ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Vài chiếc xe con cao cấp rầm rập tiến về phía trước

Những người phụ trách canh gác đã đưa tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại, một chiếc xe như không nhìn thấy người ra hiệu ngang nhiên xông về phía trước, Liễu Vân giơ tay về phía lốp xe trước rồi bắn hai phát, sau khi tiếng "pằng pằng" vang lên chiếc xe lập tức mất tự chủ xiêu vẹo đi được khoảng mười mét, sau đó thì bất động.

Mấy chiếc xe phía sau cũng không thể làm gì khác ngoài việc dừng lại, "pang bang" cửa xe mở ra rồi lại đóng vào, mười mấy người trẻ tuổi hừng hực khí thế đi đến, trong đám người đó xuất hiện một đôi trai gái, người con gái thì một cây màu trắng không có qua bất kì loại trang sức nào, khuôn mặt trắng hồng, mắt thì không ngừng chớp, ai cũng có thể nhìn ra được trong lòng cô ta chắc chắn có tính toán.

Nhưng khiến Sở Thiên thực sự có cảm hứng hơn cả chính là người đàn ông bên cô gái ấy,người đàn ông trung niên khí chất bất phàm, giơ tay đá chân cũng thể hiện rõ là phong thái của một Tướng quân,đặc biệt là đôi mắt sang ngời rất có thần, không phẫn nộ nhưng có uy, sau khi nhìn thấy thảm cảnh trước mắt thì không phẫn nộ hay kinh ngạc như người bình thường mà còn đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Thiên.

Trên mặt Đường Hoàng lộ rõ vẻ mừng rỡ, la lớn:

- Anh rể, chị, hai người phải làm chủ cho em.

Rất rõ ràng, hai người đó chính là Phó tư lệnh quân khu phía Nam cùng phu nhân Đường Phượng, Dương Chấn Thiên vốn không muốn tham gia vào chuyện bát nháo hai nhà Hoắc Đường, muốn ông ta lấy danh nghĩa của Phó tư lệnh đi dọa người không thì hoặc là đi giải quyết sự việc, có chút không thỏai mái, nhưng là do Đường Phượng cứ khóc lóc làm ầm ĩ cả lên còn đòi treo cổ để uy hiếp, chỉ còn cách mang cảnh vệ đi xem xem tình hình thế nào.

Mười mấy thanh niên chính là cảnh vệ của ông ta, có thể là bên cạnh ông ta được sủng ái quen rồi cho nên khi nhìn thấy xe bị Liễu Vân bắn nổ lốp, không còn để ý đến thái độ của Dương Chấn Thiên nữa, được sự đỡ lời của Đường Phượng hùng hổ tiến lên trước, Liễu Vân một lần nữa phất tay, mười mấy khẩu súng tiểu liên đồng loạt được giương lên, lạnh lùng quát:

- Dám tiến lên phía trước sẽ bắn ngay lập tức.

Dương Chấn Thiên nhìn lướt qua chỗ Liễu Vân, sắc mặt có chút biến đổi, Trú quân tuy là trực thuộc quân ủy trung ương chỉ huy nhưng xét theo biên chế hành chính thì nó cũng được đặt dưới sự quản thúc của của quân khu phía nam cho nên Dương Chấn Thiên ít nhiều cũng có chút quen biết Liễu Vân và đám người đi theo, đó là đội khẩn liên quân 3x của Trú quân, Trú quân được mệnh danh là những bộ đội tinh nhuệ, khẩn liên quân 3x là lực lượng tinh nhuệ của tinh nhuệ.

Tuy khẩn liên quân chỉ có vài trăm người nhưng vài trăm người này là những binh lính được tuyển chọn kỹ lưỡng, tiền bối của họ là những người lúc đầu tiên phong gia nhập Trú quân, để thể hiện uy vũ của Thiên Triều, khẩn liên quân mỗi năm số lượng đạn dùng cao hơn nhiều so với bộ binh, cho nên nhiều đạn tuyệt đối không phải chỉ là đồn đại.

Nói theo cách của bọn họ, ở vị trí ba trăm mét, yêu cầu bắn đơn bắt buộc phải bắn trúng vào đầu địch, đây được coi là yêu cầu đơn giản nhất.

Quân đội tinh nhuệ như thế này làm sao có thể bị điều động? Dương Chấn Thiên không hề lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên.

Tuy mười mấy cảnh vệ này là cũng là những người không tầm thường nhưng dưới áp chế của súng tiểu liên cũng không thể không nhẫn nại, sắc mặt của Đường Phượng hơi thay đổi, toàn thân không có châu báu gì nổi bật không có nghĩa bà ta không có sức mạnh và bá khí, toàn thân màu trắng chỉ là vì chồng nên không muốn gây nhiều phiền phức, cho nên hừ một tiếng thật mạnh,khinh thường nói:

- Dựa vào vài khẩu súng hỏng thì có gì giỏi chứ, ở quân khu phía Nam mấy vạn khẩu cũng có.

Hóa ra là người của quân khu phía Nam, xem ra Đường Phượng là do Dương Chấn Thiên đưa tới, chả trách người đàn ông trung niên trước mặt lại khí chất bất phàm, không thể nói vào đâu được, xem ra phải lôi kéo được tâm tư anh ta mới được, chỉ có bản thân mới nắm được quyền chủ động. Nghĩ đến đây Sở Thiên vỗ vỗ tay, Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đột nhiên xuất hiện.

Liễu Vân lấy tay ra hiệu, binh lính vác súng tiểu liên nhanh chóng tản ra, trước mặt chỉ còn Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu, Sở Thiên nghiêng người nhìn Đường Phượng, thản nhiên nói:

- Nếu mười mấy người bên bà có thể đánh thắng hai người anh em này bên cạnh tôi thì người bà cứ việc mang đi, đương nhiên, nếu bà thua thì hãy im miệng lại cho tôi.

Tên này quá ngông cuồng rồi!

Đường Phượng vô cùng tức giận,thanh âm lạnh tới cực điểm:

- Lấy lại chút thể diện cho ta.

Có thể trở thành cảnh vệ của Dương Chấn Thiên không thể không có chút bản lĩnh, tuy không đến mức một đấu một trăm người nhưng một đấu mười thì không thành vấn đề, hơn nữa mười ở đây không phải là những binh lính bình thường mà là trinh sát của quân khu phía Nam, có thể đấu lại được mười cảnh vệ trinh sát là nhân vật nào đây? Chỉ sợ không một ai có thể nghĩ ra được.

Nhìn dung mạo không có gì làm người khác ngạc nhiên của hai người phái trước, cảnh vệ hơi lắc đầu, hiển nhiên cảm thấy đánh bại bọn họ cũng chẳng được coi là có bản lĩnh gì, sau khi nhìn nhau vài lần, hai tên cảnh vệ nhỏ người mới nhanh chóng xông tới, cánh tay đưa ra thẳng tắp có lực, nắm đấm vù vù xé gió, uy lực của chém nát vụn đá.

- Trận này để tôi.

Lão Yêu vỗ vỗ vai Thiên Dưỡng Sinh.

Lão Yêu tiến lên trước vài bước, vươn hai tay cuốn lấy hai người, chân trái như đạn pháo liên tiếp đá ra "rắc rắc" hai tiếng, hai tên cảnh vệ như chim gãy mất cánh ngã nhoài cả người xuống đất, không so chiêu, không có đại chiến ba trăm hiệp, chỉ đơn giản là dùng chân chiến đấu khiến cho cuộc đối chiến chấm dứt một cách nhắn gọn.

Lão Yêu thân hình tuy nhỏ bé nhưng lực đạo và khả năng suy xét vị trí đều rất chuẩn, cho nên hai gã cảnh vệ ngã văng ra rồi khó mà đứng dậy, đầu gối bị thương đỏ tím, toàn thân đau nhức. Nếu như không phải bọn họ thường ngày trong khi tập luyện phải chịu đủ cực khổ thì lúc này chỉ sợ họ đã sớm gào thét lên làm mất mặt Dương Chấn Thiên rồi.

Những cảnh vệ còn lại ngoài tức giận ra cũng khiếp sợ cực độ, không ngờ được thân thủ Lão Yêu lại bá đạo như thế, giơ tay ra liền đánh cho hai anh em mình răng rơi đầy đất, trong lòng bắt đầu xem xét lại việc khinh thường Lão Yêu, ai mà ngờ được Lão Yêu lại nói ra lời nói vô cùng ngông cuồng :

- Đừng lãng phí thời gian nữa, tất cả lên hết đi.

Khinh người quá đáng rồi! Cho rằng một mình đơn độc chiến đấu khẳng định sẽ có phần yếu thế, thế là sau khi hai bên nhìn nhau thì các cảnh vệ cũng đồng loạt xông lên, nắm đấm của Sa Oa Đại và đôi chân bá đạo của Lăng Lệ vù vù vang lên, đối đầu với Lão Yêu tăng thêm quyền cước, trong trận mưa quyền bão cước Lão Yêu nhỏ bé như chiếc lá nhỏ rơi giữa biển rộng bao la, tuy nhỏ bé phiêu diêu nhưng không hề bị chìm.

Một tiếng thét dài.

Mưa quyền bão cước lập tức tan hết, nhóm cảnh vệ đều tan tác nằm ngổn ngang dưới đất bất động, còn Lão Yêu thì vẫn như cũ hiên ngang mà đứng, tuy vậy không một ai dám xem thường Lão Yêu nữa. Nhóm cảnh vệ đã sợ lại càng thêm sợ, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi Lão Yêu khi đánh đối phương ra đòn lực không hề mạnh vậy mà vẫn làm cho đối phương toàn thân đau nhức không thể tự chủ được.

Bọn họ cũng từng học qua "Bào Đinh róc thịt trâu", nhưng không thể ngờ được rằng thời đại này mà vẫn còn Bào Đinh.

Sắc mặt của bọn Đường Phong cực kì khó coi, được gọi là cảnh vệ tinh nhuệ đã bị Lão Yêu đánh tới rụng hết răng, chỉ sợ sau khi việc này truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt Đường gia và Dương gia, nhưng Dương Chấn Thiên thì dường như đối với cảnh tượng trước mắt như không nhìn thấy, khóe môi nhếch lên cười đầy thâm ý tiến lên , nhìn chằm chằm Sở Thiên nói:

- Bên cạnh Thiếu soái quả nhiên đều là binh hùng tướng mạnh.

Sở Thiên cúi người nhặt đám lá rụng đã nhuốm máu rồi nhìn vào Dương Chấn Thiên đang muốn nhìn thấu hắn, nhàn nhạt đáp :

- Tư lệnh Dương mới là rồng giữa loài người, nghe các lão đại đồn rằng Tư lệnh Dương tiền đồ vô lượng, chỉ là tôi không ngờ đường đường là Tư lệnh lại vì chuyện khó coi của Hoắc gia mà đích thân tới đây thực khiến tôi có phần thất vọng.

Đường Phượng không thể nhìn chồng mình bị người khác giáo huấn, huống chi Sở Thiên này chỉ là một tên ngông cuồng bèn lạnh lùng nói:

- Đừng tưởngcó chút thân thủ thì tự cho mình là đúng, Thiên Triều lớn như thế này còn chưa tới lượt mày giương nanh múa vuốt, bất luận là Hoắc gia hay Đường gia muốn giẫm chết mày không khác gì giẫm chết một con kiến.

Sở Thiên cười một cách khinh bỉ,thổi đi bụi bẩn trên chiếc lá ,hờ hững nói:

- Vậy sao? Nhưng con kiến tôi đây không chỉ cắn Đường Thiên Ngạo mà còn cắn cả Hoắc Vô Túy, hôm nay còn muốn làm Đường Hoàng mất mặt, đến tột cùng là do Hoắc Đường hai nhà không có bản lĩnh, hay là con kiến tôi đây sức mạnh quá lớn, có dẫm cũng không chết?

Sau khi tìm hiểu sự việc, Dương Chấn Thiên cảm thấy nên dập tắt lửa chiến, tránh việc càng náo càng loạn, càng làm càng lớn, đến lúc không thể cứu vãn được, chỗ dựa vững chắc của hai bên rồi cũng bị cuốn vào, đến lúc chiến tranh ngầm xảy ra thì chỉ có mức chiến đấu một sống một còn mà thôi, tuyệt đối sẽ không kết thúc trong sóng yên biển lặng.

Dương Chấn Thiên dùng ánh mắt ngăn Đường Phượng nói xằng nói bậy, thanh âm bình thản, hòa hữu nói:

- Thiếu soái, mặc dù tôi không biết mọi người đã có hiểu lầm gì, nhưng chuyện ồn ào hôm nay đã đủ lớn rồi, cậu muốn thể diện cũng đã đủ rồi, theo tôi chuyện hôm nay nên dừng ở đây thôi, được không? Có ân oán gì thì ngồi xuống cùng giải quyết.

Sở Thiên cười khẽ, nói ra một câu long trời lở đất:

- Không được.

Lời vừa nói xong, bất kể là bọn Đường Phượng, Đường Hoàng hay là con cháu nhà Lâm gia đều vô cùng kinh ngạc, đến Dương Chấn Thiên mà Sở Thiên cũng không nể mặt? Lẽ nào không sợ đắc tội với vị Tư lệnh trẻ tuổi này, những ngày tháng sau này sẽ rất khó sống sao? Tuy rằng Tô gia rất dũng mãnh nhưng cũng nên gây thù hằn kẻ địch này.

Khóe miệng Liễu Yên để lộ nụ cười khổ, tên tiểu tử này vẫn ngông cuồng như vậy.

Dương Chấn Thiên tuy rằng trong lòng cũng kinh ngạc nhưng bên ngoài sắc mặt vẫn không đổi:

- Tại sao?

Sở Thiên cười cười, đầy thâm ý nói:

- Tư lệnh Dương, tôi cũng rất muốn nể mặt anh mà giải quyết sự việc này, nhưng Sở Thiên tôi lời đã nói ra càng khó đổi, nếu Đường Hoàng gọi cứu viện tới mà có thể áp chế tôi thì tôi đem mạng này cho bà ta, bằng không hôm nay tôi phải nhất định phải có được hai cánh tay bà ta.

Đường Phượng và Đường Hoàng tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, tất cả ánh nhìn đều đặt lên người Dương Chấn Thiên.

Dương Chấn Thiên vẫn như cũ không hề giận dữ nhưng trên người lại tản ra bá khí:

- Cậu là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, có cần thiết phải chấp chi với phụ nữ yếu đuối không? Sở Thiên,nếu như cậu chịu tha cho Đường Phượng, tôi sẽ lấy Dương Chấn Thiên ba chữ này bảo đảm, chuyện của ngày hôm nay tất cả chấm dứt ở đây, những lỗi của cậu coi như xóa bỏ.

Ánh mắt của Sở Thiên bình tĩnh:

- Không được.

Lời nói không kinh động chết người không thôi.

Tất cả đều sắp điên rồi, không biết sức mạnh và sự ngông cuồng của Sở Thiên ở đâu ra, Lâm Nguyệt Như sau khi giúp Lan bà bà soạn ra mấy phần văn công xong, bớt chút thời gian gọi điện cho Tô lão gia, vừa nói về việc Sở Thiên làm có vẻ hơi quá, không ngờ Tô lão gia lại đầy thâm ý nói :

- Có việc không nên làm, có việc nên làm mới có thể thành người tài được.

Tuy Lâm Nguyệt Như không rõ ý của lão gia nhưng nhìn thấy lão gia không có vẻ gì là lo lắng nên cũng đi vui vẻ đi ra tiếp tục quan sát tình hình phát triển tới đâu, tuy bên ngoài của Lâm gia bị bao vây mấy trăm cảnh sát, nhưng chưa có lệnh giới nghiêm của cấp trên cùng với quân đội, đều không dám xông vào trong hoa viên thăm dò sự tình gì.

Dương Chấn Thiên rút cục cũng nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nói:

- Thật sự muốn cá chết lưới rách.

Sở Thiên chậm rãi bước lên, thản nhiên đáp lại:

- Cá chết không nhất thiết lưới cũng phải rách.

Hai người đàn ông đứng nhìn nhau, hai người cách nhau có vài tấc, ánh mắt đều không cam chịu yếu thế hơn so với đối phương, muốn tìm trong mắt đối phương một tia khiếp đảm, tuy nhiên hai bên đều rất thong dong, trấn tĩnh để đối phương thưởng thức, vài chiếc lá rụng bay tới nhưng cũng không làm dao động tinh thần tập trung của bọn họ.

Rất nhanh lại bắt đầu một ván cờ mới.

Dương Chấn Thiên môi khẽ động, cùng với khí thế vô hình, nhấn rõ từng chữ mạnh mẽ nhắc nhở:

- Cậu giết người, làm thương người, tội sống tội chết đều không tránh được, tại sao không đồng ý dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa? Cho dù Soái quân và Tô gia có quyền lực lớn thế nào đi nữa cũng không thể cùng lúc áp chế hai nhà Đường Hoắc cùng với những người có vai vế ở Hongkong.

Khóe miệng nhếch lên cười cười, Sở Thiên không hề kinh sợ hay ngạc nhiên, trả lời:

- Chuyện đả thương người, giết người đều có nguyên nhân, trong tay tôi vẫn còn băng ghi hình này, không có hành vi súc sinh của Hoắc Vô Túy, tôi chẳng thèm để ý tới bọn phế nhân đó, những gì tôi đã làm không có quan hệ gì với Lâm gia, càng không có quan hệ gì tới Tô gia, Sở Thiên từ trước tới nay đều là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.

Dương Chấn Thiên khẽ gật đầu, tên này quả thật là có khí phách của Tướng soái, bị mình dùng ánh mắt ép buộc mà vẫn như cũ không hề sợ hãi, đáng tiếc là mọi người đều vì các mối quan hệ phức tạp, rắc rối mà bị đưa ra đối đầu với nhau, nếu không thì hai người ngồi xuống uống chén rượu, ăn miếng thịt là chuyện vô cùng sảng khoái, nghĩ tới đây không khỏi thầm trách ý trời trêu người.

Sau đó vẫn là phải giải quyết sự việc này là chính. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lúc hai người đang đọ khí thế bên thì Dương Chấn Thiên lại mở miệng:

- Được rồi, coi như là ở quán bar giết người, đả thương người là có nguyên nhân nhưng tại sao cậu lại giết vệ sĩ và bắn thương mấy mươi viên cảnh sát ở hoa viên Lâm gia? Thậm chí còn đọ súng với Phó sở trưởng, lui một bước mà nói, coi như bọn họ ép cậu thì cậu cũng không nên giết người lung tung như vậy đúng không? Dù sao Thiên triều và Đặc khu vẫn còn có vương pháp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi