ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Ra khỏi Lâm gia mới tiện làm, đối với Sở Thiên ra tay ở đây sẽ không thỏa đáng. Hàn Kì Phong nghĩ quả thật chu toàn, trong lòng lão ta biết rõ, Hoắc gia và Chân Vô Lương đều muốn dồn Sở Thiên vào chỗ chết không chịu dàn hòa, để lấy lòng hai bên, lão ta đã lên kế hoạch để Sở Thiên nửa đường cướp súng chạy trốn bị giết chết.

Sở Thiên xoay người, đối diện trực tiếp với Hàn Kì Phong, trả lời lão ta vấn đề trước :

- Vị sĩ quan cảnh sát này, ông vừa nói Hongkong là xã hội pháp trị? Vậy ông có biết chân tướng sự việc ở quán bar không? Là đã qua quá trình điều tra cẩn thận, nắm chắc chứng cớ chắc chắn tôi là hung thủ hay là nghe từ một phía, muốn lấy lòng bọn có quyền có thế mà muốn giết tôi?

Hàn Kì Phong bị khí thế của Sở Thiên làm cho sợ hãi phải lui về sau hai bước, sau khi cảm thấy có chút mất mặt liền tiến lên mấy bước hét lên:

- Tất nhiên là đủ bằng chứng chứng minh cậu đánh người giết người, cánh sát Hongkong không phải là người vô dụng, Hàn Kì Phong tôi càng không phải là người coi mạng người như cỏ rác, cậu cứ đợi tòa án phán quyết tù chung thân đi.

Đường Hoàng hừ mạnh một tiếng, nói:

- Tù chung thân quá dễ dàng cho hắn rồi, ít nhất cũng phải ngũ mã phanh thây.

- Đúng, giết chết hắn.

- Đúng vậy, thật quá ngông cuồng rồi, đến lúc nên dạy cho một bài học rồi.

Lại một đoàn phụ huynh có quyền có thế đi vào đại sảnh, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Chân Vô Lương, từ bệnh viện tới đây, mặc dù đến muộn một bước nhưng vừa đúng lúc có thể lên tiếng ủng hộ Đường Hoàng, sau khi bảy tám người cả nam lẫn nữ ăn mặc đẹp đẽ đi vào, đại sảnh trong nháy mắt có vài phần chật chội, không khí càng có vẻ bị đè nén đến ngột ngạt.

Sở Thiên chỉ cười cười không nói gì, bình tĩnh đáp lại:

- Cảnh sát Hàn, tôi cũng không phải là người ngang ngược, hôm nay chính là đến để xem pháp luật đặc khu trong miệng ông thế nào, nếu như ông thật sự có thể làm một cách công bằng, Sở Thiên tôi sẽ không oán thán một lời nào theo ông về sở cảnh sát trợ giúp điều tra, nếu như ông giở giọng miệng lưỡi nhà quan, tôi sẽ ném ông ra khỏi đây.

Sắc mặt Hàn Kì Phong biến đổi, vừa phẫn nộ vì sự kiêu ngạo của Sở Thiên, vừa bất bất giác cảm thấy hồi hộp, không biết tên tiểu tử này có ý gì.

Sở Thiên đưa tay ra vỗ hai cái, chiếc tivi Plasma 108 in ở đại sảnh hiện thị lên hình ảnh, khi đám người Đường Hoàng không để ý tới vẻ giả thần giả quỷ của Sở Thiên, sắc mặt dần dần trở nên kinh sợ, xấu hổ, mấy người Hoắc Vô Túy đang thể hiện những hành động súc sinh trong phòng bao riêng ở quán bar, video càng ngày càng rõ ràng.

Tiếng khóc kiệt lực và sự giãy giụa tuyệt vọng của Sở Hân Hân không chỉ khiến con cháu của Lâm gia lòng đầy căm phẫn, ngay cả bờ vai của Lan bà bà cũng hơi hơi rung rung, đó là dấu hiệu vô cùng phẫn nộ, một người từng trải qua sóng to gió lớn như bà đối mặt với những hành vi súc sinh như thế này vẫn không có cách nào kiềm chế được cảm xúc, ánh nắt như đại hải bắn ra sát khí hiếm thấy.

Sắc mặt Đường Hoàng trở nên trắng bệch, bất giác rống lên:

- Đủ rồi, đủ rồi! Tôi không tin cuốn băng ghi hình mà các người chế tạo ra, con gái tôi không phải là loại người như vậy, là các người muốn chà đạp con gái ta, còn giết người, làm thương vô số người khác lại muốn đổ trách nhiệm lên người con gái tôi, vô sỉ, đê tiện.

Trên thế giới luôn có một số người không dám đối mặt với chân tướng sự việc, thậm chí còn muốn mỹ hoá sự thật xấu xa hoặc tiếp tục tạo nên sự xấu xa để che đậy đi chân tướng.

Hàn Kì Phong xấu hổ đến cực điểm, muốn nói gì đó nhưng lại không có cách nào mở miệng.

Sở Thiên vẫy tay bảo Tô Dung Dung tắt tivi, nhìn chằm chằm vào Đường Hoàng, lạnh lùng nói:

- Bên người cảnh sát Hàn tôi tin đều là những tinh anh của Tổ trọng án, dựa vào bản lĩnh của bọn họ, muốn điều tra xem video là thật hay giả sẽ dễ như trở bàn tay, có cần phải giám định ngay bây giờ không? Mặc dù, tôi với Lâm gia không có quan hệ gì nhưng Lan bà bà lại có thể làm người chứng thực.

Trong mắt Đường Hoàng bắn ra tia sát khí, thắng thắn chặn lại:

- Là thật thì sẽ thế nào? Nó chỉ là một người bình thường mà thôi, cùng lắm là bị phạt vài năm, còn cậu, đánh người giết người vô số, đem đi tử hình tại chỗ cũng không đủ.

Sau đó nhìn sang phía Hàn Kì Phong hét lên:

- Cánh sát Hàn, sao còn chưa bắt hắn lại?

Sở Thiên ngửa mặt lên cười lớn, nhấc chén trà lạnh lên uống, đáp lại một cách khinh thường:

- Có nhân mới có quả, không có con gái của bà, không có những hành động súc sinh của bọn chúng, sao tôi lại giết người, có phải bà muốn dựa vào quyền thế Đường gia và Hoắc gia để đến kêu oan? Có cần thiết phải công bố video cho giới truyền thông để cho tất cả người dân Hongkong phán quyết không?

Đường Hoàng thấy cãi không lại Sở Thiên, dứt khoát ra lệnh:

- Cảnh sát Hàn, bắt người.

Hàn Kì Phong nháy mắt ra lệnh cho cấp dưới, những hành vi của đám người Hoắc Vô Túy cũng làm cho những tinh anh của Tổ trọng án thấy phẫn nộ, lẽ nào quyền thế to lớn có thể làm xằng làm bậy sao? Vì vậy khi thấy ám thị của cấp trên lại giả vờ như không thấy, cho đến khi Hàn Kì Phong ho khan vài tiếng và chỉ đích danh tên mới không cam tâm ngẩng đầu lên trả lời:

- Cảnh sát Hàn, việc gì?

Qua quá trình cẩn thận phân tích, Hàn Kì Phong đoán rằng, cho dù cuốn video là thật hay giả, chứng cứ hiện giờ cũng đủ để bắt Sở Thiên vứt vào tù, vì thế nói:

- Các ngươi hãy đưa Sở Thiên về sở cánh sát điều tra, sau đó cử người đi điều tra nguồn gốc cuộn video này, nhớ rõ, không được để xảy ra bất cứ sơ suất nào, nếu không, tôi sẽ cho mấy người nghỉ hưu luôn đấy.

Sở Thiên đương nhiên biết ý đồ của lão ta, ngoài mặt lại điều tra nguồn gốc cuốn video nhưng lại ngấm ngầm thủ tiêu những chứng cứ bất lợi cho danh dự của Hoắc gia, xem ra, tên cảnh sát Hàn này thật sự muốn kết thúc sự việc ở đây, đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm mà còn không biết ý đồ trong lời nói người khác, lẽ nào hắn có thể ung ung tự tại đứng ở đây đều dựa vào những lời đồn thổi sao?

Tay trái nắm chặt lấy chén trà lạnh.

Sở Thiên không đợi tinh anh của Tổ trọng án tiến đến, tự mình đi đến trước mặt Hàn Kì Phong, nhẹ nhàng xoay chén trà, hỏi:

- Cảnh sát Hàn, ông cảm thấy ông làm việc công bằng chính trực sao?

Hàn Kì Phong có chút xấu hổ nhưng vẫn đứng thẳng người, không biết xẩu hổ mà nói:

- Tất nhiên là công bằng chính trực.

Sở Thiên quay người nhìn lại bà Lan, cung kính nói:

- Bà Lan, bà thấy thế nào?

Ánh mắt bà Lan híp lại thành một đường, thản nhiên nói:

- Bất công.

Lời này vừa nói ra, chén trà trong tay Sở Thiên bất thình lình hất vào mặt Hàn Kì Phong.

"Bụp!"

Chén trà đập trúng vào khuôn mặt già nua của Hàn Kì Phong, trà chảy khắp mặt, lão giận tím mặt, nhổ nước trà chảy vào trong miệng, đang định tìm Sở Thiên tính nợ, kinh biến lại xảy ra, Sở Thiên tiến lên trước nửa bước, tay phải xách cổ áo hàn Kì Phong, tay trái vặn cánh tay lão, sau đó nghiêng người vứt tên vô tích sự này ra khỏi cửa.

Sự việc đột ngột khiến cho Hàn Kì Phong không thể né tránh, thân thể bị rượu và sắc rút hết sức lực như con diều đứt dây, "bịch" một tiếng rơi giữa cửa, Sở Thiên vừa lấy khăn tay ra lau tay vừa đi về phía cửa, đi đến bên cạnh Hàn Kì Phong, giơ chân đạp một phát vào mông lão trong vẻ mặt ngơ ngẩn kinh hãi của mọi người, lần xung lực này cuối cùng cũng cũng đá hắn ngã ra khỏi cửa.

Sở Thiên hơi nghiêng người vứt chiếc khăn tay đẹp đẽ vào thùng rác, ánh mắt ẩn chứa sự liều lĩnh và sát khí, nhìn chằm chằm vào Hàn Kì Phong vô cùng nhếch nhác đang nằm dưới đất, cười cười nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tôi nói rồi, làm việc bất công, tôi sẽ vứt ông ra ngoài, lần sau đừng để tôi nhìn thấy ông, nếu không tôi sẽ vứt ông xuống biển.

Những người ăn mặc quyền quý kia mí mắt không ngừng chớp giật.

Còn người nhà Lâm gia lại cảm thấy vô cùng sung sướng, Lâm Phi càng cảm thấy sôi sục hơn.

Hàn Kì Phong giãy dụa đứng lên, chỉ vào Sở Thiên rống lên:

- Tiểu tử, mày đợi đấy, mày cứ đợi mà xem.

Nói xong liền lê đôi chân bị thương đi về phía cửa chính, lão cần phải đi tìm viện binh, lão phải lôi tất cả mấy trăm cảnh sát ở ngoài kia vào, lão không tin đường đường là Phó cảnh sát trưởng mà lại không đối phó nổi Sở Thiên, còn về hậu quả và Lan bà bà gì gì đó đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng chính là phải lấy lại công bằng mà lão bị sỉ nhục.

Mấy người tinh anh của Tổ trọng án đưa mắt nhìn nhau, suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định đi tìm Hàn Kì Phong.

Sở Thiên quay đầu nhìn đám người Chân Vô Lương, nhàn nhạt nói:

- Các người có phải vẫn muốn kể ra oán hận? Tôi cho các người cơ hội, các người muốn chơi trò gì tôi sẽ chơi cùng các người đến cùng, nhưng khi các người muốn chơi, hãy xem lại bản thân mình trước xem có đủ năng lực và tư cách không, đừng có dựa vào cái gọi là quyền lực và tiền tài mà làm xằng làm bậy.

Chân Vô Lương dù sao cũng là Phó chủ tịch lập pháp, suy nghĩ vấn đề sẽ sâu xa hơn so với Đường Hoàng rất nhiều, đưa mắt nhìn Đường Hoàng.

Đường Hoàng thấy sự ngang ngược thô bạo của Sở Thiên, đầu tiên cảm thấy kinh ngạc, sau đó là cười nhẹ, một người được hoan nghênh ở trong cả hai giới hắc đạo như cô nhếch môi cười khinh thường , nói với mấy người vệ sĩ phía sau:

- Nếu cảnh sát không dám bắt người, vậy thì, hôm nay hãy để tôi thay trời hành đạo, các người tiến lên phế hắn đi, tôi sẽ trả các người số tiền gấp ba lần tiền lương.

Lấy tiền người giúp người trừ họa.

Mấy tên vệ sĩ Hoắc gia khong chút do dự lao về phía trước.

Bà Lan lúc này mới mở miệng nói:

- Sở Thiên, đừng để máu của bọn chúng làm bẩn đại sảnh.

Sở Thiên gật gật đầu, chỉ ra ngoài nói:

- Tôi đã không còn quan hệ gì với Lâm gia nữa, có ân oán gì hãy ra ngoài giải quyết.

Sau khi nói xong cũng không thèm để ý xem bọn họ có đồng ý hay không, thân hình thon dài cao ngất liền đi ra sân có trước.

Bà Lan ngăn lại những đứa cháu muốn ra ngoài xem náo nhiệt, đầy thâm ý nói:

- Ở lại, không được bước ra khỏi phòng khách nửa bước, muốn xem náo nhiệt thì lên gác xem, tuyệt đối không được làm hỏng ý tốt của Sở Thiên, Nguyệt Như, cháu giúp ta soạn thảo ít tài liệu, đưa đến Trung ương và Đặc khu trưởng một cách nhanh nhất.

Lâm Nguyệt Như gật gật đầu, chần chừ một lát rồi nói:

- Sở Thiên, haiz, tên tiểu tử này.

Bà Lan không nói gì, nhẹ nhàng phất tay.

Sân cỏ Lâm gia đang trình diễn "Bản sắc anh hùng".

Một người đấu với một nhóm người khiến người ta không thể tin nổi và xấu hổ.

Hàn Kì Phong dẫn theo mấy chục thân tín cũng đằng đằng đằng sát khí quay trở lại, lau vết máu tren miệng và bụi bẩn trên mặt, chuẩn bị đợi nhóm vệ sĩ của Hoắc gia ngược đãi Sở Thiên xong sẽ tấn công chí mệnh, cho dù Sở Thiên có lý đến đâu đi nữa, lão cũng phải quật ngã tên tiểu tử kia, chỉ với tội danh giết người làm thương người đủ để lão ưỡn thẳng sống lưng mà làm rồi.

Sở Thiên nhìn mấy tên vệ sĩ Hoắc gia trước mặt, thở dài:

- Các người đi đi.

Đây chính là lời khuyến cáo đầy thiện ý và cũng là cơ hội sống sót của bọn chúng.

Nhưng bọn chúng không những không rời đi mà lại lật tay rút dao ra, bàn chân vững vàng chầm chầm tiến về phía Sở Thiên, Đường Hoàng đã ám thị cho bọn chúng rồi, cứ việc ra tay độc ác với Sở Thiên, sống hay chết đều có thể nhận được thù lao lớn, mị lực của đồng tiền và hư vinh muốn diễu võ dương oai khiến cho bọn chúng hoàn toàn không để ý đến lời khuyên cáo của Sở Thiên.

Một buổi trưa gió nhẹ mây bay, vài chiếc lá từ trên cây rụng xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi