ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Mìn!

Phong Vô Tình đi lên trước, anh ta rút ra một con dao găm cúi người xuống, thật cẩn thận, đem đống lá khô không một kẽ hở nào ở bên ngoài gạt ra, một quả mìn do Mỹ chế tạo để chống bộ binh lọt vào mắt mọi người! Lập tức mồ hôi to như hạt đậu chảy ra từ trán Bạch Vô Hạ, từng giọt một rơi xuống quả mìn kia, thật sự rất nguy hiểm, nếu chân kia đặt xuống, e rằng bản thân đã tan tành rồi.

Sở Thiên cười cười bỡn cợt:

- Trưởng phòng Bạch, đôi khi không thể chỉ nhìn về phía trước, thỉnh thoảng cũng phải chú ý dưới chân a.

Bạch Vô Hạ cho dù tức giận lời trêu chọc của Sở Thiên, nhưng cũng nhân cơ hội đẩy nguy hiểm trả lại cho Sở Thiên:

- Có bản lĩnh thì anh dẫn đường đi.

Sở Thiên sờ sờ cái mũi, gật gật đầu, lập tức nhìn thiết bị định vị vệ tinh trong tay cô ấy.

Bạch Vô Hạ cảm thấy tên này rõ ràng là thừa nước đục thả câu, nhưng cũng không thể tránh được, chỉ có thể đặt thiết bị định vị vệ tinh vào tay Sở Thiên, Sở Thiên quay đầu ném nó cho Phong Vô Tình, địa hình nơi này nguy hiểm, chỉ có dựa vào Phong Vô Tình giàu kinh nghiệm chiến đấu trong rừng cây, nguy hiểm của mọi người mới có thể giảm bớt vài phần.

Loại bỏ quả mìn đầu tiên, đội ngũ tiếp tục đi qua rừng mưa nhiệt đới, đi về phía trước được vài bước, bước chân Phong Vô Tình dừng lại, vung tay ngăn mọi người tiến lên, chỉ thấy anh ta cẩn thận cúi người xuống, rút dao găm ra nhẹ nhàng cắt đứt một dây nhỏ, một quả mìn vướng trên cành cây rơi vào tay anh ta.

Bạch Vô Hạ đến lúc này mới cảm thấy bọn Sở Thiên thật sự có chút tài dự đoán.

Phong Vô tình quay đầu nói:

- Tắt đèn chiếu sáng, dùng đèn pin thẳng góc chiếu xuống mặt đất phía trước.

Lại đi được mấy trăm mét, đường càng ngày càng rộng ra, nguy hiểm cũng càng ngày càng nhiều, đi qua một quãng đường, đủ các loại mìn, mìn Mỹ, mìn Tô, mìn Anh, mìn Áp Phát, mìn Bán Phát, mìn Khiêu, mìn tử mẫu, mìn liên hoàn, mìn liên hoàn tử mẫu đều bị Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh dễ dàng phát hiện, sau đó nhẹ nhàng tháo bỏ tại ven đường.

Trong lòng Sở Thiên có vài phần khó hiểu, tại sao nơi này ít người lui tới nhưng lại chôn nhiều mìn như vậy? Chẳng lẽ con đường này có thể thông đến một nơi quan trọng? Nếu đúng như vậy, nơi đó phải có lực lượng hùng hậu canh gác, như thế chưa kịp đến sân bay đã xảy ra chém giết rồi sao?

Thế đời thật sự trùng hợp như vậy.

Đột nhiên, Phong Vô Tình đưa tay ra hiệu, mọi người nhận được mệnh lệnh liền dừng bước chân, nằm xuống.

Sở Thiên nhích người đến gần Phong Vô Tình, thấp giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Phong Vô Tình vểnh tai cẩn thận nghe, lại ngửi không khí xung quanh, nhỏ giọng đáp lại:

- Phía trước hiện lên ánh lửa, cho thấy có người hoạt động, nhưng hiện tại bóng đêm sâu thẳm căn bản không thấy được gì, tôi nghi ngờ cách đây không xa có trạm gác ngầm của địch, xem ra chúng ta phải mò mẫm mà đi, nếu không bị lính gác phát hiện sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ hành động của chúng ta.

Mò mẫm đi nhỡ dẫm phải mìn thì làm thế nào? Sở Thiên lắc đầu cười khổ

Sở Thiên suy nghĩ một lát, xoay người đến gần Bạch Vô Hạ, nói:

- Trưởng phòng Bạch, phía trước có khả năng có lính gác, chúng ta phải tắt đèn mà đi, mò mẫm hành động sẽ khiến cho chúng rơi vào nguy hiểm lớn, không những phải đề phòng mìn trên đất, còn phải tránh cho lính gác phát hiện, tránh bị trúng đạn, cho nên tiếp tục có nghĩa là chúng ta sẽ đem tính mạng giao cho Thuợng Đế.

Bạch Vô Hạ nhíu mày, lập tức hỏi:

- Không còn cách nào khác sao?

Sở Thiên lộ ra nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng trả lời:

- Đương nhiên có, nhưng phải mượn vài dụng cụ quan sát ban đêm của Trưởng phòng Bạch, để cho thuộc hạ của tôi đi trước mang dụng cụ quan sát ban đêm đến trạm tấn công, sau khi xử lí kẻ thù lặng lẽ không một tiếng động, chúng ta lại nghênh ngang đi qua. Đương nhiên, Trưởng phòng Bạch cũng có thể từ chối, như thế sống chết đều do số trời cả.

Bạch Vô Hạ do dự, quay người bảo hai gã vệ sĩ cầm hai túi dụng cụ quan sát ban đêm qua đây, tính cả cái của mình cũng đưa cho Sở Thiên, nghiến răng nghiến lợi không cam lòng đặt câu hỏi:

- Làm sao anh biết tôi có dụng cụ quan sát ban đêm? Chẳng lẽ anh lén lút mở túi trang bị của tôi? Anh cũng tránh không khỏi rất tiểu nhân? Dĩ nhiên tự mình hủy đi ba lô của tôi.

Sở Thiên nhích người về phía trước, quay đầu nói:

- Thật ngại, là tôi đoán đấy.

Sở Thiên thật sự là đoán, qua lời của Sa Cầm Tú hắn biết Quốc Minh Đảng trang bị đều là vũ khí của Mỹ, biết họ đều giàu nứt đố đổ vách, lần này đến sân bay thực hiện nhiệm vụ không thể nói được, tất nhiên sẽ mang đầy đủ trang bị tinh xảo, hành động ban đêm, sao có thể thiếu dụng cụ quan sát ban đêm? Cho nên vừa rồi thuần túy chỉ hù dọa Bạch Vô Hạ, không ngờ là thật.

Bạch Vô Hạ đang thở hổn hển, Sở Thiên đã ném dụng cụ quan sát ban đêm cho Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh, sau đó học bọn họ kiểm tra xem xét, nhẹ nhàng chuyển động dụng cụ quan sát ban đêm, từ trong khe sáng màu xanh thấy rõ cách phía trước không xa trên một cây đại thụ cao chót vót có bóng người, Phong Vô Tình thấp giọng nói với Sở Thiên, đó là trạm gác ngầm của địch, xem ra đang ngủ gật, nếu không sớm đã phát hiện ánh đèn sáng.

Trên cây có ba trạm gác ngầm, nơi xa trong bụi cây cũng có năm trạm gác lưu động, trong đó có một tên đang ném đầu thuốc lá xuống đất, xem ra ánh lửa mà Phong Vô Tình vừa phát hiện là đến từ anh ta, cũng may hắn vi phạm kỷ luật hút thuốc, nếu không nhóm người của mình ngốc nghếch đi qua, e rằng đã bị trúng không ít đạn rồi.

Vị trí của địch làm người khác rất đau đầu, nếu dùng súng lục giảm thanh bắn chết gã, trạm gác ngầm kia sẽ rơi làm kinh động những tên địch khác; nếu để gã leo lên cây đi vào mới bắn, thì bên cạnh còn có hai trạm gác ngầm, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện động tĩnh bên này, càng nghiêm trọng hơn là, bên cạnh nhất định có trọng binh! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Cho nên nói muốn đi qua nơi này, nhất định phải dùng động tác nhanh nhất đồng thời tiêu diệt ba trạm gác ngầm.

Sở Thiên khóe miệng mỉm cười, chỉ vào trạm gác ngầm, phân bọn họ ra, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình gật đầu, sau đó dùng dụng cụ quan sát ban đêm kiểm tra xem trên đất có mìn hay không, sau khi xác định cơ bản an toàn liền bò người lặng lẽ đi trước,

Vài bóng người nhanh nhẹn xuyên thẳng qua rừng cây, sau một lát đã đến đến gần trạm gác trên cây đại thụ.

Theo ra hiệu của Sở Thiên, ba người tốc độ nhanh như tia chớp phi đến vị trí của ba trạm gác ngầm, bọn họ nhanh chóng đồng thời chiếm lĩnh phía dưới ba cây đại thụ, ba người lấy ra dao găm, gần như là đồng thời bắn ra, ba tên địch trên cây còn chưa kịp phản ứng, dao găm quân dụng đã bắn lên cây, đâm vào cổ bên trái, xuyên sang bên phải.

Kẻ địch lập tức bỏ mạng, một tên ngã lộn nhào từ trên cây xuống, bọn Sở Thiên sau khi giơ tay tiếp lấy nhẹ nhàng đặt xuống phía sau cây, Phong Vô Tình lấy đèn pin ra nhẹ nhàng lay động, bọn A Trát Nhi sờ soạng đi đến, bọn Bạch Vô Hạ đi cuối cùng, dù không nhìn thấy thi thể, nhưng thấy vết máu trên người bọn Sở Thiên, bọn họ không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Cách đó không xa còn có năm tên lính gác lưu động đi tới đi lui, Sở Thiên suy nghĩ rồi để cho Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh thay quần áo của lính gác, sau đó áp giải mình nghênh ngang đi lên trước, lúc tới gần trạm canh gác còn mười mấy mét, tên lính gác lưu động cầm đầu cảnh giác, bỗng nhiên hét lớn một tiếng:

- Đứng lại, ai? Cử động nữa sẽ nổ súng.

Hắn nói rất đúng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh hơi sửng sốt, Sở Thiên kịp phản ứng, dùng giọng điệu cực kỳ đáng thương trả lời:

- Các vị quan lớn tha mạng, tôi chỉ là đi ngang qua thôi, không có trộm đồ gì, các anh làm gì mà từ trên cây nhảy xuống bắt tôi?

Sở Thiên nói được một lát, ba người đi đến phía trước vài mét, tên lính gác lưu động hơi thả lỏng, hóa ra lính gác ngầm đã bắt được một tên trộm vặt, lập tức dùng ánh đèn chiếu vào mặt của bọn Phong Vô Tình, bọn Phong Vô Tình giả vờ bị ánh đèn chiếu chói mắt, lấy tay che tròng mắt, Sở Thiên nhân cơ hội giơ tay đi lên trước vài mét.

Cho dù Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh che trong mắt, hơn nữa có bóng đem che chắn, nhưng tên lính gác lưu động cầm đầu vẫn cảm thấy không ổn, sau kho chiếu ánh đèn, hạ giọng nói với binh lính bên cạnh:

- Hôm nay không phải bọn A Ninh A Sa canh trạm gác ngầm sao? Sao lại không giống? Mấy tên kia từ khi nào trở nên cường tráng như thế?

Mấy tên lính gác lưu động không rõ, đều gãi gãi đầu:

- Phải vậy sao?

Sở Thiên đã đến sát bọn chúng nhẹ nhàng thở dài:

- Phải vậy!

Đúng lúc tên lính gác lưu động cầm đầu đang chuẩn bị quay đầu nhìn Sở Thiên, Sở Thiên đã tung người lên, dùng một con dao gắm sắc bén đam vào đầu gã, tên lính gác cầm đầu chỉ nhẹ nhàng "Ô ô" hai tiếng, giống như miệng bị một túi vải chụp vào, hai gã lính gác còn chưa kịp phản ứng, dao găm trong tay Sở Thiên vẽ ra một vòng tròn rực rỡ.

Yết hầu bị cắt đứt máu tươi ấm áp bắn tung tóe, tựa như mưa hoa rơi trên mặt đất.

Hai gã lính gác còn lại lợi dụng thời gian ngắn ngủi kéo súng, nhưng còn chưa kịp bóp cò, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh đã vọt tới, con dao găm trong tay lóe ra hàn quang thân hình lao đến đâm trúng bọn họ rồi lập tức che miệng, không cho lính gác phát hiện ra bất cứ thanh âm nào.

Cách đó không xa Bạch Vô Hạ và hai gã vệ sĩ nhìn nhau ngơ ngác, sức mạnh ba người này không ngờ có thể dũng mãnh đến như vậy? Xử lý năm tên lính gác trước sau không đến mười giây, hơn nữa một chút thanh âm cũng không phát ra, A Trát Nhi hiển nhiên đoán được sự kinh ngạc của bọn họ, khẽ cười, tự hào nói:

- Đây có là gì, Đội trưởng chúng tôi ngay cả viên đạn cũng chém thành hai khúc được.

Khoác lác! Bạch Vô Hạ ánh mắt khinh thường thay cho vẻ kinh ngạc.

Phong Vô Tình hướng đèn pin về phía A Trát Nhi bọn họ, ra ám hiệu đã an toàn, vì thế A Trát Nhi cũng lười giải thích với Bạch Vô Hạ, mang theo hai mươi mấy đội viên Huyết Thứ tản ra.

Đi tới, lúc này Nhiếp Vô Danh đang bám vào cây đại thụ dùng dụng quan sát ban đêm quét bốn phía, sau một lát nhảy xuống, nói với Sở Thiên:

- Gần đây đều không có lính gác, nhưng ngoài hai trăm mét chung quanh có phòng ở.

Sở Thiên trong lòng khẽ động, con đường bán nguyên sơ này không chỉ bố trí đầy mìn, mà còn có tám lính gác phòng hộ, xem ra những căn phòng xung quanh ở ngoài hai trăm mét nhất định là nơi quan trọng, đêm nay dù sao cũng đến đây rồi, không ngại qua đó bí mật dò xét xem là nơi gì, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn.

Vì thế Sở Thiên ném dụng cụ quan sát ban đêm cho A Trát Nhi, phân phó nói:

- Vô Tình, A Trát Nhi, hai người qua đó xem, ngàn vạn lần không được động thủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi