ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Sáng sớm, gió lạnh tràn vào cửa sổ.

Tối qua về phòng, sau khi Sở Thiên lấy viên đạn trên vai ra ngoài, đầu óc mê mẩn ngả xuống giường ngủ, bôn ba cả đêm và sự hy sinh của các đồng đội đã làm cho hắn quá mệt mỏi thậm chí không còn sức để giãy dụa, vì vậy mấy tiếng đồng hồ còn lại hắn ngủ rất say, ngay cả một đứa con nít sáu tuổi cầm một con dao đi vào cũng có thể giết chết hắn.

Nhưng cũng chỉ ngủ say được hai tiếng đồng hồ, khi chim chóc ngoài cửa sổ nhảy trên cành cây cùng hót ríu ra ríu rít, Sở Thiên mở mắt ra, vốn cơ thể cứng đơ như con chó chết rồi trong nháy mắt lại bừng lên sức sống, khuôn mặt hồng hào trở lại, ánh mắt sáng trong, mỉm cười nơi khóe miệng, cả động tác vươn người dậy cũng đầy đầy sức sống.

Việc đầu tiên sau khi Sở Thiên thức dậy là đi tắm!

Tối qua vì kiệt sức mà quên mất mồ hôi trên cơ thể, hôm nay hồi phục sức khỏe thế nào cũng muốn làm sạch người, không chăm sóc nét mặt phong thái bản thân thì sao binh sĩ có thể tin tưởng? Sở Thiên từng đọc một câu truyện ngắn, có một nước nọ mỗi khi trong thời điểm khó khăn thì nữ hoàng của nước đó đều ngồi trên xe ngựa đắt tiền lộng lẫy huênh hoang khắp phố mà đi săn.

Đây không phải xa xỉ cực độ mà là làm cho người ta có niềm tin trong lúc khó khăn, khiến họ cảm nhận được ngay cả nữ hoàng cũng ung dung điềm tĩnh như thế thì tại sao bản thân lại đánh mất niềm tin chứ?

Vào tới phòng tắm, vừa giơ cánh tay lên, còn chưa kịp cởi quần áo ra thì có hai vật trượt từ lồng ngực ra ngoài, "tang tang" hai tiếng rơi xuống đất, Sở Thiên hơi sửng sốt, liền cúi đầu tìm kiếm, trên mặt đất bày ra hai vật màu đen tối qua còn chưa gỡ ra, đây là hai vật vô ý lấy từ tay đội Hắc Hổ để chắn đạn cho chính mình.

Sở Thiên thờ ơ nhặt lên, bỏ qua bên cạnh, sau đó làm ướt cả người xõa tung đầu tóc, lau người một cách thư thái, nước ấm chảy qua vết sẹo trên da, mang lại một chút ấm áp dễ chịu, trên đời này còn gì thoải mái hơn tắm nước nóng sau lúc mệt nhọc chứ?

Ba mươi phút sau, Sở Thiên tắm xong, mặc quần áo mới đang chuẩn bị ra khỏi phòng tắm, lại thấy hai vật màu đen, rảnh tay cầm lấy đặt trên tay, chuẩn bị kiểm tra kỹ càng, nằm lại trên giường nghiêng người xé bao bì đen, trên tay cảm giác được kim loại nặng, không khỏi suy luận: Có khi nào là hai khối vàng không?

Lúc xé đến lớp bao bì bảo vệ thứ ba, chưa biết vật thể hình dáng thế nào, Sở Thiên bị chấn động, dụi mắt, không tin vào sự thật nên véo vào tay chân, thậm chí vào vết thương, tất cả cảm giác đau nhức đều cho hắn biết đây là thật.

Hai tay khẽ run rồi để xuống giường lại, Sở Thiên dụi mắt lần nữa, hít một hơi. Wow, đây không phải là đồng tiền đô la Mỹ sao? Hai khối gộp lại tạo thành đồng trăm đô la Mỹ nguyên vẹn, có thể mình cầm hai bản tiền giả đó, nhưng nó cũng rất giống thật, kể cả hoàn cảnh hay là những điều khác.

Cùng lúc đó, mặt sau miếng ván đô la rơi ra một vật cỡ bằng móng tay, Sở Thiên cầm lên nhìn kỹ thì nhận ra đây là chip dữ liệu, không khỏi tò mò, hắn đem con chip qua máy tính trên bàn, bỏ đi chức năng kết nối mạng, sau đó đem bỏ vào đồ đọc chip, ngón tay gõ nhẹ nhàng trên bàn phím, một lát sau, cả người hắn cứng đơ.

