Sở Thiên cứ như vậy mà nổi danh. Một học sinh muốn kiếm được một vị trí ở trong trường rất đơn giản. Chỉ cần thành tích học tập tốt, bạn sẽ là cục cưng của thầy cô, sẽ là thống soái đám học sinh, huống hồ lại là một thiên tài như Sở Thiên. Thầy Hiệu trưởng đủ cáo già để biết được rằng Chủ nhiệm lớp của Sở Thiên trong kỳ thi đại học tới sẽ vô cùng hãnh diện. Điều này sẽ khó tránh khỏi việc làm chủ nhiệm các lớp khác đố kị. Hơn nữa, Chủ nhiệm lớp Trương vốn dĩ không ưa Sở Thiên, vừa may danh chính ngôn thuận tách Sở Thiên ra khỏi lớp đưa về trường quản lý. Hành động của Hiệu trưởng làm thầy Chủ nhiệm Trương vô cùng thất vọng. Cơ hội bội thu vinh quang và danh vọng sau kỳ thi đại học bị Hiệu trưởng tước đi như vậy. Dù sao thì thầy Trương cũng không có cách nào khác, tự bản thân mình trước kia đã bao lần hạ nhục Sở Thiên trên giảng đường, còn mắng cậu ta là Sở phế nhân. Vì thế lão không có danh phận gì để đi dành giật quyền có được Sở Thiên, chỉ có thể trách bản thân mình có mắt không tròng, không nhận ra Sở Thiên chính là một báu vật.
Sở Thiên nhanh chóng nổi tiếng khắp trường. Bất kể là thầy giáo hay học sinh ngày nào cũng phải chạy qua để nhìn một học sinh yếu kém nay đã trở thành thiên tài. Lâm Ngọc Đình cứ đến trưa liền canh ở cửa phòng học của Sở Thiên, cùng ăn cơm với hắn, sợ cậu bị những nữ sinh khác quyến rũ, Khương Tiểu Bàn cũng nhân đó trở thành nhân vật trung tâm, kể cho mọi người nghe từng chút từng chút một của cậu với Sở Thiên với gương mặt bừng sáng.
Sở Thiên hiện tại bất kể là vào lúc nào cũng thật khổ sở. Làm một người nổi tiếng chẳng thoải mái gì, luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Điều này cũng có nghĩa là phải giữ cho được cái danh tiếng đó.
Sau khi Hiệu trưởng trao đổi cùng các thầy xong đã quyết định tập trung bồi dưỡng Sở Thiên. Mặc dù việc bồi dưỡng này làm cho thầy cô các khoa có chút xấu hổ nhưng cũng không ngăn cản được niềm tự hào có thể dụng công bồi dưỡng Sở Thiên trở thành ngôi sao. Cuộc họp còn quyết định mời Sở Thiên làm trợ lý phụ đạo, mỗi tuần một buổi phụ đạo cho đội tuyển của trường phương pháp học tập và tư duy làm bài giống như một dạng chia sẻ kinh nghiệm. Đồng thời được hưởng trợ cấp theo tiêu chuẩn giáo viên.
Khi thầy Hiệu trưởng đề xuất này, Sở Thiên suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết lắc đầu. Một là học sinh đội tuyển thường cao ngạo khó quản lý. Thứ hai là mặc dù bản thân mình thi được điểm tuyệt đối nhưng không có nghĩa là có thể sẽ dạy người khác tốt. Thứ ba là quá trói buộc bản thân mình.
Hiệu trưởng thoáng chần chừ nhưng vẫn không từ bỏ ý định:
- Sở Thiên, em xem, tiến bộ thì cũng phải dìu những người khác cùng tiến bộ. Như vậy niềm vui nhân lên bội lần, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Hiệu phó Liễu Trung Hoa cũng lên tiếng:
- Sở Thiên, nhân tiện thôi, coi như hôm đó nhờ em, thời gian còn lại do em tự quyết định.
Sở Thiên thấy Liễu Trung Hoa cũng lên tiếng, nếu mình không góp chút sức thì cũng không được. Hắn cũng nhớ đến hoàn cảnh của mình ngày trước. Chỉ vì thành tích kém mà phải chịu nhục như thế nào, bị khinh miệt ra làm sao. Cuối cùng mở miệng nói:
- Hiệu trưởng, vậy em đồng ý phụ đạo những học sinh kém, dệt hoa trên gấm chẳng bằng đưa than ấm trong ngày tuyết rơi.
Hiệu trưởng có chút chần chừ. Phụ đạo những học sinh yếu kém có tác dụng gì đâu? Quá lãng phí thời gian công sức, cho dù có tiến bộ có lớn đi chăng nữa không thi đỗ đại học thì cũng mất tác dụng.
Hiệu phó Liễu Trung Hoa suy nghĩ một chút rồi nói với hiệu trưởng:
- Tôi cảm thấy việc này có thể thực hiện được. Các học sinh đội tuyển thực lực cũng cao, dù phụ đạo thế nào cũng không có khả năng xuất hiện thiên tài Sở Thiên thứ hai. Nhiều lắm là điểm sẽ cao hơn một chút mà thôi. Còn đói với học sinh kém, nếu như có sự trợ giúp của Sở Thiên, chỉ cần c vài người thi đỗ đại học thì cũng là thành công rồi, có thể nâng cao tỉ suất thi đỗ. Hơn nữa giáo viên các lớp cũng đỡ phải lo quản lý những học sinh này, để tâm lo đến những học sinh khác, có thể gián tiếp nâng cao hiệu suất quản lý, nâng cao thành tích học sinh.
Hiệu trưởng có chút suy tư rồi đập bàn nói:
- Thầy Liễu, đúng là thầy có con mắt nhìn xa. Phương án này còn tốt hơn phương án ban đầu, được, chúng ta lập tức tập trung các thầy giáo cuối cấp họp lại, Sở Thiên cũng cùng tham gia.
Trong lòng thầy Hiệu trưởng suy tính. Chỉ riêng mình Sở Thiên đã có thể đưa trường Thiên Đô lên mây rồi. Chỉ cần đến lúc thi đại học Sở Thiên có thể đỗ thủ khoa thì danh tiếng gì cũng có, những người khác, Sở Thiên muốn làm thế nào thì làm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vnSở Thiên bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ đến việc tự mình gặp phải một đống chuyện mệt mỏi sắp tới chỉ đành cười khổ, sao số mình lại phải lao lực thế này?
Thầy Hiệu trưởng sợ rằng các thầy cô sẽ phản đối phương án này, không ngờ tất cả đều nhất trí tán thành. Hiệu trường nghĩ kĩ mới thấy rằng vốn dĩ các thầy cô đều có suy nghĩ ích kỉ của mình. Thực sự chẳng thầy cô nào muốn đem đội tuyển của mình nhường cho Sở Thiên phụ đạo. Nếu không thì trong kỳ thi đại học đạt thành tích cao không biết công lao này sẽ thuộc về ai? Ban đầu vì áp lực của thầy Hiệu trưởng nên không tiện phản đối mà thôi. Nhưng việc để Sở Thiên phụ đạo những học sinh kém lại khác. Dù sao thì những học sinh đó tự các thầy cô cũng từ bỏ rồi, không nằm trong kế hoạch của mình. Nếu như Sở Thiên có thể làm cho bọn họ thành công thì chính là thành công của bọn họ. Còn nếu bồi dưỡng không thành công cũng không sao, bản thân mình cũng giảm bớt sức lực. Việc này đúng là một mũi tên trúng hai đích. Vậy thì sao lại có thể không vui mừng cho được.
Cuối cùng, một thầy giáo bỗng đặt ra vấn đề:
- Vậy lớp 13 này sẽ bố trí học ở đâu?
Hiệu trưởng sờ sờ đầu nghĩ một lúc lâu rồi vỗ bàn nói:
- Ở nhà ăn cũ.
Sở Thiên suýt chút nữa rơi từ trên bàn xuống. Nhà ăn cũ là sản phẩm của những năm 60, diện tích hơn 100 m2, bởi vì kiến trúc cổ xưa lại thêm tính năng không hoàn thiện, trường Thiên Đô đã không dùng nhà ăn này từ 2 năm trước rồi. Bình thường dùng để chứa dụng cụ thể dục và dụng cụ lao động, lại còn cách xa phòng làm việc và phòng học. Sở Thiên sẽ không phải lo lắng bị thầy Hiệu trưởng giám sát. Tuy nhiên Sở Thiên cũng biết đây cũng là cách khi không còn cách nào khác. Trường học không thể lấy ra một phòng học chính quy nào cho bọn họ tung hoành cả, không có hi vọng gì cho những học sinh kém dùng.
Sau hơn nửa giờ thảo luận, phương án đã được chốt lại. Trong 12 lớp của khối 12, mỗi lớp tự nguyện đăng ký 3 học sinh kém nhất để thành lập lớp 13 có 36 học sinh. Sở Thiên làm chủ nhiệm lớp. Những thầy giáo bộ môn khác sẽ xác định khi bắt đầu kỳ sau bởi vì chỉ còn vài hôm nữa là đến kỳ nghỉ đông. Hiệu trưởng cố tình nhấn mạnh chữ
"tự nguyện". Sở Thiên biết điều này khó có thể thuyết phục gia đình các học sinh này nên chỉ có thể lấy tự nguyện ra để làm bình phong chối bỏ trách nhiệm.
Tất cả giáo viên chủ nhiệm lớp về đem quyết định này truyền đạt đến học sinh lớp mình, vốn nghĩ rằng sẽ không ai hưởng ứng, nhưng không ngờ mỗi lớp có tới hơn 10 học sinh đăng ký, tấp nập không thua gì lớp bồi dưỡng đội tuyển. Các thầy cô đều không biết được mấy ngày hôm nay vì những tin tức chính thức và cả những tin vỉa hè truyền đi, ấn tượng về hình tượng Sở Thiên đã khắc sâu trong nội tâm của các học sinh kém. Một vài học sinh còn lấy Sở Thiên làm thần tượng của mình, là hình mẫu để tự thay đổi bản thân. Còn có một bộ phận học sinh kém nghĩ rằng đến lớp 13 đó sẽ không ai quản lý mình, hoàn toàn có thể tự do tự tại tiêu khiển.
Các thầy cô giáo tất nhiên sẽ không bỏ qua những học sinh còn có chút hi vọng, cuối cùng chỉ đành chọn ra trong danh sách đăng ký lấy theo bảng xếp hạng thành tích học tập mới có thể giải quyết được vấn đề.
Khương Tiểu Bàn vì thành tích lần này có tiến bộ rất lớn nên Chủ nhiệm lớp Trương cơ bản không thể để cậu ta đến lớp 13. Khương Tiều Bàn âm thầm cầu khẩn Sở Thiên, Sở Thiên nghĩ mãi rồi cũng vẫn cự tuyệt. Hắn biết mình đã mang lại cho Chủ nhiệm Trương sự đả kích đủ nặng, không thể lại đối đầu với ông ta nữa. Nếu không thì Chủ nhiệm Trương sẽ tức đến thổ huyết mà nhảy lầu mất. Tuy nhiên Sở Thiên cũng đồng ý với Khương Tiểu Bàn buổi tối nếu cần có thể ở cùng cậu và Lâm Ngọc Đình, lúc này Khương Tiểu Bàn mới mừng rỡ buông tha Sở Thiên.
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lớp 13 cũng được thành lập. Thầy Hiệu trưởng đích thân đến nhà ăn cũ nói vài lời động viên sau đó phủi đít đi. Sở Thiên với tư cách chủ nhiệm lớp miệng còn hôi sữa nhìn ba mươi sáu học sinh yếu kém không có chút sức sống lại hãnh diện nói dõng dạc:
- Các bạn học sinh, đối mặt với các bạn tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Tôi không biết vì sao các bạn lại chọn tôi nhưng tôi biết các bạn đều là đồ cặn bã.