ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Sau khi Oánh Tử Tử và hai Thiết y hưng phấn đi về, Sở Thiên dựa vào ghế bấm số gọi Phàm Gian, điện thoại vừa mới vang lên hai tiếng đường dây đã được nối, Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Phàm Gian, cậu biết trước à?

Phàm Gian vừa nghe thấy tiếng của Sở Thiên, lộ ra ý cười, nói:
- Thiếu soái, em đang định gọi điện chúc mừng đây!

Sở Thiên trong lòng có chút kỳ lạ, cười hỏi:
- Tôi có gì tốt để chúc mừng? Mấy ngày này cửu tử nhất sinh!

Phàm Gian từ đáy lòng tỏ ý khen ngợi than thở nói:
- Thiếu soái mấy ngày nay ở Hoang Nguyên là tam chiến nổi danh rồi, trận chiến phòng thủ pháo đài Lang Sơn, trận chiến trại Cáp Nhĩ, trận phục kích Hoang Nguyên giữa đêm mưa, không những khoét vào bụng Đường Môn một cái đinh, cũng khiến uy danh của Thiếu soái vang truyền khắp đại giang nam bắc.

Sở thiên ngăn không được sửng sốt, sự việc xảy ra hai ngày này không ngờ đã truyền khắp Đại Giang Nam Bắc, tốc độ cũng thật giật mình đi? Vội hỏi han Phàm Gian:
- Phàm Gian, việc xảy ra hai ngày này sao có thể lan truyền bá nhanh như vậy? Tôi giết nhiều người như vậy chẳng phải rất phiền toái sao?

Phàm Gian dường như sớm đã đoán được nghi vấn của Sở Thiên, vội cười giải thích:
- Không có gì kỳ lạ cả, sau trận chiến núi Phượng Hoàng, mọi ánh mắt đều đã bắt đầu đổ dồn về phía Thiếu soái, muốn hợp tác có, kẻ thù cũng có, còn có sự chú ý của chính phủ, tin tức tự nhiên truyền đi rất nhanh, em giữa trưa đã nhận được tin đồn của giới hắc đạo kinh thành!

Sở Thiên cười khổ sở, đã cảm giác được sự phiền toái ùn ùn kéo tới, nói:

- Tôi trước kia xử lý nhiều người của tổ chức Đột Đột và tổ Sơn Khẩu Đông Doanh như vậy, bọn chúng hao hết tâm tư để điều tra mới nghi ngờ đến tôi, bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ ánh mắt đều dõi theo tôi, phỏng chừng việc giết chết mấy trăm người Đường Môn rất nhanh sẽ bị Đường gia biết được, Phàm Gian, cậu nói cho các anh em phải cận thận, tránh cho Đường Môn điên cuồng báo thù!

Phàm Gian vội trịnh trọng đáp ứng, bỗng hiên, anh ta nhớ tới một việc, nói:
- Đúng rồi, Thiếu soái có một chuyện nhỏ hoang đường muốn báo cáo với anh, hôm trước anh Thành dẫn đến một vị người Nga, tên Alexander, anh ta nói là buôn bán vũ khí trung gian, hỏi chúng ta có muốn mua đầu đạn hạt nhân hay máy bay chiến đấu!

Sở Thiên đang uống trà, nghe thấy lời này của Phàm Gian, hoàn toàn không để ý đến hình tượng phun nước trà ra, trong trướng đám Phong Vô Tình và Khả Nhi kinh ngạc nhìn Sở Thiên, không biết sao Thiếu soái anh minh thần võ làm sao lại thất kinh như vậy.

- Cái gì?
Thanh âm của Sở Thiên bỗng tăng thêm vài lần, bắp thịt trên mặt như co rút lên:
- Phàm Gian, cậu nói tên kia lại muốn bán vũ khí cho chúng ta? Nó có phải từ bệnh viện Thanh Sơn trốn ra hay không? Đừng nói ở Thiên Triều chúng ta không dùng đến, chính là dùng tới chúng ta cũng không dám mua.

Phàm Gian không ngờ phản ứng của Sở Thiên cũng giống với mình lúc đầu, cười khổ nói:
- Tôi cũng cảm thấy hoang đường, lập tức đem anh ta đưa ra khỏi thủ đô, còn phái người theo dõi đến khi anh ta về Nga, miễn cho Chu Long Kiếm biết, như vậy sẽ cho Thiếu soái rất gặp nhiều phiên toái!

Sở thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng chậm rãi, uống vào nửa ngụm trà, nhưng lời nói kế tiếp của Phàm Gian lại khiến hắn phun ra:
- Nhưng tên Alexander này lúc gần đi có để lại phương thức liên lạc, còn nói chờ anh trở về muốn gặp mặt anh nói chuyện, anh đích thân từ chối mới hết hy vọng!