Nếu nói thấy hai bản sao đô la Mỹ khiến Sở Thiên khiếp sợ thì dữ liệu hiện trên máy tính lại khiến hắn bị ngừng suy nghĩ, bởi hiện trên màn hình là bản thiết kế ban đầu, bản quy trình và chi tiết kỹ thuật chế tạo đô la, Sở Thiên đã hiểu rõ, tiền thật chính là dùng mẫu thiết kế ban đầu scan lên máy tính, khắc lên mà thành, đồ họa trung thực, độ nét cao.

Mà tiền giả được sao chép từ đồ họa tiền thật, tuy rằng tiền giả cũng có thể dùng bản scan trên máy tính sửa đổi, nhưng sau một hai lần sao chế thì sản phẩm sẽ biến dạng, rõ ràng nó sẽ bị giảm giá, bây giờ hai khối ván đô la cộng với dữ liệu trong chip hoàn toàn có thể in ra tiền thật.

Chẳng lẽ trên tay mình cầm là bản mẫu do một ông lớn nào đó thí nghiệm rất lâu mới tạo thành?

Tim Sở Thiên đập rộn lên, vậy mình cũng có thể in tiền thật sao? Nghĩ tới đó, Sở Thiên vội đem hai miếng ván khuôn đóng gói kỹ càng, nhét vào người, đồng thời cũng tiếc vì chắn viên đạn hôm qua, không biết có ảnh hưởng kết quả in tiền không?

Sở Thiên nhìn lên trần nhà, không khỏi nghĩ đến chuyện hôm qua, chẳng trách Trú quân truy đuổi giết mình, đến cả pháo bắn đinh tai nhức óc ở tiền tuyến cũng không quan tâm, xem ra là xông tới vì ván khuôn và con chip này, vì thế cũng dễ mà giải thích việc tại sao chính phủ cần đội viên Hắc Hổ áp giải thâu đêm tới Bangkok, thậm chí không cho phép bọn họ mở ra.

Hình dáng Bạch Vô Hạ cũng chợt lóe lên trong đầu Sở Thiên, họ không tiếc giá phải trả mà cung cấp bản đồ tình báo cho Sa gia, chính là để đi qua khu vực phòng thủ của Sa gia để thực hiện nhiệm vụ bí mật, chỉ là lấy cớ thu thập tình báo mà ngay cả họ cũng không tin, Ngón tay Sở Thiên trên mép giường rung lên, trong lòng không yên, hay là Quốc Minh Đảng cũng là vì ván khuôn và con chip này?

Nghĩ đến đây, Sở Thiên vọt dậy, mở cửa xông ra ngoài, hắn phải đi chứng minh phán đoán của mình, mệnh lệnh của Sa Khôn rõ ràng đã truyền đến binh sĩ, dọc đường đi đến bộ chỉ huy tạm thời, binh lính canh gác nhìn thấy Sở Thiên đều cúi chào cung kính, hô lên:

- Chào Tư lệnh Sở!

Hơn mười mấy phút sau, Sở Thiên bước vào Bộ chỉ huy lâm thời, bởi bây giờ là sáng sớm, Trú quân chưa bắt đầu công kích binh lính Sa gia, cho nên bộ chỉ huy chỉ có vài vị sĩ quan phụ tá và người trực tín hiệu vô tín đang làm nhiệm vụ, nhìn thấy Sở Thiên đi vào họ vội đứng lên, Sở Thiên vẫy tay để họ ngồi xuống, rồi không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào bản đồ tác chiến trên tường.

Xem thêm vài phút, Sở Thiên mới cảm thấy không đúng, bản đồ này vòng vòng nghiêng nghiêng, cơ bản chỉ có phương hướng và điểm mốc, không có cái mình muốn, vì thế hắn gãi đầu thở dài đứng lên.

Mấy vị sĩ quan phụ tá thấy Sở Thiên mới nhậm chức nên chăm chỉ thế này, mới sáng tinh mơ đã đến Bộ chỉ huy xem bản đồ, còn biết tài năng của hắn rất cao, chiến công làm người khác kinh sợ, tức thì không dám có chút chậm trễ, vội làm việc của mình, tiếc là, nếu bọn họ biết Sở Thiên chỉ là muốn chứng minh tầm quan trọng của hai miếng ván khuôn đô la thì chắc tất cả sẽ tức ói máu mất.

Sở Thiên rời mắt khỏi bản đồ tác chiến, quay đầu hỏi vài vị sĩ quan phụ tá:

- Có bản đồ chi tiết của khu vực phòng thủ của Trú quân không!

Sĩ quan phụ tá nghe câu hỏi của Sở Thiên liền gật đầu:

- Có, muốn chi tiết tới mức nào? Lúc sáng phòng tình báo sẽ gửi mấy bản tới!

Sở Thiên suy nghĩ một chút, nói một cách ẩn ý:

- Chi tiết đến cả kho dầu, kho vũ khí, quán ăn!

Sĩ quan phụ tá hơi sửng sốt, liền đi đến bên cạnh lấy ra một xấp tài liệu, mấy người ba chân bốn cẳng lật ra, một lát sau, một vị sĩ quan phụ tá đưa bản đồ cho Sở Thiên, nói cung kính:

- Tư lệnh, đây là bản đồ vệ tinh, mua từ nước ngoài đấy!

Sở Thiên cầm lấy, vì trong lòng có chút thiếu tự tin nên hắn một mình chạy đến dựa bên cửa sổ xem, mắt nhìn qua vài cái, liền dừng lại ở trận địa pháo cao xạ gần phòng vật tư trên bản đồ, trong lòng bắt đầu có chút manh mối, liền nghĩ phải tìm gì đó để chứng minh khả năng tình báo của Bạch Vô Hạ, lại có thể tìm ra phòng cơ yếu ở doanh trại phía tây của Trú quân.

Ah! Bọn Bạch Vô Hạ vẫn còn mò mẫm đến trận địa pháo cao xạ thu thập tin tình báo, muốn tình báo phải tới doanh trại phía tây, hai hướng ngược nhau, đến trận địa pháo cao xạ e rằng là đi đến phòng vật tư tìm gì đó?

Nghĩ đến đây, Sở Thiên vô ý mở miệng:

- Anh em, xin hỏi phòng vật tư của Trú quân để làm gì thế?

Tác phong hơi lờ đờ của Sở Thiên không những không khiến người khác phản cảm mà ngược lại làm cho người ta có cảm giác thân thiết, vì vậy một vị sĩ quan phụ tá đứng lên trả lời:

- Tư lệnh, phòng vật tư của Trú quân để toàn những đồ tốt, miễn là xe đã qua khu vực đồn trú đều được kiểm tra, nếu phát hiện vật có giá trị hoặc không rõ nguồn gốc đều sẽ bị tịch thu!

Trong lòng Sở Thiên khẽ động:

- Vậy thuốc phiện có bị tịch thu không?

Sĩ quan phụ tá không lường trước được liền cười nói:

- Tất nhiên là tịch thu rồi, chính quyền đã tuyên truyền "chống ma túy bằng biện pháp cứng rắn", tất cả thuốc phiện đi qua khu vực đồn trú đều sẽ bị tịch thu, bất kể là Sa gia chúng ta, Quốc Minh Đảng hay quân Hồng Y, thậm chí cả Myanma, đương nhiên đây chỉ là bề ngoài, sau lưng bọn chúng đem số thuốc phiện đó bán qua tay đổi quân phí!

Sở Thiên bừng tỉnh gật đầu, xem ra sự tình không khác nhiều so với dự đoán của mình.

Nghĩ đến Bạch Vô Hạ gián tiếp hại chết đội viên Huyết Thứ, trong lòng Sở Thiên tràn đầy hận thù, liền lấy tay vuốt hai miếng khuôn trong người, có ý trồng hoa hoa không nở, vô ý cắm nhành liễu liễu thành rừng, xem bon chúng thiếu hai miếng ván khuôn này có giống bị kim chích không, thậm chí mình còn có thể lợi dụng cái khuôn này làm chút việc!

- Sở Thiên, không ăn sáng mà đã đến bộ chỉ huy rồi à!

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Sa Cầm Tú, rồi cô bước vào:

- Em đã cho nhà bếp chuẩn bị cho anh chút điểm tâm, nhân lúc còn nóng ăn đi, thứ nhất bổ sung năng lượng, hai là tăng sức đề kháng cho vết thương!

Minh Nhi bưng hai hộp giữ nhiệt từ phía sau đi lên, đặt trước mặt Sở Thiên, một phần bún gạo, một phần bánh nếp, mở nắp hộp ra tỏa mùi thơm nhè nhẹ.

Từ tối qua đến giờ Sở Thiên vẫn chưa ăn gì, nên không chút khách khí bưng lên húp vù vù, ăn ngấu nghiến làm cho cả Bộ chỉ huy đều cười, trong đầu đều thầm nghĩ phong cách sống của Tư lệnh mới này so với tác phong chiến đấu hoàn toàn khác biệt, thật dễ thương, bầu không khí nặng nề trước cuộc chiến khiến cho tiếng cười nhạt dần.

Bữa sáng được ăn sạch sẽ trong vòng năm phút, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình cũng đã tới, cũng với vẻ hưng phấn trên mặt, xem ra tối qua đều ngủ một giấc ngon lành, bọn A Trát Nhi thì từ bên ngoài cảnh báo lên:

- Thời chiến đao nhọn, thời bình tường đồng.

Đây là lời khen ngợi Sở Thiên tặng cho bọn họ.

Mặt trời lên cao!

Tiếng cười vui vẻ còn chưa dừng lại thì từ xa truyền đến tiếng pháo dày đặc!

Sắc mặt mọi người ngay lập tức trở nên nghiêm trang, ngay sau đó các đường dây điện thoại vô tuyến vang lên, Sở Thiên giơ tay ngăn mọi người bối rối, thản nhiên nói:

- Mọi người bình tĩnh! Cùng lắm là Trú quân bắt đầu tấn công! Chẳng có gì đặc biệt hết! Đánh xong sẽ tự động nghỉ!

Vừa mới nói xong, sĩ quan phụ tá nghe điện thoại xong chạy tới:

- Báo cáo Tư lệnh! Trú quân bắt đầu bắn pháo kịch liệt, mười lăm ngàn người trong nước, quân Myanma hơn năm ngàn cộng lại hai mươi ngàn người đang từ phía tây đông nam hướng biên giới của chúng ta vượt sông tiến vào, có hơn năm ngàn binh sĩ ở bờ phía bắc ngăn đường lui của chúng ta, trong nước còn có tám ngàn binh lính đang hướng khu vực phòng thủ Trú quân hành quân gấp, dự tính đêm nay sẽ tới!

Sở Thiên sờ mũi, thản nhiên nói:

- Phe ta bao nhiêu người?

Sa Cầm Tú tiếp lời:

- Có thể điều động tám ngàn người!

Liên quân gấp mấy lần binh lính Sa gia, quan trọng hơn là nội bộ còn có họa ngầm!

Sở Thiên vẫn không hề phản ứng thái quá, quay người nhìn bản đồ tác chiến nói:

- Cầm Tú, nói cho anh nghe một chút về chuyện trước đây Sa gia làm thế nào chuyển bại thành thắng đi?

Nét mặt Sa Cầm Tú bắt đầu trang nghiêm, lấy ra que tre nhỏ chỉ vào bản đồ:

- Trước kia, Trú quân quốc gia tấn công chúng ta, chúng ta có thể lui về Myanma, nhưng nếu Myanma tấn công chúng ta, chúng ta rút vào đâu? Nằm trong lãnh thổ quốc gia, nếu như Myanma liên minh bao vây chúng ta thì lùi tới già mất, nhưng ba nước liên minh như hôm nay là lần đầu, hoàn toàn không có đường lui!

- Nói thẳng ra thì trước kia chúng ta chính là lợi dụng biên giới quốc gia để tấn công và bảo vệ sức mạnh!

Sở Thiên gật đầu:

- Như tình huống hôm nay, nên áp dụng phương châm "cơ động linh hoạt". Đánh được thì đánh, không đánh được thì lui, khi có thời cơ chiến đấu, kiên quyết đánh chúng một trận, nhưng mà nhất định phải để cho tất cả tướng lĩnh hiểu rõ, mục đích không phải bảo toàn binh lực mà là tiêu diệt kẻ thù hiệu quả. Khi làm như vậy, mỗi đơn vị chiến đấu có thể phát huy đầy đủ tính chủ động và cơ động trong chiến đấu.

Sa Cầm Tú khẽ cười, gật đầu:

- Tư lệnh, anh có thể chỉ ra điểm mạnh yếu của địch và ta không?

Sở Thiên đứng dậy, trên mặt hiện lên nụ cười tự tin, nói:

- Mặc dù quân địch hai mươi ngàn binh đánh tới, nhưng bọn họ là tấn công. Tấn công là động, cứ như vậy, toàn bộ quân địch đều bại lộ trên mặt trận tuyến đầu của chúng ta, chỉ cần xem xét rõ ràng, súng đạn lại đầy đủ, không lo đánh không lại bọn chúng.

Sa Cầm Tú mỉm cười:

- Tư lệnh, đánh thế nào?

Sở Thiên cẩn thận duỗi người, bình tĩnh nói:

- Trước mắt địch mạnh ta yếu, không nên cố thủ, cần phải dùng kế để giành phần thắng, có thể áp dụng cách "tập trung binh lính đánh trận tiêu diệt"! Nghĩa là tập trung toàn bộ binh lính tấn công một bộ phận địch, phải đánh cho nó hoàn toàn sụp đổ. Sau đó, quay về tấn công một bộ phận khác của địch, cuối cùng đạt được mục đích toàn thắng!

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh giơ ngón tay cái lên khen:

- Chiến thuật của Lão Mao thật tinh túy!

Sở Thiên quay người nhìn dấu thập trong vòng tròn trên bản đồ tác chiến, chỉ vào chiến tuyến tiến công của kẻ thù đã được vẽ trên đó, nói:

- Tôi nghĩ, ba chiến tuyến, hai chiến tuyến phía đông nam của đất nước đều dùng một đoàn binh lính ngăn chặn kẻ địch, theo dõi sự bất cẩn của chúng, đánh một trận rồi sau đó rút. Đồng thời, đưa toàn bộ quân lính đến mặt trận phía tây, dùng số quân này đối phó quân Myanma phía nam, quân lính so ra hai đấu một, còn có lý do không thắng sao!

- Nói hay quá! Sở Thiên, phương án này quả là rất hay!

Âm thanh của Trương Tiêu Tuyền vọng tới, người mặc trang phục bình thường vẫn tràn đầy năng lượng như trước, dưới sự hộ vệ của vài người thân tín đi vào bộ chỉ huy:

- Tôi vốn có chút lo lắng về Tư lệnh trẻ tuổi nóng tính, sẽ đối đầu cứng rắn với kẻ địch, vừa rồi nghe xong phương án của cậu, xem ra tôi đã lo quá rồi!

Mọi người đứng dậy chào hỏi Trương Tiêu Tuyền!

Sở Thiên vội nhường chỗ của mình cho Trương Tiêu Tuyền, dù sao thì người ấy đánh trận còn nhiều hơn muối mình từng ăn, Trương Tiêu Tuyền vội vẫy tay từ chối Sở Thiên nhường chỗ, kéo ra cái ghế khác ngồi xuống.

Sở Thiên cười như hài lòng nói:

- Tham mưu trưởng Trương khổ cực rồi, người đến Bộ chỉ huy tốt quá, cháu muốn ra chiến tuyến phía nam toàn quyền chỉ huy chiến đấu lần này, đang lo lắng không ai đóng giữ đây, trận chiến này đặc biệt quan trọng, chỉ cần đánh thắng trận này, không những có thể tiêu diệt quân đội Myanma mà còn có thể làm dao động tinh thần quân liên minh, tạo một thắng lợi cơ sở cho đại cuộc.

- Điều này...

Trương Tiêu Tuyền không đồng ý liền, ông đang lo lắng cho sự an toàn của Sở Thiên.

Sở Thiên đi tới, tự rót chén trà cho ông:

- Tham mưu trưởng, xin yên tâm, tối qua cháu ra vào khu vực phòng thủ của Trú quân như vào chỗ không người, lên tới tiền tuyến, đạn pháo cũng nổ không trúng cháu, huống hồ có những anh em sống chết như A Trát Nhi bào vệ, chú cứ ở đây giúp cháu điều khiển đại cục, dù sao thì kinh nghiệm của chú cũng nhiều hơn cháu gấp trăm lần!

Trương Tiêu Tuyền cười bất đắc dĩ:

- Được rồi, cháu phải nhớ giữ an toàn! Làm gì có Tư lệnh mà ra tiền tuyến chỉ huy chứ, cũng chỉ có cháu mới làm được thế!

Trên mặt Sở Thiên hiện vẻ vui sướng, so với ở Bộ chỉ huy thì ra tiền tuyến hay hơn nhiều, ít ra cũng thú vị!

Ầm ầm ầm Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tiếng pháo nơi xa vẫn nổ liên tục, mặt đất cũng rung chuyển theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi