ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Đêm khuya thanh vắng, ánh sáng từ chiếc đèn bàn trên bàn hắt hiu tụ lại thành những đậu tằm lớn nhỏ.

Những cơn gió cứ quất từng hồi trên cửa sổ. Những hạt mưa tựa như những mũi tên nhọn phi mình vào cái vách tường đất sét. Tất thảy thứ âm thanh ấy cứ hỗn hợp đan xen vào nhau rõ ràng đó không phải thời điểm thích hợp để yên giấc vào lúc này.

Ngồi bên bàn hồi lâu Sở Thiên cũng chẳng động tĩnh gì, hắn đang trầm tư xem là làm thế nào để tiêu diệt Thiên Lang thì Khả Nhi từ phía sau đi đến, dùng thứ thuốc thảo dược mà Oánh Tử Tử đưa cho thoa vào vết thương cho hắn, đầu lưỡi dao sắc bén biến da thịt hắn không khác gì đậu phụ bị hổng một lỗ, chỉ cần khẽ cử động là đau nhức nhối, vì thế lúc thoa thuốc lên vết thương, Sở Thiên không khỏi nhíu mày.

 

Khả Nhi thôi thoa thuốc, nhẹ nhàng hỏi:
- Có đau không?

Sở Thiên lắc đầu, trấn an cô nói:
- Không sao đâu, trước ’Tam đao lục động’ còn chịu được, huống chi cái vết thương cỏn con này?

Dù lời Sở thiên nói qua loa hời hợt nhưng động tác của Khả Nhi lại trở nên càng thêm dịu dàng.
Băng bó xong, lại kéo tay trái Sở Thiên lên xem, những vết thương bị ‘Tam đao lục động’ ngày trước liền khá nhanh, miệng vết thương cũng đã kết thành vết sẹo hồng hồng.

Khả Nhi khẽ thở dài, dùng chỗ thảo dược còn lại thoa cánh bên cánh tay trái, giọng thương xót nói:
- Thiếu soái, nghe lời Khả Nhi, sau này phải chăm sóc tốt bản thân đấy!

Sở Thiên cảm nhận được tình ý của cô, ngẩng đầu lên với vẻ bất an rồi lại khẽ gật đầu.

Khả Nhi cảm nhận được một chút tâm sự trong mắt Sở Thiên, khẽ hỏi:
- Thiếu soái, anh có tâm sự phải không? Liên quan đến Oánh Tử Từ phải không?


Sở Thiên khẽ mỉm cười, cũng không giấu giếm, chậm rãi nói:
- Oánh Tử Tử đồng ý mang thứ đó cho anh, đương nhiên cũng có điều kiện, cô ta muốn anh giết Thiên Lang, anh cứ nghĩ mãi làm thế để tiêu diệt được đám kỵ binh của Thiên Lang đây!

Khả Nhi nhẽ nhíu mày, lo lắng nói:
- Sức mạnh của Thiên Lang ai ai cũng biêt, huống chi bên người còn hàng ngàn kỵ binh nữa, mấy người bằng xương thịt chúng ta sao có thể đấu với đội quân hùng dũng như vậy, điều kiện của Oánh Tử Tử phải chăng quá mức hà khắc?

Sở Thiên lấy tay vặn vặn cái đèn điều chỉnh độ sáng, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nói:
- Không hà khắc đâu, người dân thôn Cáp Nhĩ vì cứu chúng ta mà bị đám kỵ binh của Thiết Lương làm cho đầu rơi mặt đất, huống chi chúng ta còn nợ máu vụ doanh trại chăn thả, lấy cách làm người của Thiên Lang, nếu không san bằng trại Cáp Nhĩ, gã sao có thể tự vực dậy uy tín của mình được?

 

- Dân làng Cáp Nhĩ đã cứu chúng ta, chũng ta phải có trách nhiệm giúp họ trừ khử mối tại hại ngầm này.

Khả Nhi gật gật đầu, giống như hồ đã hiểu ý của Sở Thiên, trong mắt hiện lên một thứ gì đấy khó hiểu.

Lúc này, Mai Tử vẫn đang giận dỗi.

Nguyên nhân giận dỗi của cô rất đơn giản, cô muốn biết giữa Oánh Tử Từ và Sở Thiên đang nói chuyện gì, hai người đi ra ngoài một lát, không biết nói với nhau những gì, sau khi trở về không những không có cảnh đấu kiếm đua nỏ căng thẳng, ngược lại cả hai đều mang một nụ cười rất tươi, khiến cô thực sự tò mò, vì thế lần nữa cô dồn hỏi chị.

Nhưng Oánh Tử Tử ngậm miêng một mực không nói, chỉ vỗ vai Mai Tử, thở dài nói:
- Có một số chuyện em không hiểu đâu!

Mai Tử nhìn chị thêm vài lần, rồi với vẻ không bằng lòng cong miệng lên, dùng thói quen hành động đóng sập cửa đi ra ngoài.

Oánh Tử Tử lắc đầu bất đắc dĩ. Tính cách mạnh mẽ của con nha đầu này giống mình quá, mình làm hỏng nó rồi, đổi lại việc khác mình sẽ mềm lòng mà nói cho nó, nhưng chuyện đêm nay thì nhất quyết không. Nói ra chẳng khác nào làm hại nó.

 

Mai Tử chống cái ô xuống đi được 10 thước, gầm rú lên hai tiếng, cơn mưa ập đến cũng khiến cô dịu dần đi,
Trong nội tâm cô cũng suy nghĩ rõ ràng, chị và Sở Thiên bọn họ trò chuyện với nhau nhất định là sự tình cực kì quan trọng, vì suy nghĩ cho sự an toàn của mình nên không còn cách nào để báo cho chính mình, nghĩ đến đây, tâm trạng của Mai Tử dường như tốt lên nhiều, cũng có cảm giác áy náy với chính bản thân mình.

- Ai da, ai da!
Phòng bên cạnh hình như có mấy tiếng ồm ồm? Lại thêm vài phần thê lương nữa, Mai Tử biết đó là nơi giam giữ Hoàng Thiên Hùng, mặc dù chẳng có hứng thú gì với gã nhưng trong cái đêm khuya thanh vắng thế này mà gã vẫn còn kêu?Cô không ngăn được tiến lên xem rốt cục là chuyện gì.

Mai Tử vừa mới bước đến cửa, động tĩnh bên trong dường như trở nên càng lớn, tiếng kêu càng gần tường hơn
- Đau chết mất, đau chết mất, ai cứu tôi với!
Tiếng kêu của Hoàng Thiên Hùng vẫn không dứt, Mai Tử nóng lòng mở tấm cửa gỗ, đụng phải cái chốt mở nguồn điện của cái phòng lộn xộn ấy. Bụp - một tiếng lóe lên khiến mười lăm bóng đèn vụt sáng.

Theo ngọn đèn sáng lên, hành động của Hoàng Thiên Hùng cũng dừng lại, trên mặt nở một nụ cười, nhưng lập tức gã lại trở về với bộ dạng đáng thương khổ sở.

Cây dù nhỏ từng giọt mưa xuống đất, Mai Tử tiến lên trước vài bước, nhìn Hoàng Thiên Hùng bị trói trông không khác gì một cái bánh chưng, đầu gã thấm đẫm máu tươi, trên người dính đầy bùn trộn với nước mưa, tóc thì bị máu chảy xuống dính đến lông mày, gã tự nhìn mình với ánh mắt đầy xót thương đau đớn.

- Rốt cục ngươi đang làm gì? Gào thét cái gì vào nửa đêm canh ba?
Mai Tử không có thù hận gì với Hoàng Thiên Hùng cả, nhưng cũng chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp:
- Có phải muốn đánh thức người khác để cho bọn họ giết ngươi phải không?

 

Hoàng Thiên Hùng lắc đầu cật lực, không ngừng cầu khẩn nói:
- Cô gái, tôi biết cô là người tốt, nếu không cũng sẽ không cho tôi uống rượu, cho tôi bánh mì ăn, không phải tôi muốn gào lên mà là bị dây thừng buộc máu không lưu thông được, toàn thân lại bị ướt sũng, cả người khó chịu lắm giống như là cảm giác ngột ngạt trong cái chảo vậy, tôi chỉ có cách đâm vào tường để giảm bớt nỗi đau thôi, cầu xin cô, giúp tôi nới lỏng dây thừng với.

Phong Vô Tình quả thực buộc rất chặt, đừng nói là Hoàng Thiên Hùng, ngay đến con tinh tinh bị cột thì cũng không thể nào trốn thoát.

Mai Tử cau mày, trong khoảng thời gian ngắn trở nên do dự.

Thảo nguyên hoang dã, hết thảy hết thảy đều bị dông tố bao bọc bên trong, hồn thành một mảnh mở mịt, mơ hồ và hỗn loạn.

 

Nửa đêm, ánh lửa ngút trời, mặc dù mưa rất lớn, nhưng một chút hơi gió vẫn len lỏi được đến căn phòng.

Sở Thiên nghe thấy tiếng kêu gào hoảng loạn, lập tức khoác áo lao ra khỏi giường, bỗng phát hiện Khả Nhi tự dưng biến đâu mất tích, nhưng bên ngoài có tiếng người ồn ào, mọi người ra vào để cứu hỏa, cũng không kịp nghĩ gì nữa, hướng đằng nhà Oánh Tử Tử chạy ra, bọn họ cũng ùa ra chạy theo sau.

Oánh Tử Tử kinh ngạc không hiểu sao lại có trận đại hỏa này, biết chắc là có người âm mưu, vì thế kéo “Thiết y thập bát kỵ” quát:
- Mọi người không cần dập lửa nữa, mau ra cửa trại phòng thủ, tránh kỵ binh của Thiên Lang tập kích!

“Thiết y thập bát kỵ” gật đầu, xoay người suất lĩnh một đội tinh nhuệ phóng theo hướng cửa trại.

Ánh lửa khiến một vài chú ngựa sợ hãi, hí tiếng vang dội cả trại Cáp Nhĩ.

Oánh Tử Tử vừa mới phân nhiệm vụ xong, Sở Thiên cùng đám người liền chạy tới nhìn căn phòng vẫn đang cháy, hỏi:
- Trận hỏa hoạn này sao lại kì quái đến thế? Nếu là vì không cẩn thận thì thế lửa làm sao lại lớn đến như vậy? Nếu đã là do có người cố ý phóng hỏa sao lại chọn nơi cao nhất trại Cáp Nhĩ làm gì?

 

Oánh Tử Từ cười một cách đau khổ, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, còn tưởng rằng kỵ binh của Thiên Lang tập kích, nhưng không nghe được tiếng kêu thảm thiết và tiếng vó ngựa.

- Chị, cứu em!

Tiếng gọi vẫn không ngớt từ bên phía căn phòng ấy, gương mặt Sở Thiên biến sắc, không thể chần chừ thêm hắn liền tiến về phía căn phòng, trong lòng vẫn tỏ ra sinh nghi, lẽ nào là Hoàng Thiên Hùng làm loạn? Hắn rất nhanh đã đi tới cửa, trong làn khói ngút trời mơ hồ ấy hắn thấy thấp thoáng bóng dáng của Mai Tử.

Oánh Tử Tử nhìn thấy em bị nhốt trong biển lửa, liều mạng lao vào căn phòng, vừa mới tiến lên trước vài bước đã bị Sở Thiên giật mạnh về phía sau, quát:
- Oánh Tử Tử, cô chán sống à? Lửa lớn thế này lao vào có khác nào thiêu thân phi đầu vào lửa! Mau đổ nước, mau đổ nước!

Oánh Tủ Tử dần tỉnh táo lại, vội để người ta tiếp nước cứu hỏa, mười mấy thùng nước tưới vào dập đám cháy, ngọn lửa đã phần nào rụi bớt.

Chỉ chờ lúc ấy, Oánh Tử Tử lấy một thùng nước lạnh đổ ụp lên người mình, rồi liều mạng nhào vô căn phòng, tránh cho những ngọn lửa luôn vươn mình chộp lấy người Mai Tử, tay phải đỡ cô ấy đứng dậy.

 

Ngoài cửa, người dân trại Cáp Nhĩ cũng dồn dập tát nước cứu hỏa, chẳng bao lâu, Oánh Tử Tử và Mai Tử đã nhanh chóng ra đến cửa, đúng lúc ấy, xà ngang bỗng kêu rắc một tiếng, nó đang bị thiêu đốt và chuẩn bị từ nóc nhà rớt xuống mang theo ngọn lửa bắn vào hai người họ.

Oánh Tử Tử cảm nhận được mối nguy hiểm từ phía sau nên bước vội hơn, Mai Tử không may vấp té ngã sóng xoài trên mặt đất, lúc giơ tay ra kéo lấy chị, ngọn lửa từ chiếc xà ngang đã bùng bùng cháy đến, dù nhìn thấy nhưng Oánh Tử Tử vẫn không tránh kịp luồng lửa ác nghiệt ấy, người dân trại Cáp Nhĩ và Mai Tử kêu lên trong sợ hãi, xà ngang rơi tầm nửa thước bỗng dưng dừng lại.

Một vật gì đó như sợi dây thép thoắt ẩn thoắt hiện quấn lấy xà ngang.

Dương Phi Dương khẽ quát một tiếng:
- Đi mau!

Ánh mắt Oánh Tử Tử lộ rõ niềm cảm kích, liền kéo Mai Tử lăn ra phía ngoài cửa, Phong Vô Tình và Nhiếp vô Danh tiến lên trước hai bước, giơ tay nhấc bọn họ ném ra phía ngoài cửa, cùng lúc đó, Dương Phi Dương thu hồi dây thép. Rầm - một tiếng vang lớn, cây xà gần trăm cân rơi xuống nơi Oánh Tử Tử vừa đứng.

Lửa ở trại Cáp Nhĩ cuối cùng cũng bị dập tắt, mặc dù không có ai bị thương nhưng những gì vừa qua khiến người dân trại Cáp Nhĩ lo lắng không yên.

Ngoài phòng khách, vài người đang rửa sạch vết thương.

Vẻ mặt Mai Tử không giấu khỏi áy náy, nhìn Oánh Tử Tử một cách từ tốn, thì thầm nói:
- Gã ta luôn miệng gào thét ở trong phòng kho gọi em, em chỉ là muốn nới lỏng dây thừng một chút, ai ngờ gã đánh em ngất rồi còn châm lửa đốt căn phòng ấy nữa!

 

Sở Thiên khẽ mỉm cười nhưng không lên tiếng, Oánh Tử Tử cũng không tỏ ra xúc động hay phẫn nộ gì, chỉ khẽ thở dài nói:
- Mai Tử, em đi ngủ đi!

Mai Tử ngây người ra, không tin vào thái độ ân cần của chị, phải biết rằng, cô không chỉ để Hoàng Thiên Hùng chạy trốn, mà còn làm cho trại Cáp Nhĩ bị cháy nữa.

Lúc này, “Thiết y thập bát kỵ” mới tiến đến, vẻ mặt đầy nghi hoặc nói:
- Tôi đã kiểm kê qua rồi, thiếu hai con ngựa, có người dân nhìn thấy hai người trước sau đi ra khỏi trại Cáp Nhĩ, cách xa nhau, chừng mười phút đồng hồ, một nam một nữ.

Hai con ngựa?

Sở Thiên chợt nghĩ, từ lúc tỉnh lại đến giờ không thấy bóng dáng Khả Nhi đâu, liền đưa mắt sang Dương Phi Dương hỏi:
- Có nhìn thấy Khả Nhi đâu không?

Dương Phi Dương lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu:
- Em tưởng cô ấy đang ngủ mà!

Oánh Tử Tử phản ứng ngay, ngẩng đầu hỏi:
- Không thấy Khả Nhi đâu sao?

Sở Thiên khẽ thở dài, ánh mắt lộ rõ nỗi ưu tư, đau khổ nói:
- Chỉ sợ cô ấy làm chuyện điên rồ thôi!

Oánh Tử Tử cùng bọn họ dường như đồng thanh hỏi:
- Làm chuyện điên rồ?

Sở Thiên gật đầu, nhìn ra bên ngoài mưa to gió lớn, nói:
- Giết Thiên Lang!

Một tia chớp từ đường chân trời lóe lên trên nền trời u ám khiến người ta khiếp sợ không rét mà run.

Mưa to đến rạng sáng thì gần như tạnh hẳn, nhưng bao trùm thảo nguyên vẫn là những đám mây đen mù mịt.

Oánh Tử Tử nhìn những đám mây đen đặc ướt át trên nền trời, dùng kinh nghiệm bao năm của mình giải thích cho Sở Thiên nói:
- Mưa vẫn chưa dứt, mà là đang tụ tập thêm một lần nữa, tin rằng hai ngày sau, mưa bão kiểu gì cũng sẽ càng hung mãnh hơn!

Sở Thiên gật đầu, nhìn ra cánh đồng xa xăm hoang vu bất tận mà không nói một lời.

Oánh Tử Tử đưa cho Sở Thiên một túi rươu mạnh, thản nhiên nói:
- Loại này được ngâm trong cái âm u ẩm ướt của khí trời, rất dễ khiến con người ta có cảm giác trầm muộn, có rảnh uống mấy ngụm rượu mạnh, không những chống được cảm lạnh, còn có thể giải sầu, chí ít thì cũng cho anh giấc ngủ ngon lành.

Sở Thiên không chút do dự cầm lấy, xoay mở nắp miệng hớp hai ngụm, thở dài nói:
- Quả thực rượu ngon! Uống hết nửa túi, tôi nghĩ có thể ngon giấc lấy mấy giờ rồi!

- Lẽ nào anh thực sự không muốn đi tìm Khả Nhi? Cô ấy thân nữ một mình đi tìm Thiên Lang quả quá nguy hiểm!
Oánh Tử Tử nhìn Sở Thiên với một ánh mắt đầy sự áy náy, cười đau khổ nói:
- Để tôi cùng anh dẫn kỵ binh trại Cáp Nhĩ tới đại bản doanh của Thiên Lang đem Khả Nhi trở về!

Sở Thiên khoát tay, trên mặt lỗ rõ vẻ nghiêm nghị chấp nhất, nói:
- Không cần, tôi tin Khả Nhi có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, nếu chúng ta tung chiến dịch tìm cô ấy thì chẳng khác nào nói cho Thiên Lang biết có người đang ngầm muốn giết gã, Khả Nhi sẽ càng thêm nguy hiểm.

 

Điều mà trong lòng Sở Thiên đang suy nghĩ là, hàng trăm con người trại Cáp Nhĩ đi tìm Thiên Lang chẳng khác gì dê tìm miệng sói, có đi mà không có về.

 

Cố gắng bình tĩnh nửa ngày trời, nét mặt của đám người Phong Vô Tình đều hiện lên một vẻ suy tư trầm trọng, rốt cục thì Khả Nhi đến nay vẫn chưa trở về, mặc dù với thực lực và kinh nghiệm không đến mức đao kiếm tinh thông của cô, nhưng cho dù là để phục kích ám sát cũng cực kì nguy hiểm, cái gan góc của Thiên Lang được cả núi Thiên Lang này biết đến, chỉ cần kế hoạch của Khả Nhi bị vỡ lở quân của Thiên Lang sẽ lập tức đuổi giết bằng được.

Tầm giữa trưa, Sở Thiên lúc ấy rốt cục cũng tỉnh lại sau mấy giờ say giấc, trên mặt dường như đã tiêu tan hết vẻ mệt mỏi, trong người bừng lên một niềm tin mới.

Oánh Tử Tử sai người chuẩn bị những món ăn ngon nhất, Mai Tử thì vẫn cứ ở trong phòng chưa đi ra.

Nhìn thấy trên mặt đám người của Phong Vô Tình dáng vẻ lo lắng, Sở Thiên đi tới, vỗ vỗ bờ vai của bọn chúng nói:
- Đừng lo lắng, Phi Dương đã nói rồi, trong súng của Khả Nhi còn ba mươi sáu phát đạn, chừng này cũng đủ để cho cô ấy ám sát Thiên Lang và rút về trại Cáp Nhĩ chúng ta.

Nghĩ đến tài bắn súng xuất quỷ nhập thần của Khả Nhi, tâm trạng mọi người mới trấn an đôi chút.

Sở Thiên bưng bát cơm lên, dùng khẩu khí dứt khoát ra lệnh:
- Chúng ta phải ăn, ăn rồi mới có sức lực!
Lúc đó trong tâm trí hắn đã hạ quyết tâm, nếu đến chạng vạng tối mà vẫn không thấy bóng dáng của Khả Nhi thì sẽ tiến đánh đại bản doanh của ThiênLang rồi đem gã ra xử lí.

Nhưng dường như bữa cơm không được yên ổn cho lắm, cơm vừa được vài xới đã nghe thấy tiếng chuông ngắn ngủi liên tục vang lên, lập tức có người dân trại Cáp Nhĩ về báo với vẻ mặt hoảng hốt:
- Oánh Tử Tử, kỵ binh của Thiên Lang đã bao vây trại ta rồi!

Oánh Tử Tử khiếp sợ, mặt cắt không ra giọt máu, nói:
- Bọn chúng đến đây bao nhiêu người?

Tên thôn dân dại Hall há hốc mồm thở phì phò:
- Hai ngàn, ít nhất cũng có hai ngàn! ’Thiết y thập bát kỵ’ đã đóng cửa cửa trại và bố trí lực lượng phòng thủ rồi!

Sao lại có nhiều người đến thế? Ánh mắt Oánh Tử Tử có chút nghi vấn, nhưng đây không phải là lúc để giằng co phán xét, cô vội ra lệnh:
- Lập tức mang trẻ em và phụ nữ già trẻ giấu vào tầng cao nhất của trại, sau đó tập hợp các nam đinh cầm súng săn lên phòng thủ!

Người dân trại Cáp Nhĩ nhanh chóng rời đi theo mệnh lệnh của Oánh Tử Tử.

Sở Thiên điềm tĩnh xới cơm, miệng nhếch lên một nụ nười thản nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi