ngoài, một tiếng "Ây da" vang lên tên bắn lén đã bị trúng đạn.
Sao lại có thể như vậy? Các nàng Sa Cầm Tú hô lên.
Sở Thiên mặt không hề có chút biến sắc, thật sự khiếp sợ là bọn người Sa Cầm Tú, các cô vốn tưởng rằng đã rất tự tin với chính bản thân mình, nhưng gặp được Sở Thiên, các cô nàng hổ thẹn mà thừa nhận rằng: trên thế giới này có người giỏi thì còn có người giỏi hơn.
Trong ánh mắt của Sa Cầm Tú có phần nồng nhiệt, khuôn mặt bình thường luôn lạnh lùng vô tình bây giờ có chút dịu dàng hơn.
Từ xưa thì người phụ nữ đẹp thì yêu anh hùng huống hồ là anh hùng trong mắt các anh hùng.
Kẻ bắn lén cách không xa đã bị thương ở bả vai không thể tin được vội quát:
- Gặp quỷ rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Lập tức thu dọn đi, đúng lúc đó thì có một âm thanh lạnh lùng từ đằng sau cổ truyền đến:
- Ai phái ngươi đến vậy?
Kẻ đánh lén kia vì bị thương ở bả vai nên không tìm được cơ hội phẩn kích, kéo dài một lúc và nói:
- Không có ai phái ta đến cả.
Kẻ bắn lén nói xong câu thì hối hận vì cái lưỡi dao sắc bén đang đâm vào cổ hắn lại đâm vào thêm nửa tấc nữa rồi đó là khoảng cách dẫn đến chết người. Lưỡi dao sắc bén ngưng lại thì có một âm thanh nhẹ nhàng lại lạnh lùng vang lên:
- Ai phái ngươi đến đây?
- Hội Hắc Long.
Kẻ bắn lén hét to lên, vết thương đau nhức cùng với dòng máu tươi đã hoàn toàn chống lại sự quyết tâm của hắn.
Thế nhưng tên bắn lén vừa nói xong câu đó cũng hối hận vì vết đao lạnh lùng kia hoàn toàn đấm sâu vào cổ của gã, gã mở to miệng thở những hơi thở cuối cùng muốn quay người lại nhìn xem thần thánh ở nơi nào đã giết mình nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp ở phía xa lava mùi hương thơm bao trùm trong không khí.
Lúc này tiếng còi cảnh sát cũng đang gào thét ở phía xa, hai tiếng súng của Sa Cầm Tú cũng làm cho kinh động bọn họ, Kinh Thành chính là trọng điểm của hội đồng đại biểu nhân dân làm sao có thể cho phép có tiếng súng được.
Ở trong Phủ Bát Vương, bọn Sở Thiên cũng nghe được những tiếng còi của cảnh sát tuy có căng thẳng nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, cảnh sát đến tuy rất phiền toái nhưng tên bắn lén kia cũng sẽ sợ mà chạy, tiếng còi cảnh sát ngày một gần, đoán chứng mười phút nữa là đến đây.
Sở Thiên lắc đầu nở nụ cười không thể một lần nữa vào cục cảnh sát được?
Các nàng Sa Cầm Tú nghe thấy tiếng còi cảnh sát cũng hoảng sợ, đi đến trước Sở Thiên và nói:
- Sở Thiên chúng ta mau đi khỏi đây tránh phiền hà.
Sở Thiên lắc đầu hắn biết rõ nếu mà tất cả mọi người đều đi rồi thì cảnh sát sẽ vẫn điều tra, xem những camera xung quanh đây, hay hỏi những người có mặt ở đây, ở cái Thiên triều này chỉ cần cảnh sát muốn tìm ra một người thì họ nhất định sẽ có cách tìm ra người đó.
Sở Thiên nhìn Sa Cầm Tú mỉm cười:
- Tôi vẫn ở lại đây để giải quyết chuyện này, Sa Cầm Tú các cô nên đi đi, thân phận của cô thì không tiện xuất hiện trong mắt của công chúng.
Sa Cầm Tú hơi sững sờ, thở dài:
- Anh đã sớm đoán ra thân phận của chúng tôi à?
- Không đoán ra thân phận của các cô, nhưng đoán được các cô đến nơi nào.
Sở Thiên cười:
- Vết nắm tay trên súng có hương vị mùi cafe độc đáo.
Trong ánh mắt của Sa Cầm Tú lại một lần nữa lóe lên ánh mắt không thể tin được, không ngờ rằng một manh mối nhỏ vậy thôi mà cũng khiến Sở Thiên phát hiện đoán ra lai lịch của cô, may mà Sở Thiên là bạn nếu mà là địch thì thực sự là quá đáng sợ, sự nhanh nhẹn mẫn cảm của con người, ai mà có thể địch nổi chứ.
- Sở Thiên ở đây đã làm chết năm người, anh có thể giải quyết ổn thỏa hay sao?
Sa Cầm Tú lo lắng cho Sở Thiên, sau khi mình đi khỏi đây Sở Thiên bị bắt vào đồn cảnh sát:
- Dù sao đây cũng là Kinh Thành họ nhất định sẽ truy cứu.
Sở Thiên cười lạnh nhạt nói:
- Các cô yên tâm, phó cục trưởng Cổ ở cục cảnh sát sẽ dàn xếp ổn thỏa chuyện này thôi.
Sa Cầm Tú kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên như muốn biết một điều gì đó, tên tiểu tử vô công thế này lại cố ý nói ra Phó cục trưởng Cổ hay là vô ý nhắc tới đây?
Sở Thiên cũng đã bắt được tâm trạng của Sa Cầm Tú, một lần nữa hắn cười và thừa nhận với Sa Cầm Tú là có quan hệ với Phó cục trưởng Cổ.
Sa Cầm Tú nhìn Sở Thiên không tìm ra đáp án đành phải nói sang chuyện khác:
- Sở Thiên, anh nghĩ thế nào mà cho rằng trong rượu có độc?
Sở Thiên quay lại nhìn tiểu nhị nói:
- Lúc hắn đặt rượu run lên không phải là hắn sợ mà là hắn rất đắc ý, lúc hắn đắc ý thì biểu hiện trên mặt có thể biến hai tay hắn trở nên kì lạ cũng có thể là nhẹ nhàng kích động, một người hai tay có biểu hiên kì lạ đưa rượu cho cô, cô có uống không?
- Đắc ý.
Hai từ này thật là kì diệu. Có lúc đó là một sự cung kính, có lúc là một sự châm chọc, còn có lúc bao hàm một ý nghĩa khác, người đắc ý làm những việc không nên làm vì một người quá đắc ý thì đầu óc có thể không tỉnh táo lắm.
Tên tiểu nhị kia nếu còn sống thì có thể một lần nữa đập đầu vào tường vì thất bại cuối cùng bởi chính sự đắc ý của mình.
Bọn người Sa Cầm Tú lắc đầu thán phục, thế giới này nếu có người muốn Sở Thiên chết trừ phi là bản thân người đó nếu không thì không có người nào có thể có khả năng khiến hắn nằm xuống.
Cảnh sát đang quát ầm ĩ ở đầu hẻm, bọn họ lại càng an toàn vì kẻ bắn lén cũng sớm đã chạy từ sớm.
Sa Cầm Tú chắp tay trước ngực:
- Sở Thiên ân cứu mạng hôm nay, nếu chúng ta có duyên gặp lại thì tôi nhất định báo đáp anh, chúng tôi đi trước.
- Các cô cũng nên cẩn thận, không biết người nào dường như rất có hứng thú với cô, tình thế bắt buộc mà.
Sở Thiên bình thảnh nói:
- Nếu như có thể thì đừng nên uống ượu nữa, rượu có thể kích thích con người, làm phấn chấn con người, cũng có thể làm cho con người ta tê liệt.
Sa Cầm Tú gật đầu, đêm nay thiếu chút nữa đã chết trong tay của tên tiểu nhị, nếu như không có Sở Thiên phát hiện trong rượu có vấn đề thì sợ rằng bây giờ đã uống hết bình rượu đó mà không biết sống chết ra sao.
Các nàng Sa Cầm Tú động tác rất nhanh, một lát là có thể thu dọn mọi thứ, lặng lẽ rời đi từ phía cửa sau, tinh thần vẫn hoàn toàn cảnh giác đúng là ba nữ chiến binh của rừng xanh.
Tô Dung Dung nhìn các nàng Sa Cầm Tú thở dài:
- Tuổi các cô lẽ ra phải nên đánh đàn, hội họa tiếc rằng ông trời luôn trêu ngươi con người lại muốn một người phụ nữ như vậy cầm súng.
Sở Thiên không nói gì, cười nhẹ, đẩy nhẹ đầu của Tô Dung Dung vào trong mới nói:
- Dung Dung lẽ ra em phải cùng với một người có một cuộc sống êm đềm, phẳng lặng tiếc rằng lại để em cuốn vào sóng lớn chảy xiết thế này, có lẽ chúng ta thực sự như lời của Liễu Yên không phải thuộc cùng một thế giới.
Tô Dung Dung quay người lại chắn miệng Sở Thiên, lắc đầu ân cần nói:
- Yêu một người chính là yêu toàn bộ con người họ, bất luận là cuộc sống như thế nào và tương lai ra sao em đều không quan tâm, điều mà em quan tâm chính là có thể ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh.
Bờ môi của Sở Thiên nhẹ nhàng hôn tới, ánh mắt lướt qua đã nhìn thấy Phó cục trưởng Cổ đã dẫn hơn chục tên cảnh sát tiến tới.
Gió lạnh về đêm làm nhiều người cảm giác có phần cô đơn thậm chí là phiền muộn.
Trong phủ Bát Vương.
Trước mặt Sở Thiên đúng là có đặt một ly cafe nóng hổi, nhưng vẫn không thể sánh được với vị cafe quý giá ở Tam Giác Vàng được.
Trên mặt Phó cục trưởng Cổ cười gượng gạo, có phần bất đắc dĩ.
Tô Dung Dung đã được Tô gia đón về, Phó cục trưởng Cổ nghe nói Tô Dung Dung là cháu gái của Tô gia, sắc mặt liên tục thay đổi, từ đỏ đến nhợt nhạt, rồi lại chuyển sang có nét xanh lục cuối cùng lại chuyển thành đỏ, mồ hôi cứ liên tục chảy ra, cảm thấy năm nay thật là đen đủi, muốn lập công nhưng toàn gặp phải những người không thể đắc tội, may mà người Tô gia không nói gì, rất lịch sự nói với Phó cục trưởng Cổ tùy thời đều có được phối hợp của Tô Dung Dung.
Phó cục trưởng Cổ co rúm mặt lại vài lần, sau đó cười nhạt và nói:
- Người anh em nhìn hiện trường hỗn loạn, lại có những xác chết khó coi thế này không nghĩ gì sao?
Sở Thiên bưng ly cafe lên cười nhạt một tiếng:
- Đều là tôi giết.
- Rất rõ ràng!
Phó cục trưởng Cổ thẳng thắn nói với Sở Thiên nhưng không ngờ hắn lại có thể nói giọng không có gì sợ hãi.
- Toàn bộ những người trong phủ Bát Vương chỉ một mình cậu ra tay.
Sở Thiên nhấm nháp ly cafe, sau đó đặt xuống và đi vào quầy hàng phủ Bát Vương tìm ra bình rượu không mở nắp, và lại còn cả một đậu phộng đặt trên bàn:
- Vậy ngài muốn hỏi tôi điều gì?
Phó cục trưởng Cổ kéo Sở Thiên như người một nhà nói:
- Em à, anh muốn biết tình hình cụ thể, như vậy thì anh mới có thể giúp em thoát tội, anh em mình đều là người một nhà, anh không giúp em thì giúp ai?
Sở Thiên ném mấy hạt đậu phộng vào trong miệng, nói vào tai phó cục trưởng Cổ:
- Anh muốn em nói thật à?
Phó cục trưởng Cổ trong lòng không biết tại sao lại hoảng sợ nhưng vẫn hỏi:
- Em nói đi.
- Bọn hắn đều muốn lấy mạng của Sa Cầm Tú, kết cục là bị cô ta giết hết rồi.
Sở Thiên nói rất nhỏ, kể lại chuyện vừa xảy ra.
Phó cục trưởng Cổ chân mềm nhũn ra ra thiếu chút nữa là quỳ xuống, Sở Thiên vội đỡ hắn lên nói hàm ý:
- Phó cục trưởng Cổ, em không đỡ anh thì ai đỡ anh đây?
Phó cục trưởng Cổ mồ hôi toát ra, ánh mắt phức tạp nhìn Sở Thiên , ông ta nghe thấy ba từ " Sa Cầm Tú" là biết Sở Thiên nói thật nếu không thì làm sao có thể biết cái tên ấy.
- Phó cục trưởng Cổ.
Đội trưởng Văn chạy đến nhìn thấy Sở Thiên và Phó cục trưởng Cổ thân mật như vậy biết là Sở Thiên lại làm ông này thuận ý rồi.
Phó cục trưởng Cổ tâm trạng rất trầm trọng nhìn đội trưởng Văn quát to:
- Gọi hồn à mà gọi lớn vậy, có manh mối gì chưa?
- Báo cáo cục trưởng, năm thi thể kia chính là phần tử của "Đột Đột".
Đội trưởng Văn không che giấu sự hưng phấn, đầu năm nay những thi thể này so với cái xổ số thực sự còn khó hơn bởi vì chúng là chiến tích để thăng quan tiến chức.
Phó cục trưởng Cổ trong lòng sợ hãi, lập tức cầm lấy tay đội trưởng Văn nói to:
- Thật hả?
Đội trưởng Văn gật đầu chỉ vào thi thể của tên tiểu nhị và nói:
- Tên này bên trên có mã hiệu thi thể chúng ta đang truy nã tên "Thạc Thử" giỏi âm mưu quỷ kế là hai tuyến thành viên của tổ chức "Đột Đột".
- Thân phận của những người khác có biết không?
Phó cục trưởng Cổ hận không thể giết chết hết bọn Đột Đột.
Đội trưởng Văn lắc đầu thở dài:
- Những thi thể của người khác không có manh mối gì.
- Không để ý đến đồ chó hoang, đi cùng đội "Đột Đột" chính là "Đột Đột".
Phó cục trưởng Cổ vẻ mặt ngụy biện biểu lộ sắc thái, những vẫn đề gì khó khắn đều giải quyết được, con mắt xoay tròn quay sang nói với Sở Thiên:
- Người anh em quả là tài giỏi, tổ chức Đột Đột che giấu trong phủ Bát Vương, vốn định khủng bố hội đồng nhân dân toàn quốc, không ngờ bọn họ lại gặp phải Sở đệ đây thông minh hơn người dùng mưu trí khiến chúng tự tàn sát lẫn nhau cuối cũng dành được thắng lợi.
Sở Thiên dở khóc dở cười, hai phút trước trong mắt của Phó cục trưởng Cổ vẫn còn là tội phạm giết người mà giờ lại trở thành một anh hùng.
Đội trưởng Văn biết rõ ý của phó cục trưởng Cổ, và cũng biết đây là kết quả tốt nhất cũng hô lên:
- Anh Sở, chúc mừng anh, anh làm cho đội trị an chúng tôi cảm thấy thực sự xấu hổ, hôm nào nhất định phải đến truyền ít kinh nghiệm cho chúng tôi nha.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng vốn định thay Sa Cầm Tú chịu nỗi oan này, ai ngờ đội được cái mũ đỏ trên đầu thật là ý trời.
Thế nhưng trong lòng Sở Thiên vẫn có đôi chút không hiểu những phần tử Đột Đột sao muốn bắt cóc Sa Cầm Tú? Muốn lấy Sa Cầm Tú ra làm món hàng? Bọn tổ chức Đột Đột lúc nào cũng nghèo như vậy à, đến hàng mà cũng không mua nổi được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi