Các cô gái Sa Cầm Tú rất nhanh biến mất trong cơn mưa mờ mịt. Nhưng Sở Thiên không có lập tức rời đi, ngược lại ngồi xuống, vuốt bầu rượu ấm áp, sau đó rót đầy vào trong chén, ngửa cổ uống cạn chén rượu nồng. Trong cái khí trời ác liệt này, không ai có thể vui cho được.
Sở Thiên uống được ba chén, Phong Vô Tình đi lên trước vài bước, bình tĩnh nói:
- Tôi muốn giết Nặc Đính!
Sở Thiên đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu nhìn Phong Vô Tình, thản nhiên nói:
- Có thể!
Phong Vô Tình gật đầu cảm kích, ánh mắt lóe ra sát khí, nói:
- Nếu không tự tay giết lão ta, sẽ không trừ được bóng ma trong lòng tôi.
Thần tình Sở Thiên vẫn không dao động, bình tĩnh như nước, nói:
- Nếu hai ngày sau, chúng ta còn sống, em sẽ cho anh đi Tam Giác Vàng.
Phong Vô Tình trở nên thận trọng, nhớ ra điều gì, mở miệng:
- Kỳ thật trong chúng ta người thân thủ nhất trác tuyệt nhất chính là Cô Kiếm, tôi hoàn toàn tin tưởng anh ấy có thể đối kháng Liễu Xuyên Phong, Thiếu soái vì sao không để anh ấy thử sức?
Sở Thiên nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Thân thủ của Cô Kiếm đúng là tốt nhất, nhưng bây giờ anh ấy bị thua mà vẫn không hiểu tại sao, trong nội tâm tồn tại một bóng ma, cho nên nếu gặp cao thủ như Liễu Xuyên Phong, em cũng chẳng có mấy tin tưởng. Cũng như thế, trong lòng Cô Kiếm cũng không có mấy nắm chắc.
Phong Vô Tình bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, cao thủ so chiêu, sai một ly đi ngàn dặm, huống chi ai cũng không được phép thua trận chiến này.
Sở Thiên đứng dậy, nâng chén để trên bàn, chậm rãi nói:
- Đi thôi, chúng ta trở về!
Phong Vô Tình đi theo sau Sở Thiên, tay trái bật ra chiếc ô lớn che cho Sở Thiên. Hạt mưa không ngừng rơi xuống bắn tung tóe, sau đó nhỏ thành từng giọt rơi mới rơi xuống đất.
Sau khi bọn Sở Thiên lên xe rời đi, Dương Phi Dương đi ra từ một góc phố, sâu kín nhìn vài lần, lập tức quay đầu thở dài, bình tĩnh nói:
- Thiếu chủ, xem ra Sở Thiên cũng không có nắm chắc thắng hội Hắc Long, chúng ta bây giờ giết Sở Thiên, hay là trợ giúp Sở Thiên?
Từ phía sau Dương Phi Dương xuất hiện một người trẻ tuổi, trên mặt hiện ra vẻ âm tàn, lạnh lùng nói:
- Thôi đi, để hắn tự sinh tự diệt, nếu như Sở Thiên thua trận quyết chiến này, Chu Triệu Sâm nhất định sẽ không để hắn sống, chúng ta không cần phải tự mình động thủ!
Người trẻ tuổi trong mắt bắn ra tia oán độc, oán hận nói:
- Tiểu tử vô tri, cũng dám đối nghịch với ta, thật sự là không biết sống chết.
Dương Phi Dương nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện ra vài phần tình cảm phức tạp.
Bỗng nhiên, phía sau lưng có tiếng động, bọn Dương Phi Dương giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy một ông lão cầm túi rác trong tay đang lục thùng rác, lúc này mới yên tâm một chút. Người trẻ tuổi lại quét mắt hai mắt, tay phải giơ lên, hai thanh đoản đao nháy mắt đâm vào cổ ông lão, ông lão chỉ kịp kêu hai tiếng liền gục xuống trên mặt đất.
Dương Phi Dương sửng sốt, không hiểu nhìn người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi phủi tay, thản nhiên nói:
- Ông ta có thể đã nhìn thấy chúng ta!
Dương Phi Dương ngậm miệng, trong mắt có một tia không đành lòng, còn có một tia bất mãn.
- Dương Phi Dương, em rất bất mãn cách làm của tôi? Cùng Sở Thiên tiếp xúc vài ngày liền trở nên có sự cảm thông?
Người trẻ tuổi mang trên mặt vẻ uy nghiêm, còn có vẻ châm chọc:
- Đừng quên, máu tươi trên tay em dính còn nhiều hơn tôi!
Người trẻ tuổi sau khi nói xong liền vênh váo tự đắc rời đi, Dương Phi Dương tựa vào góc tường, trên mặt có vẻ rất bất đắc dĩ.
Mưa nhỏ dần, gió lạnh lại càng lớn.
Lái xe jeep được hai mươi phút, Phong Vô Tinh bỗng nhiên dừng xe lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, mở to mắt, nhìn xuyên qua cửa kính đang bị nước mưa không ngừng chảy xuống, hơi mờ mờ nhìn thấy đằng trước chiếc xe có một người trung niên.
Dù người này hóa thành tro, Sở Thiên cũng có thể nhận ra, ông ta chính là Liễu Xuyên Phong!
Liễu Xuyên Phong không có mở ô, cũng không có khoác áo mưa, cứ như vậy mà đứng giữa đường, mặc dù không có bất kỳ động tác gì, nhưng Sở Thiên lại cảm giác được khí thế bức người ập tới, thậm chí cảm giác được sát khí không hề bị mưa che lấp của Liễu Xuyên Phong.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, mở cửa xe, đi ra, không hề sợ hãi đối mặt với Liễu Xuyên Phong, ngược lại tiến lên trước vài bước, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ hội Hắc Long sợ quyết chiến thất bại, cho nên phái ông tới đánh chết tôi trước?
Phong Vô Tình cũng mở cửa xe đi ra, âm thầm cầm sẵn dao găm trong tay, nếu Liễu Xuyên Phong có hành động gì, lập tức lao lên phía trước ngăn cản.
Liễu Xuyên Phong cũng không để ý nước mưa chảy trên mặt, hung hăng nhìn Sở Thiên, lạnh lùng nói:
- Không liên quan với hội Hắc Long hội, tao tới để đòi lại nợ máu của đồ đệ, mày dám chém đầu nó trước mắt tao thì nên biết trước sẽ có ngày này.
Sở Thiên hừ nhẹ, khinh thường nói:
- Hoá ra bọn chúng là người của ông, vì sao lúc ấy không dám thừa nhận? Không sợ kẻ thù như Sói, chỉ sợ chiến hữu như lợn. Bọn chúng ở dưới cửu tuyền phỏng chừng cũng sẽ xấu hổ vì ông!
Phong Vô Tình kinh ngạc, Sở Thiên đối mặt cường địch mạnh như thế như thế còn dám chuyện trò vui vẻ, thậm chí cố ý chọc giận ông ta? Lại nhìn vẻ mặt Liễu Xuyên Phong, nhìn thấy cơ thể ông ta run lên, mới hiểu ra, hoá ra Sở Thiên đang khiến đối phương nhiễu loạn tâm thần. Đối với dạng cao thủ như Liễu Xuyên Phong, sự yên lặng so với phẫn nộ còn đáng sợ hơn gấp bội.
Liễu Xuyên Phong quả thật nổi giận; nhưng không hiểu nổi Sở Thiên dựa vào cái gì dám khiêu chiến mình. Lần trước, ở Hắc Long Tower đối chưởng, đã biết thực lực của Sở Thiên kém xa bản thân, bây giờ còn dám lớn lối như vậy, hay là lần trước là cố ý ẩn dấu thực lực?
Kỳ thật Liễu Xuyên Phong không biết, Sở Thiên đêm đó tam đao lục động mất không ít máu, lại bôn ba bốn phía, công lực hoàn toàn không bằng một nửa bình thường, cho nên khiến Liễu Xuyên Phong thiếu chút nữa đắc thủ, khiến ông ta sinh ra không ít ảo giác.
Đêm nay, sở dĩ Sở Thiên cứng rắn, mạnh mẽ, là muốn Liễu Xuyên Phong bị rối loạn không thể phán đoán chính xác, ảnh hưởng tới lòng tin của ông ta.
Liễu Xuyên Phong cũng không phải người ngu, biết đang Sở Thiên chọc giận mình, nhưng vẫn là tiến lên trước hai bước, quyết định dùng thực lực đến xò xét, vì thế lạnh lùng nói:
- Đêm nay, để cho Liễu Xuyên Phong ta lại lĩnh giáo hùng phong của Thiếu soái!
Sở Thiên không cam lòng yếu thế, đưa tay phải ra, thản nhiên nói:
- Liễu Xuyên Phong, đối phó với kẻ vô sỉ như ông chỉ cần tay phải là đủ.
Sở Thiên cũng là bất đắc dĩ, tay trái của mình căn bản không thể chuyển động tự nhiên, chỉ có thể dùng kế khích bác Liễu Xuyên Phong, hy vọng có thể khiến lão ta tức giận, cũng dùng một tay cùng chính mình so chiêu, nếu không mình nhất định bị thua.
Quả nhiên như Sở Thiên sở liệu, nét mặt Liễu Xuyên Phong lộ ra sát khí, nổi giận mắng:
- Nhóc con, kiêu ngạo, ngông cuồng đến cực điểm, bản tôn hôm nay một tay lấy mạng mày, xem mày lúc sắp chết còn có thể mạnh miệng hay không.
Gió lạnh thổi bay nước mưa cạnh lỗ tai. Liễu Xuyên Phong hơi di động chân, trên người nháy mắt tản mát ra khí thế bức nhân.
Sở Thiên không dám chần chừ, hướng về bên cạnh sườn tiến tới. Lúc này, trong lòng hắn là một mảnh kỳ ảo, vô tư vô tưởng.
Đó cũng không phải do cố ý, mà là tự nhiên sinh ra.
Sở Thiên tập trung tinh thần nhìn Liễu Xuyên Phong, một cảm giác không thể hình dung nổi lên.
Sở Thiên rất khó nói ra bản thân cảm ứng được cái gì, chỉ có điều trong lòng rất không thoải mái, áp lực vô hình của Liễu Xuyên Phong vọt tới, ảnh hưởng tới tinh thần bình lặng của bản thân, thậm chí ngay cả tập trung tinh thần cũng không được.
Liễu Xuyên Phong đề cao tinh thần đến cực hạn, chân khí tràn đầy kinh mạch, tay phải hóa thành quyền, dứt khoát đánh tới Sở Thiên.
Sở Thiên vận hết toàn lực, lại tập trung tinh thần, tay phải hơi trầm xuống, bất cứ lúc nào chuẩn bị phản kích.
Toàn thân Sở Thiên cảm giác đau rát như bị bỏng, hàng trăm hàng ngàn cổ lực đạo. Chúng chia rẽ thành nhiều bộ phận, có cái thì như muốn kéo cả người ra trước, có cái lại muốn đè người xuống, còn có vài cỗ lực đạo ngang ra, xoay tròn, giống như rơi vào vòng xoáy của sóng giữ trên biển cả, khiến người ta không còn năng lực làm chủ bản thân.
Phong Vô Tình rất sửng sốt, không ngờ Liễu Xuyên Phong dũng mãnh như thế.
May mắn cho Sở Thiên sinh ra cảm giác trước một bước, nếu không lúc này sợ sớm ngã trái ngã phải, khó có thể thăng bằng.
Quyền ảnh đầy đất, bốn phương tám hướng đều có quyền đầu của Liễu Xuyên Phong, hư thật khó dò.
Sở Thiên có thể nhìn rõ Liễu Xuyên Phong đang ở phía trước, hơn nữa muốn dùng một quyền đánh vào bụng dưới hạ sát mình.
Hiển nhiên, tốc độ của Liễu Xuyên Phong nhanh hơn nhiều so với Sở Thiên, cho nên Sở Thiên mặc dù đã ở vội vàng thối lui, nhưng vẫn hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Liễu Xuyên Phong.
Hiện tại, Sở Thiên mới biết tại sao Dương Phi Dương lại không hề tin tưởng mình, hoá ra Liễu Xuyên Phong thật đúng không thể xem nhẹ.
Hiện tại, Sở Thiên chỉ có thể lui ra phía sau hai bước, thoát khỏi sự tập trung khí cơ của Liễu Xuyên Phong. Ngay lúc, Sở Thiên lui bước, thân hình Liễu Xuyên Phong như quỷ mỵ nhảy đi qua, đuổi theo Sở Thiên, đơn chưởng lăng không bổ xuống, vụ đưa Sở Thiên vào chỗ chết.
Sở Thiên mặc dù lui ra sau, bởi vậy súc tích được lực lượng, nhìn thấy Liễu Xuyên Phong bổ nhào xuống trước mắt, hét lớn một tiếng, không tránh không né tiến lên trước, tay phải toàn lực xuất chưởng, nhưng không đón đỡ chưởng pháp của Liễu Xuyên Phong mà đánh vào cổ họng ông ta.
Liễu Xuyên Phong thất kinh, ôngta tin tưởng nắm đấm của mình có thể đánh bay Sở Thiên, nhưng mình cũng sẽ bị thương không nhẹ. Nhớ rằng, Phong Vô Tình còn ở bên như hổ rình mồi.
Liễu Xuyên Phong hơi suy nghĩ, nắm tay nháy mắt thay đổi phương hướng, đối công với Sở Thiên.
"Phanh", hai người đều lùi lại vài bước, khí huyết quay cuồng không ngừng, trong long Liễu Xuyên Phong hơi lo sợ: Vì sao hôm nay Sở Thiên còn mạnh hơn lần trước? Lần trước tám phần công lực đánh Sở Thiên lui vài bước, hôm nay chín phần công lực kết quả vẫn thế? Xem ra đợi một thời gian nữa, kẻ này nhất định sẽ rất đáng sợ.
Nghĩ đến đây, trong mắt Liễu Xuyên Phong lại dâng lên sát khí vô tận, vừa rồi xuất phát từ hiếu thắng mới một tay công kích Sở Thiên, bây giờ muốn giết Sở Thiên, đương nhiên phải sử dụng cả tứ chi, đạt được mục đích mới là trên hết.
Thân hình Liễu Xuyên Phong vặn vẹo, giây lát đã tới trước mặt Sở Thiên.
Quyền tới vô cùng linh hoạt, sắc bén. Sở Thiên đổ mồ hôi, nắm chặt tay, lấy cứng đối cứng với Liễu Xuyên Phong.
"Phanh", lần này cả hai đều không lui lại, hai nắm đấm dính vào nhau đứng yên trên không trung. Nước mưa chảy trong khe trống, lập tức, khóe miệng hai người đều chảy ra máu tươi, chảy xuống cằm, nhỏ đầy trên đường.
Cả hai chủ động lui về phía sau, lạnh lùng nhìn đối phương.
Mí mắt Liễu Xuyên Phong khẽ nhúc nhích, tay trái hóa thành chưởng, tay phải hóa thành quyền, rót đầy lực lượng, sắc bén kích sát Sở Thiên.
Phong Vô Tình tự nhiên cảm thấy sát khí của Liễu xuyên Phong tản mát ra, sớm đã có đề phòng, nhìn thấy Liễu Xuyên Phong đánh tới Sở Thiên, tập trung tinh thần, vận kình phi con dao găm trong tay, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất lao tới ông ta.
Dao găm như chớp giật bay thẳng tới sườn trái Liễu Xuyên Phong.
Mũi đao phóng ra dày đặc khí tức âm hàn, bao phủ hoàn toàn Liễu Xuyên Phong.
Với khả năng của Liễu Xuyên Phong, cũng buộc phải dừng sát chiêu với Sở Thiên, dụng toàn lực ứng phó dao găm phía sau.
Liễu Xuyên Phong mãnh liệt đề khí, biến hóa thân pháp, lăng không đá bay dao găm về phía Sở Thiên. Sở Thiên khẽ bước, né con dao chỉ trong gang tấc, trên mặt cười khổ không ngừng, tay trái không tiện hoàn toàn chế ước sự linh hoạt của cơ thể.
Ánh mắt Liễu Xuyên Phong tỏ ra vẻ tiếc nuối, khẽ thở dài, tự hỏi khó có thể ở dùng một hai chiêu *giết chết Sở Thiên, vì thế triển khai thân pháp, tránh thoát công kích của Phong Vô Tình, lui về phía sau, biến mất trong cơn mưa mờ ảo.
Phong Vô Tình đứng cạnh Sở Thiên, ân cần hỏi:*
- Thiếu soái, thương thế như thế nào?
Sở Thiên nhẹ nhàng vỗ ngực một cái, lắc đầu nói:*
- Khí huyết nhộn nhạo tạo thành vết thương nhỏ, không có gì trở ngại, còn tưởng rằng có thể cùng Liễu Xuyên Phong lưỡng bại câu thương, gia tăng tỷ lệ thành công cho Thiên Dưỡng Sinh, ai ngờ tên kia so với tưởng tượng của tôi lợi hại hơn rất nhiều, cùng lắm cũng chỉ bị thương nhẹ thôi.
Phong Vô Tình gật đầu, nói:*
- Có cần nói chuyện Liễu Xuyên Phong bị thương cho Thiên Dưỡng Sinh không?
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói:*
- Không cần, miễn để ảnh hưởng tới tâm lý của Thiên Dưỡng Sinh!
Đèn đường trong mưa mịt mùng trông rất cô độc, nhưng cũng khiến cho con người ta bớt đi tịch mịch.
Mười lăm phút sau, Sở Thiên đã tới Hắc Long Tower, vừa bước vào trong đã được Phàm Gian đón tiếp, cậu ta cung kính nói:*
- Thiếu soái, hai người rốt cục đã trở lại, em còn sợ mưa to gió lớn sẽ gây cản trở nữa chứ!
Sở Thiên khẽ mỉm cười, vỗ bả vai Phàm Gian, bình tĩnh nói:*
- Không có việc gì lớn, Phàm Gian, tí nữa lên lầu tìm tôi, tôi có truyện quan trọng cần một người đáng tin cậy đi làm.*
Đây là lần đầu tiên Phàm Gian nghe thấy Sở Thiên trả lời 'Không có việc gì lớn " trong lòng hơi khiếp sợ, lập tức đoán ra hội Sở Thiên đi ra ngoài nhất định đã gặp không ít phiền toái, chỉ có điều cũng đã giải quyết xong, sau đó Sở Thiên nói có chuyện quan trọng giao cho mình, liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Sở Thiên trở lại tầng cao nhất, vừa mới nằm xuống ghế sô pha, Khả Nhi và Phương Tình cũng đã đẩy cửa đi vào. Sở Thiên cũng không kiêng kị các cô, xé chiếc áo ra, nhìn cánh tay trái bị thương, tuy rằng miệng vết thương đã đóng vảy, nhưng toàn bộ cánh tay vẫn là hơi sưng tấy, thậm chí còn có máu tươi chảy ra.
Khả Nhi đau lòng, vội vàng lấy hộp y tế, lấy bông băng thuốc đỏ, nhẹ nhàng giúp Sở Thiên lau sạch máu tươi, thương tâm nói:*
- Thiếu soái, sao lại chảy máu thế này? Có phải vết thương đã nhiễm trùng rồi không? Có cần tìm bác sỹ không?
Sở Thiên hôn nhẹ hai má Khả Nhi, trấn an nói:*
- Không có việc gì, đêm nay cùng Liễu Xuyên Phong đại chiến một trận, không cẩn thận khiến vết thương bị rách miệng!
Khả Nhi nghe thấy tên “Liễu Xuyên Phong” mai phục Sở Thiên, thầm hận không ngừng, làm ra tư thế muốn nổ súng, nói:*
- Tức wá không thể dùng súng bắn nát đầu lão ta.
Lúc này, Phương Tình đưa cho Sở Thiên một ly nước ấm, còn có vài viên thuốc, cười nói:*
- Em ngàn vạn lần đừng xúc động, Thiếu soái bây giờ không phải là bảo toàn đi ra sao? Chứng minh Liễu Xuyên Phong cũng không có gì đặc biệt hơn người đấy.
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, hắn không thể để cho hai hồng nhan này quá lo lắng, trong lòng lại đang thở dài: Nếu bên cạnh không có Phong Vô Tình, khiến Liễu Xuyên Phong không nắm chắc có thể giết mình, chỉ sợ máu tươi của mình hiện tại đã theo mưa rửa sạch đường phố rồi.
Hơn mười phút sau, Phàm Gian khẽ gõ cửa, không đợi Sở Thiên nói, Khả Nhi và Phương Tình đi ra ngoài, cười với Sở Thiên nói:*
- Chúng ta đi chuẩn bị cho Thiếu soái một bữa cơm thịnh soạn, để đền bù những mệt nhọc đêm nay.
Sau khi các cô đi khỏi, Phàm Gian đi đến, cung kính hỏi:*
- Thiếu soái, có chuyện gì cần phân phó?
Sở Thiên chỉ vào sô pha. Sau khi Phàm Gian ngồi xuống, vẻ mặt Sở Thiên trở nên nghiêm túc, nói:*
- *Ngày quyết chiến, cậu phái vài người thủ hạ có thể tin tưởng được tới cục Công an, tới văn phòng làm việc của Cục phó Cổ tìm vài thứ, tôi sẽ thu xếp để bọn họ có thể đi vào.
Vẻ mặt Phàm Gian cũng trở nên thận trọng, theo lời Sở Thiên, thì đây có lẽ không phải là món đồ bình thường.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, nói:*
- Đó là bản ghi chép giao dịch, phỏng chừng có thể tìm ra chứng cứ hội Hắc Long buôn lậu thuốc phiện trong lịch sử, kỳ thật hội Hắc Long buôn lậu thuốc phiện đối với chúng ta không có ý nghĩa trực tiếp gì, nhưng đối với Chu Long Kiếm mà nói, đó là một cái cớ tốt!
Phàm Gian gật đầu, nói:*
- Thiếu soái yên tâm, em lập tức sắp xếp người đi làm!*
Bỗng nhiên, Sở Thiên nhớ tới bức họa "Mona Lisa" *trên vách tường của Cục phó Cổ trên mặt hiện lên sự vui vẻ, nói:*
- Phàm Gian, cho người trực tiếp điều tra về bức họa "Mona Lisa" trên vách tường văn phòng Cục phó Cổ.
Phàm Gian hơi kinh ngạc, nhưng không nói gì thêm, lĩnh mệnh đi ra ngoài sắp xếp.
Sở Thiên nhìn Phàm Gian rời đi, tán dương cười cười, có một mưu sĩ thật là tốt, có thể cho mình thanh nhàn không ít.
Mưa nhẹ nhàng gõ cửa sổ sát sàn, bóng đêm mịt mờ, khiến người hết sức mệt mỏi. Sở Thiên lại muốn nhìn Thiên Dưỡng Sinh một chút, vì thế nói với Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh, Lão Yêu và Cô Kiếm cùng nhau đi tới. Một lát sau, hành lang đã đứng đầy người, đều đang chờ đợi Sở Thiên.
Mấy người Sở Thiên đứng ở tầng mười, cuối tầng mười là một căn phòng bí mật rộng tới ba trăm met vuông. Thiên Dưỡng Sinh đã ở trong đó gần ba mươi tiếng rồi, anh ta đi vào cầm theo mười mấy cái bánh mỳ và một thùng nước đá lớn, cũng không ai biết anh ta làm gì trong đó, bởi vì Sở Thiên sớm đã hạ lệnh, không ai có thể quấy nhiễu Thiên Dưỡng Sinh.
Bóng đêm thâm trầm, đèn sáng như sao, đất trời hòa ái trong yên lặng, không có tai hoạ, không có máu tanh, cũng không có tiếng động.
Sở Thiên nhẹ nhàng mở cánh cửa chính của mật thất, bỗng nhiên vang lên một tiếng động kỳ quái, đơn điệu, ngắn ngủi, bén nhọn, đáng sợ, một tiếng tiếp theo một tiếng, như xa như gần vang lên không ngừng.
Sở Thiên trong lòng hơi động, biết đây là tiếng rút đao.
Ánh mắt bọn Sở Thiên dần thích ứng với bóng đêm, dựa vào ánh phản quang, nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh nắm chặt chuôi đao tối đen. Anh ta cúi đầu nhìn mình thanh đao trong tay, cảm thấy mình như dần dung hợp vào bóng tối, chìm vào vỏ đao đồ sơn.
- Giết!*
Thiên Dưỡng Sinh đơn giản rút đao ra!
Trong thanh âm bén nhọn ngắn ngủi, mang theo một loại lực lượng không ai nói ra nổi thành lời, bất kể ai nghe thấy loại âm thanh này đều có cảm giác cổ họng khô rát, tim đập nhanh hơn, dạ dày co rút lại, tâm thần khó bình tĩnh, ngay cả đám Sở Thiên cũng bị ảnh hưởng.
Sở Thiên nhìn bóng lưng Thiên Dưỡng Sinh, rất bình tĩnh nói:*
- Bao nhiêu lần?
Thiên Dưỡng Sinh không chút do dự, mở miệng trả lời:*
- Chín ngàn bảy trăm bốn mươi bảy lần.
Đây là số lần Thiên Dưỡng Sinh rút đao, nhưng chỉ là con số của hôm nay.
Thiên Dưỡng Sinh xoay người lại, khóe miệng nở nụ cười, thản nhiên nói:*
- Đói bụng quá!
Sở Thiên mỉm cười, tay phải vung lên, Lão Yêu bật đèn trong phòng lên, toàn bộ căn phòng trở nên sáng hăn, Phong Vô Tình tiến lên trước vài bước, cầm hộp đồ ăn đặt trên mặt bàn, mở nắp ra.
Sáu món ăn rất tinh xảo, vẫn còn nóng hổi, còn có mấy chiếc bánh bao nhỏ, một nồi cơm tẻ, một bình rượu Trúc Diệp Thanh tinh khiết và thơm ngào ngạt.
Thiên Dưỡng Sinh không chút khách khí ngồi xuống, cắn bánh bao. Tất cả mọi người phát hiện, rút đao chín ngàn bảy trăm bốn mươi bảy lần nhưng tay vẫn rất vững vàng, vẫn rất có lực, không có chút nào run rẩy và đung đưa.
Giờ phút này, không ai còn lo lắng quyết chiến trên Phượng Hoàng Sơn.