Sở Thiên gãi đầu, đồ chó hoang! Tên buôn lậu súng đạn người Nga này thấy thế nào lại chú ý đến mình? Đây không phải rõ ràng là muốn cho mình thêm phiền phức sao? Mình mua mấy thứ vũ khí đạn dược làm gì? Lấy ra để sống mái với nhau ở Thiên Triều là chuyện hoàn toàn không thể nào, lấy ra buôn bán ở Thiên Triều cũng là tội chết, cũng không thể mang những thứ vũ khí đó đi khu Trung Đông bán cho người ta đánh nhau?

Nghe đến súng đạn, đám người Phong Vô Tình và Khả Nhi cũng đoán được có người buôn vũ khí muốn bán vũ khí cho Soái quân mới khiến Sở Thiên dở khóc dở cười như thế, vì thế nhìn lẫn nhau, cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Sở Thiên cảm thấy não như phồng lên, chợt nhớ tới mục đích mình gọi điện, vội đem chuyện hai người nói về đầu đạn hạt nhân máy bay chiến đấu chuyển sang chuyện xây nhà máy, nói:

- Phàm Gian, chuyện này cứ từ từ, không cần để ý đến cái tên Alexander, tôi chuẩn bị làm một xưởng đao cụ và bãi chăn, cậu thông báo tuyển dụng một ít người đáng tin cậy đến đây, để Đường Thương Hùng dẫn đội!

Phàm Gian là một người thông minh, rất nhanh đã hiểu dụng ý của Sở Thiên, nói:
- Được, em lập tức đi sắp xếp!

Đặt điện thoại xuống, toàn thân Sở Thiên như bốc mồ hôi lạnh, cảm giác lạnh lẽo, lập tức thấy đám Phong Vô Tình đang nhìn mình, cười khổ sở dang hai tay, lắc đầu nói:
- Có một thằng điên muốn bán vũ khí chúng ta dùng làm pháo đốt!

Phong Vô Tình và vài người trộm cười, bưng nước lên uống, lời tiếp theo của Sở Thiên khiến bọn họ phun hết nước trà trong miệng ra.

- Biết là vũ khí gì không? Đầu đạn hạt nhân, máy bay chiến đấu!

Bóng đêm dần tiến tới, đèn trại Thiên Lang bắt đầu sáng lên.

Tối qua những người chủ động đứng ra tự nhận mình là hung đồ tinh nhuệ, sớm đã được Phong Vô Tình bố trí cho ăn uống no đủ, vì đêm nay họ phải đem tinh thần tinh nhuệ ra đi theo Sở Thiên thi hành nhiệm vụ nguy hiểm, chặn giết đoàn xe của phần tử Đột Đột.

Gió thảo nguyên mang theo mùi bùn đất chầm chậm thổi tới, Sở Thiên lật mình lên ngựa, Dương Phi Dương, Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Khả Nhi ước lượng số súng phần tử Đột Đột để lại, phải biết rằng đêm nay đối đầu là phần tử khủng bố, hơn nữa là người thân tín của Nặc Đính, hỏa lực và thân thủ đều khá hung mãnh, đối phó còn không nắm chắc vài phần.

Năm mươi mấy người quất roi thúc ngựa, hướng thẳng đến vùng lân cận trại Thiên Lang, để đề phòng phần tử Đột Đột gian xảo đi qua Hoang Nguyên trước, Sở Thiên sớm đã cho A Mộc Đồng bố trí bảy tám người thay nhau canh gác, chỉ cần có ô tô xuất hiện sẽ phi ngựa về báo, nhưng đến bấy giờ vẫn không có tin tức, cũng biết đám người Nặc Đính vẫn chưa qua Hoang Nguyên.

Tốc độ mọi người rất nhanh, năm phút sau, Sở Thiên đã đến gác quan sát bí mật, dẫn đầu các anh em canh gác thấy Sở Thiên tự mình đến, lập tức nhanh chân chạy tới, một mực cung kính hô:
- Lão đại, anh đến rồi!

Sở Thiên gật gật đầu, giơ tay giúp anh ta phủi cỏ trên tóc, thân thiết hỏi:
- Đến bây gờ vẫn chưa phát hiện chiếc xe khả nghi đi qua?

Các anh em canh gác không chút do dự mà lắc đầu, dùng ngữ khí kiên quyết nói:
- Cả một buổi chiều không có một chiếc xe nào đi qua, ngoại trừ hơn mười chiếc xe bò, hai mươi mấy con la đi qua, là không còn ai trên đường nữa, mà mấy người đi qua gần như đều quen mặt!

- Gần như?
Sở Thiên giật mình, nói:
- Sao lại là gần như?

Mấy gần như canh gác thấy giọng điệu Sở Thiên có hơi chất vấn, vội cẩn thận trả lời:
- Vì có mấy chiếc xe bò xiêu vẹo có người ngồi, quần áo rách nát, dùng khăn mặt kẹp tóc, chúng tôi muốn đến kiểm tra nhưng lại sợ bại lộ, cho nên không dám khẳng định là quen mặt hay không.

Sở Thiên gật gật đầu, tỏ ra lý giải, sau đó nhìn chỗ cua ở quốc lộ, hiện giờ đã khoảng tám giờ rồi, Ám Hồng nếu tin rằng đồng bọn cô ta đã giết mình, chắc chắn sẽ đi qua Hoang Nguyên trong đêm nay, cho nên bất kể muộn nữa, Sở Thiên đều quyết định đợi tiếp!

Năm mươi mấy người tay cầm cung tiễn mai phục ở hai bên đường quốc lộ, yên tĩnh không phát ra nửa tiếng động khiến A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường đều không ngăn được kinh ngạc, không ngờ Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Dah dạy họ nửa ngày liền khiến đám hung đồ ô hợp này trở nên kỷ luật nghiêm minh.

 

Thực ra Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh đều dùng cách Sở Thiên nói với họ:
- Các người là tinh nhuệ, là tinh nhuệ của trại Thiên Lang! là quân tinh nhuệ của Soái quân! Bất luận là sống hay chết, các ngươi đều không được thẹn với tinh thần tinh nhuệ!

Con người một khi đã có tinh thần, sẽ trở nên khác với bình thường! Cho nên trên người bọn họ tỏa sáng ra tinh thần tinh nhuệ.

Đêm là dài, chờ đợi là đau khổ.

Mọi người đều trong đêm yên tĩnh qua hai giờ, Sở Thiên dứt khoát nằm trên bãi cỏ nhìn bầu trời đêm sạch sẽ sau cơn mưa, sao nhiều tựa như dấu chân khiến hắn nhớ tới phương trượng Không Vô, còn vết chân trên tuyết vĩnh viễn lau không đi, trong lòng hắn khẽ thở dài, giết, bởi vì không giết, nên có thể giết.

Bỗng nhiên, từ xa vọng đến tiếng xe ô tô, lập tức làm cho người ta cảnh giác, Sở Thiên xoay người bò đi, dùng ánh đèn của ô tô cũng có thể nhận ra năm bộ xe kiểu dáng không giống nhau có rèm che đang chậm rãi đi qua, hơn nữa rõ ràng có thể nhìn thấy chiếc xe dẫn đầu chính là chiếc xe Jeep buổi trưa Ám Hồng lái đến.

Đến thật rồi!

Trong lòng Sở Thiên thoáng vui mừng, phất tay ra ám hiệu với mọi người!

A Mộc Đồng nhận được ám hiệu, lập tức mang theo vài người đến đoạn trước quốc lộ rắc mấy trăm miếng đinh sắt, cùng lúc đó, hơn mười mét có bọn Chiến Thiên Tường đợi chiếc xe cuối cùng đi qua, cũng dẫn người vụt qua rắc đinh, trước sau chặt đứt đường của ô tô.

Sở thiên thấy mọi người sắp xếp thỏa đáng, lập tức mang theo Phong Vô Tình và mười mấy người nghênh ngang tiến đến đoàn xe, Phong Vô Tình, nhiếp Vô Danh, Khả Nhi và Dương Phi Dương trong tay đều nắm lựu đạn Đức, đêm nay muốn trả thù tổ chức Đột Đột.

Ngồi trong xe Jeep dẫn đầu chính là Ám Hồng, cô nhìn xa xa về trại Thiên Lang đen đuốc sáng trưng, trên mặt lộ ra vẻ bi phẫn khó che dấu, đều là tại tên Sở Thiên đáng chém trăm ngàn mảnh kia mà ả mất đi nhiều anh em như vậy, tuy nhiên trong nội tâm ả cũng dâng lên khối cảm, tuy mấy anh em chết tại trại Thiên Lang, nhưng ả tin rằng với năng lực của vài tên đồng bọn đó nhất định có thể giết chết được Sở Thiên, chỉ cần giết Sở Thiên rồi, tranh thủ rối loạn thuận lợi đi qua Hoang Nguyên là không thành vấn đề.

Lúc Ám Hồng đang ngẩn ra, bỗng nhiên xe jeep phát ra tiếng “xì”, sau đó chầm chậm dừng lại, cũng bởi vậy khiến Ám Hòng tỉnh lại hỏi:
- Vượng Tài, có chuyện gì vậy? Xe làm sao vô duyên vô cớ dừng lại.

Vượng Tài cười khổ lắc đầu, cung kính trả lời nói:

- Chị Hồng, bánh xe hình như bị vật gì ghim vào, em xuống xem một chút!

Ám Hồng gật gật đầu, nhạy bén nhìn bốn phía nói:
- Cẩn thận một chút, tôi cứ thấy có chút khong bình thường!

- Ồ, đều bị cô phát hiện rồi?

Một giọng nói truyền tới khiến mặt Ám Hồng biến sắc, khiến toàn thân ả thoáng run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi