Trung tâm báo án nhanh chóng thông báo cho cảnh sát gần đó đến ngay Lý gia.
Cúp điện thoại xuống, Sở Thiên cũng chuẩn bị xem xem không biết Thư ký Lăng là thần thánh phương nào. Nếu cô ta quả thật có con mắt tinh đời thì sẽ nhanh chóng lộ ra dấu vết mất. Để tránh bị cô ta nhận ra mình là tội phạm truy nã, hắn liền cởi áo khoác vứt trên bãi cát, còn tiện tay đeo chiếc kính mắt màu nâu lên, mở cửa bước ra.
Khi bước vào phòng khách, Lý Gia Thành vừa mới ấm chỗ, đối diện là một cô gái trẻ đang ngồi ngay ngắn.
Lúc này một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc có phong thái yểu điệu, thanh lịch tao nhã, đôi mắt đẹp đen sâu, bờ môi mọng anh đào và cặp má đào duyên dáng trong bộ trang phục công sở màu đen đi tới. Bộ ngực căng tròn theo động tác của cô không ngừng phập phồng, cử động nhấc chân khiến cho đàn ông cảm thấy có sức hấp dẫn.
Lý Gia Thành ngồi dựa thoải mái trên sofa, đợi sau khi người giúp việc bưng cà phê lên mới bình thản hỏi:
- Thư ký Lăng, có chuyện gì vậy?
Thư ký Lăng không trả lời ngay mà đi lại xung quanh căn phòng, chần chừ nói:
- Đổng sự trưởng, Lý tổng đâu?
Chẳng lẽ Thư ký Lăng thực sự có nhãn tuyến? Khi trước điều tra thân thế của cô trong sạch mới để cô làm thư ký. Lý Gia Thành lòng không hề dao động, mặt cũng không đổi sắc. Thản nhiên đáp:
- Tôi phái nó về Đại Lục tham gia mấy cái đàm phán quan trọng rồi. Buổi sáng trước lúc đi không kịp thông báo cho mấy người. Cô có văn kiện nào cần ký không thì đưa đây, tôi sẽ giải quyết thay nó.
Nghe Lý Gia Thành trả lời xong, Thư ký Lăng nở nụ cười khó hiểu, vội vàng đưa văn kiện bên trong túi ra trước mặt Lý Gia Thành, cung kính nói:
- Mời đổng sự trưởng xem qua, đây là báo cáo dự án xây dựng bất động sản ở Malaysia, người phụ trách của công ty chi nhánh đang chờ trả lời.
Lý Gia Thành cầm lấy xem qua rồi bắt đầu ký tên, bộ dạng không yên lòng.
Lúc này Sở Thiên bỗng dưng đi tới như ma vậy. Sự xuất hiện của anh ta khiến cho Thư ký Lăng hơi bất ngờ. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, tuổi của anh ta cũng chỉ khoảng hai mươi, trong lòng bỗng dịu lại. Tuy chưa bao giờ gặp Sở Thiên ở nhà Lý gia, nhưng tuổi của hắn và cái tính trẻ con làm cho người ta có vẻ yên tâm.
Sở Thiên chống lưng, không hề khách sáo ngồi xuống bên cạnh Thư ký Lăng gật đầu mỉm cười rồi nhìn Lý Gia Thành, chậm rãi nói:
- Bác Lý, lúc nào thì cho cháu chi phiếu để về Đại Lục đây? Ký túc xá của học viện thương mại Sán Đầu sắp xây xong rồi. Viện trưởng đang chờ khoản tiền này để thanh toán hết đấy.
Lý Gia Thành ký tên lên văn kiện, không kiên nhẫn được nói:
- Sáng ngày mai, bác sẽ bảo Thư ký đưa cho. Cháu về nói với Viện trưởng chi tiêu tiết kiệm, đừng có động một tý là xây. Đây cũng đã vi phạm dự tính xây trường ban đầu của bác rồi.
- Còn nữa, sau này muốn có tiền thì bảo ông ta tự mình đến Hongkong, đừng có sai khiến người nhà Lý gia.
Sở Thiên gật đầu không trả lời, quay đầu lại nhìn Thư ký Lăng và nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô ta đầy vẻ tham lam khiến cả người Thư ký Lăng cũng thấy chỗ ngồi không thoải mái. Nhưng đồng thời càng cẩn thận hơn.
Trong lòng chắc chắn, anh ta không thể là cảnh sát Hongkong. Cảnh sát dù không phải tài giỏi gì nhưng cũng không háo sắc như thế chứ.
Nhân lúc Lý Gia Thành đang xem kỹ văn kiện, Thư ký Lăng quan sát xung quanh, thấy không có gì khác thường rồi mới dò hỏi thêm:
- Đổng sự trưởng, Lý tổng bao giờ thì về ạ? Ngày mai còn có mấy hội nghị đợi chủ trì nữa, đều là về những công trình lớn như đường cao tốc Châu Tam Giác.
Lý Gia Thành liếc mắt nhìn văn kiện, có chút lo lắng nói:
- Biết rồi, biết rồi, Thiếu gia mấy ngày nữa mới về.
Thư ký Lăng gật đầu, không nói gì thêm.
Lúc này người giúp việc bước vào, kính cẩn nói:
- Lão gia, có hai cảnh sát đến tìm ông.
Sở Thiên thấy cô gái rõ ràng hơi chấn động nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, lập tức nhìn Lý Gia Thành. Xem ra kế một mũi tên trúng hai đích của mình có hiệu lực rồi. Lợi dụng cảnh sát đến điều tra, đồng thời cũng làm cho cô tin rằng Dụ Vĩnh không báo cảnh sát.
Lý Gia Thành hơi nhíu mày, thản nhiên nói:
- Cảnh sát có chuyện gì vậy? Thôi đi, tôi đích thân đi giải quyết vậy.
Nói xong, Lý Gia Thành đi ra ngoài cửa lớn, Sở Thiên dùng ánh mắt của một thằng đàn ông nhẹ nhàng nhích gần vào Thư ký Lăng. Thư ký Lăng hơi né tránh, con mắt đảo liên hồi, dịu dàng nói:
- Em trai, em đến Lý gia lâu chưa? Sao chị chưa nhìn thấy em nhỉ, hôm nay hình như có nhiều người lạ đến đây.
Dò xét. Đây là dò xét đấy mà!
Sở Thiên nhích sát lại Thư ký Lăng, cảm nhận được nụ cười nhẫn nại mà ấm áp, không ngại ngần cầm lấy tay cô, giả bộ thành thật nói:
- Đương nhiên là có, chính là em, hôm nay em mới từ Đại Lục đến đây. Không nhìn thấy chiếc xe đen em đang đỗ ở hoa viên sao? Chị gái, tối nay chị rảnh ăn tối với em không?
Thằng nhỏ háo sắc!
Thư ký Lăng, hai mắt đảo liên hồi, sau đó đứng dậy lấy hai văn kiện trong túi đi ra ngoài cửa lớn. Cô muốn xác nhận ý đồ của hai người cảnh sát.
Sở Thiên đương nhiên biết dụng ý của cô nên cũng vội vã đi theo. Miệng vẫn ngọt sớt gọi chị ơi.
Lý Gia Thành đi bộ rất chậm nên khi ông vừa đến cửa lớn thì Thư ký Lăng và Sở Thiên cũng đã theo tới. Lý Gia Thành không nhìn thấy bọn họ mà vẻ mặt ôn hòa gật đầu chào hai người công an, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:
- Không biết hai vị công an đến Lý gia có việc gì?
Hai cảnh sát mặc quân phục thấy Lý Gia Thành đích thân đi ra, vội vàng lễ phép chào ông rồi nhẹ nhàng nói:
- Ông Lý, làm phiền ông rồi, chúng tôi nhận được điện thoại từ trung tâm báo án. Nói là cửa lớn nhà ông bị người ta đổ dầu nên chúng tôi vội vã đến chứng thực có hay không chuyện này.
Khóe miệng Lý Gia Thành khẽ cười, từ trong đi ra chỉ cái cửa và bức tường bao quanh, nói thẳng:
- Hai vị công an nhìn xem có dấu vết của dầu hay không? Tôi nghĩ chắn chắn có người phá rối, báo tin giả cho công an, làm lãng phí thời gian của tôi và của cảnh sát Hongkong, các anh về đi.
Thư ký Lăng trong lòng như hạ xuống tảng đá đè nặng.
Hai cảnh sát nhìn nhau thêm vài lần rồi gật đầu nói:
- Vâng, ông Lý, xin lỗi, xin cáo lui.
Nói xong, hai cảnh sát rời khỏi Lý gia và còn báo lại cho trung tâm báo án.
Đóng cổng xong, Lý Gia Thành mới quay đầu lại nhìn thư ký Lăng, thản nhiên nói:
- Thư ký Lăng, có chuyện gì sao?
Thư ký Lăng điềm tĩnh trả lời:
- Đổng sự trưởng, hai văn kiện cuối này cần ông xem qua và ký.
Lý Gia Thành thở dài nhưng không nói gì cầm lấy hai tài liệu rồi ký tên như rồng bay phượng múa lên trên.
Đúng lúc này, chuông cửa lại kêu, Lý Gia Thành đưa tài liệu đã ký cho Thư ký Lăng rồi tự mình đi mở cổng. Hai người đàn ông mặtruyenfull.vnple, đi giày đen và mấy người tay cầm súng đứng ở bên ngoài. Nhìn thấy Lý Gia Thành bọn họ liền giơ hai bao tải ra.
Không đợi họ nói gì, Lý Gia Thành quay đầu lại nói với thư ký Lăng:
- Thư ký Lăng, không có chuyện gì thì cô về đi. Tôi phải giải quyết chút việc nhà, quay về nói với các trưởng phòng trong công ty rằng Đại thiếu gia nghỉ vài ngày nên hội nghị gì cũng lùi lại vài ngày. Làm phiền cô rồi.
Thư ký Lăng gật đầu đi ra ngoài. Mắt không nhìn bao tải nhưng tai thì dỏng lên nghe.
Lý Gia Thành nhìn hai cái bao tải to nói:
- Đến rồi? Đóng gói ổn rồi chứ?
Người đàn ông mặtruyenfull.vnple đi giày đen vội vàng gật đầu đáp:
- Vâng. Lý tiên sinh, tiền mặt đã gói cẩn thận.
Lý Gia Thành khẽ gật đầu, khua tay nói:
- Mang vào đi.
Cuộc nói chuyện của hai người đều đã lọt vào tai Thư ký Lăng đang đi đến chiếc xe thể thao. Nụ cười đắc ý không ngăn được nở trên khuôn mặt. Nổ máy xong, cô ta liền lấy máy trợ thính cho vào tai rồi bật nhạc nhẹ để che giấu mình đang nghe lén. Điện thoại nhanh chóng được nhận: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- A lô, anh Hào, bình an vô sự rồi, con mồi đang tính tiền.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười, hả hê nói:
- Lão già đó quả nhiên thức thời, Thư ký Lăng, nhiệm vụ của cô hoàn thành rồi, đợi lấy tiền đi.
Thư ký Lăng tắt điện thoại, nhấn ga đi ra ngoài cổng, chiếc xe thể thao lao như tên bay.
Anh Hào cúp điện thoại xuống rồi ấn tiếp mấy con số, giọng trầm nói tiếp:
- Có ai đi theo thư ký Lăng không?
Trương Liễu Hào có thể lăn lộn phát triển nhanh chóng đương nhiên gã có chỗ hơn người. Nhằm để kế hoạch không xảy ra sai sót gì, đặc biệt là cảnh sát có tham gia hay không nên anh ta đã tỉ mỉ thiết kế một hệ thống chuyên dùng để theo dõi. Điều này thể hiện rõ sự cẩn thận và thận trọng của anh ta.
Ở chỗ nào đó lưng chừng núi có một người thanh niên mặc đồ toàn màu xanh lá cây đang nhìn qua kính viễn vọng, dán mắt vào chiếc xe thể thao của Thư ký Lăng và chiếc xe cách đó haikm. Nhận được điện thoại của anh Hào liền nhỏ giọng nói:
- Anh Hào, tất cả đều ổn. Không có ai đi theo Thư ký Lăng cả. chiếc xe đưa tiền cũng đã xuất hiện. Tôi tin Lý gia không có báo cảnh sát.
Hào Ca khẽ mỉm cười giống như là mười lăm triệu đang bày ra trước mắt rồi thản nhiên nói:
- Vậy thì tốt, xem ra lão già cũng thực sự hợp tác. Cường Liễu, mày tiếp tục giữ nguyên vị trí cho đến khi nhận được điện thoại của tao mới được rời đi. Hiểu chưa? Chịu khổ hai ngày là có thể lấy được tiền rồi, cái khổ nào cũng đáng.
Cười Liễu nghe đến mấy nghìn vạn, tinh thần phấn chấn hẳn lên:
- Anh Hào, em hiểu.
Cúp điện thoại, Cười Liễu cảm thấy như có sát khí đang bủa vây. Theo bản năng gã quay đầu lại thì thấy có một người thanh niên đang nhìn chằm chằm hắn giống như con báo nở nơi rừng sâu nhìn thấy sơn dương rừng vậy. Trong lòng gã dấy lên mối đe dọa sự sống của mình. Một người bị ngành cảnh sát khai trừ như gã, hai con mắt lúc này chỉ khẽ nhau lên rồi rút súng ở hông ra tránh đi.
Một con dao đen lia qua, cánh tay gã đứt lìa.
Lúc gã còn chưa kịp kêu lên thảm thiết thì một cái bánh màn thầu lạnh ngắt đã được nhét vào miệng khiến Cường Liễu không kịp kêu lên một tiếng. Ngay lập tức một cái tay rắn chắc vặn gãy luôn cánh tay muốn phản kháng kia của hắn. Cười Liễu lại bị thương nặng, gã không chịu nổi, liền ngất xỉu xuống.
Thiên Dưỡng Sinh nhấc Cường Liễu lên, không hề để lộ chút biểu cảm nào mà chậm rãi đi đến biệt thự Thiên Vận.
Thư ký Lăng cũng là bị Lý công tử ép buộc mà không khỏi chậm chạp, trong lúc cẩn thận ngoặt, một người đánh tới chiếc xe của cô ta. "Phanh" một tiếng, người bị cô ta đụng bay ra ngoài, lăn vài vòng rồi lao vào chân núi.
Chẳng lẽ mình đụng chết người rồi. Thư ký Lăng vội phanh xe lại, hoảng sợ bước ra khỏi xe xem thế nào. Khi cô ta đang dò xét xung quanh, phía sau lại có một thân hình nhỏ gầy, đao giã trên cổ cô ta. Thân thể mềm mại của Thư ký Lăng lập tức mềm xuống, Lão Yêu duỗi tay tóm lấy.
Trong chốc lát, chiếc xe thể thao màu đỏ lại chạy về hướng biệt thự Thiên Vận.
Dưới lầu biệt thự Thiên Vân.
Sở Thiên nhìn mặt trời đang dần dần lặn về hướng tây, nhẹ nhàng thở dài:
- Trời chiều đỏ như máu!