ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Giọng nói của Trương Vinh Qúy trầm xuống, chậm rãi nói thật lòng mình:
- Cái xã hội nguy hiểm này, kẻ gây nguy hại đến người thân trong gia đình tôi và cậu đương nhiên không thể để sống trên cõi đời này, nếu không thì tôi và cậu sẽ thêm vài phần nguy hiểm.

- Vì thế Trương Vinh Qúy cầu khẩn Thiếu soái vì dân mà trừ hại, diệt hại hết toàn bộ những phần tử gây hại cho xã hội này.

Đúng như đã dự đoán, Sở Thiên suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Ngoài để cho Trương Vinh Qúy bớt lo buồn thì cũng là để giảm bớt nguy hiểm cho bản thân. Vì thế thản nhiên trả lời:

- Cục trưởng Trương, người ta là một kẻ buôn bán súng đạn,Bạn đang đọc truyện tại trong tay chắc chắn là có bè đảng, mà Soái quân lại chỉ có vũ khí lạnh, vụ này khó đánh đây.

Trương Vinh Qúy cười lớn, rất có khí thế nói:
- Chỉ cần Thiếu soái chịu ra tay, những thứ đó đều do tôi cung cấp, chiều tôi sẽ cho Lão Tống mang đồ đến cho cậu, dùng xong trả lại là được, người anh em, việc này mà thành thì tôi không chỉ mời cậu bữa rượu mà còn tặng người anh em một món quà lớn.

Sở Thiên bật cười, nói đầy thâm ý:
- Cục trưởng Trương, không cần tặng quà tôi, đúng lúc tôi có việc cần giải quyết, phiền anh làm giúp tôi được không?

- Tôi vừa nhận được tin, Thành ủy muốn xây nhà ở gần sông Hoàng Phổ, mà 3 bến tàu quan trọng của Soái quân đều bị liệt vào đó rồi.

Trương Vinh Qúy có chút ngạc nhiên, Thành ủy muốn xây nhà ở bến tàu? Anh ta không hề biết gì về việc đó.

Thế là xoa đầu nói:
- Thiếu soái, tôi chưa từng nghe thấy chuyện này, để anh giúp cậu nghe ngóng xem sao. Cậu yên tâm, cho dù là có thật thì tôi cũng sẽ cố hết sức giúp cậu.

Sở Thiên biết anh ta gần đây bận tối mắt tối mũi, vì thế cũng biết không phải anh ta nói đùa. Cười nói:

- Tin tức rất có thể là sự thật, nghe nói là do Bí thư Thường vụ nêu ra, cũng là do ông ta phụ trách việc này. Vì thế mong Cục trưởng Trương lưu tâm đến việc này giúp tôi, hoặc là thuyết phục giúp, Sở Thiên tôi sẽ vô cùng cảm kích.

Trương Vinh Qúy khẽ nhíu mày, hơi lo lắng, nhưng suy nghĩ một lát liền nói:

- Lý Đại Bằng? Thiếu Soái yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.

Nghe giọng điệu của anh ta, Sở Thiên cười thản nhiên, thực ra hắn cũng biết anh ta cũng không có tác dụng gì lắm, bởi vì Bát Gia đã nói rồi, Phó Bí thư Thường vụ phụ trách trưng thu bến tàu ngoài Bí thư và Thị trưởng thì không coi ai ra gì hết, ngay cả Trương Đại Hải cũng không có cách thì, Trương Vinh Qúy liệu có thể làm được gì chứ.

Hắn nói Trương Vinh Qúy làm thuyết gia là còn có một dụng ý khác.

Cái tay Phó Bí thư này đã kiêu ngạo lại còn không có cảm tình với Soái Quân, bản thân phải tạo ra cho ông ta một đối thủ nặng ký, chỉ cần Trương Vinh Qúy làm thuyết khách thất bại trở về, bản thân hắn sẽ xử lý những phần tử đạn dược. Anh ta vì thế mà đương nhiên sẽ sinh ra mối thù hận với Phó Bí thư. Về sau sẽ coi Phó Bí thư như cái gai trong mắt.

Khi Trương Vinh Qúy hận tay Phó Bí thư này, thì hắn sẽ tìm cớ để cho tên Bí thư kia gặp sai phạm, Trương Vinh Qúy sẽ không chút lưu luyến hạ ông ta. Coi như là dọn sạch một chướng ngại vật cho Soái quân.

Đương nhiên đây đều là suy nghĩ lâu dài của Sở Thiên. Nếu như Bat Gia có thể thuyết phục được là tốt nhất. Cho dù có phải mất ít tiền cũng không vấn đề gì, mọi người đều vui vẻ. Sở Thiên nhếch mép cười, chuyển chủ để nói:

- Nơi dừng chân của những phần tử đạn dược ở đâu?

Trương Vinh Qúy khẽ trả lời:
- Sơn trang Long Tuyền.

Sở Thiên khẽ cười, lạnh lùng nói:
- Tối mai sẽ cho nơi đấy biến thanh sơn trang Hoàng Tuyền.

Buổi chiều mưa ngớt dần, Sở Thiên trong nhà suốt có chút chán nản muốn ra ngoài.

Vừa định cầm chìa khóa xe xuống tầng, Tiêu Niệm Nhu liền đi sát đến, khi biết hắn ta muốn ra ngoài thì nằng nặc đòi đi theo, còn cười híp mắt uy hiếp Sở Thiên, nếu không cho cô ta đi cùng thì sẽ gọi Tiêu Tư Nhu đang ngủ trưa dậy.

Đối phó với mình cô đã chết mệt, them Tiêu Tư Nhu nữa thì sợ sẽ thịt nát xương tan.

Vì thế Sở Thiên đành phải cho cô đi cùng, vài anh em Soái quân cũng đi theo để bảo vệ. Vài chiếc xe rất nhanh đi ra khỏi sơn cư Vân Thủy, làm cho con đường tĩnh mịch trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Sở Thiên lái chiếc Audi màu đen đi lên tốc độ 80km/, hắn không để ý rằng đằng sau có một chiếc xe Buick màu đen đang theo dõi hắn.

Trời mưa lái xe nhanh khiến cho tâm trạng của Sở Thiên nhẹ đi rất nhiều. Hắn đã đi rất nhiều nơi ở Thượng Hải, chỉ có sông Hoàng Phố là chưa đi qua.

Sông Hoàng Phố trong mưa, chắc chắn có chút thích thú.

Sở Thiên trước giờ nói được làm được, thế là quay xe đi về phía sông Hoàng Phố, đi được vài km, cuối cùng cũng phát hiện ra chiếc xe Buick đen đi theo sau, hắn có chút suy nghĩ.

Thử đi vòng vài vòng và vài cài ngã tư, cuối cùng cũng xác định được chiếc xe đấy chính xác đang theo dõi hắn, nghĩ tới đây hắn khẽ cười.

Thượng Hải đều là địa bàn của Soái quân, những kẻ dám đối đầu với mình không nhiều, lẽ nào là Bố Xuyên Khốc Tử.

Hắn dường như khẳng định là cô ta, trong lòng có chút hối hận là không mang theo mấy khấu súng. Nếu không thì có thế làm cuộc lật ngược bao vậy, lôi cô nàng không mặc váy xem là loại gì.

Nhưng hiện tai trong tay không có vũ khí nào, hắn không có nhiều sức mạnh. Những tên sát thủ và thành phần khủng bố không có gì khác nhau là mấy, trên người chắc chắn có vũ khí hạng nặng, chiến đấu rất dễ chịu thiệt.

Thế là rút điện thoại goi cho Cô Kiếm đi ngay phía sau:
- Phía sau có chiếc xe Buick màu đen bám đuôi, có lẽ là người của tổ Sơn Khẩu.

- Đến ngã tư tiếp theo thì tách nhau ra đi, sau đó nghĩ cách để cắt đuôi, nhớ là quân địch số lượng người không nhiều nhưng trên người chắc chắn có vũ khí hạng nặng, mọi người phải cẩn thận. Không được làm liều, cho anh em mang thêm súng đến, em cho bọn chúng dạo vài vòng cái đã.

Cô Kiếm nhìn gương chiếu hậu, trả lời:
- Đã rõ.

Cúp máy. Ánh mắt Tiêu Niệm Nhu có chút thích thú, lén lút nhìn về phía sau, nắm chắt cánh tay Sở Thiên nói:

- Có phải là có sát thủ không? Có phải là đến đối phó với chúng ta không? Tốt quá, không ngờ đi ra ngoài lại được chứng kiến sự việc hay ho. Bọn chúng ở đâu? Khi nào sẽ tấn công?

Sở Thiên cười đau khổ, cô gái nhỏ này đúng là chỉ khiến cho thiên hạ thêm loạn lạc.

Để cô không tiếp tục sinh sự liền nói:
- Thắt chặt dây an toàn, nói ít thôi.

Tiêu Niệm Nhu chu mỏ, bất đắc dĩ thắt dây an toàn.

Đến ngã tư, Cô Kiếm và vài chiếc xe khác rẽ ra những nhánh khác nhau.

Anh ta hy vọng những bọn người đằng sau có thể vì đường phố náo nhiệt mà không dám làm loạn, có thể câu thêm chút thời gian cho Cô Kiếm. Nhưng những chiếc xe đó vẫn không hề vì nhiều người mà đi khỏi, mà còn theo sát hơn.

Sở Thiên chửi thầm trong bụng, đúng là những kẻ nhiều mạng. 2 chiếc xe bám sát hơn, chiếc xe Buick không hề quan tâm đến Sở Thiên đang kéo kính xe để quan sát, một dự cảm bỗng xuất hiện.

Có vẻ như đối phương đang định hành động. Thế là đưa tay kéo Tiêu Niệm Nhu cúi sát xuống chân mình. Còn cầm chiếc áo khoác dày của mình che lên đầu cô nàng, nói nhỏ:
- Niệm Nhu, nhớ, không có lệnh của anh không được nhô đầu lên.

Niệm Nhu vội gật đầu. Hai má áp sát vào thắt lưng ấm nóng của Sở Thiên.

Sở Thiên lại không chú ý, giờ hắn ta chỉ muốn cách xa cái xe Buick đấy.

Đột nhiên phía trước đèn đỏ, một loạt người cầm ô đen đi qua đường. cũng lúc này chiếc xe Buick chạy nhanh đến bên cạnh xe của Sở Thiên.

Sau đó có một người chui qua cửa sổ xe cầm một cái gì đó màu đen.

Hơn chục phát đạn liên tiếp bắn ra, cái kính chống đạn ở khoảng cách gần nên cũng vỡ tung tóe. Sở Thiên thấy tình hình rối loạn liền quay xe, để cửa sổ bị vỡ kính vào góc chết.

Để một nửa sau của chiếc xe Audi cho địch, sát thủ giận tím mặt, lại bắn thêm hang chục phát đạn.

Sở Thiên lại quay vô lăng, sát thủ thông minh hơn. Dùng súng bắn vào bánh xe của Sở Thiên, xe không lái thẳng được nữa liền đâm vào cột bên đường.

Chiếc xe Buick chạy vọt lên phía trên, muốn dùng súng bắn vào thùng xăng của chiếc xe Audi.

Thân xe chống đạn, lẽ nào thùng xăng không chống đạn.

Nhưng đang bắn thì hết đạn, sát thủ vội lắp thêm đạn. Sở Thiên ngỡ ngàng, nếu thùng xăng của xe bị nổ thì mình cũng chết.

Thế là quyết định lấy cái búa ném về phía sau. Kính cửa sổ xe sau khi bị một loạt đạn bắn vào đã bị yếu đi rất nhiều, vì thế búa vừa ném vào đã vỡ tung, vô cùng nhanh chóng.

Tên sát thủ cầm súng không nghĩ rằng sẽ có kính vụn bay tới, vừa ngẩng đầu lên thì cả tảng kính vỡ rơi tung vào đầu gã.

Những mảnh kính sắc nhọn cắm vào người gã, tuy không cắm sâu nhưng rất nhiều, khắp toàn thân, vì vậy mà tên sát thủ kêu la khủng khiếp, đau đớn ngã vào trong chiếc xe Buick.
Khi gã muốn lao ra tiếp tục bắn thì Sở Thiên đã kéo Tiêu Niệm Nhu ra khỏi xe.

Đúng lúc đó xe của Cô Kiếm cũng lao tới nhanh như bay, những khẩu súng ngắn từ trong cửa sổ bắn ra, pằng pằng pằng bắn thẳng về phía chiếc xe Buick.

Loạt súng bắn mạnh đến mức bọn chúng không thể ngẩng đầu lên nổi.

Chiếc xe Buick màu đen hoảng sợ, vội nhấn ga vụt đi về phía trước. Nhưng đã quá muộn.

Phía trước cũng xuất hiện vài chiếc xe chặn lối, trong xe ào ra mười mấy người của Soái quân cầm súng bắn vào lốp xe của chiếc xe buick, chiếc xe khó mà thoát khỏi nơi này, bọn sát thủ coi như đi vào đường cụt. Cuộc phản kích tiếp theo lại bùng nổ từ trong chiếc xe, như thể phải chiến đấu đến chết mới thôi. Lần này không may mắn như lần trước. Tên sát thủ vừa giờ súng ra thì cánh tay đã bị Soái quân bắn trúng.

Cuộc tấn công đột nhiên dừng lại, nhưng cánh cửa xe lập tức mở ra, tên sát thủ tay cầm khẩu súng ngắn lao ra.

Tiếng súng liên tiếp vang lên. Lao ra như đàn ong vỡ tổ, khi tinh thần mọi người thấy nhẹ nhàng nhất thì Sở Thiên lại không thấy yên tâm chút nào. Tên sát thủ mở cửa đâu rồi?

Trong lúc đang suy nghĩ thì đằng sau cánh cửa chiếc xe Buick xuất hiện một nửa bóng người, nhưng cái làm cho Sở Thiên lo sợ chính là một vật đen bị ném ra. Một mùi thuốc nổ nồng nặc xông lên.

Sở Thiên lúc ấy muôn rút lui cũng không thể được nữa rồi, phía sau là lan can và một đám người rất náo nhiệt.

Sở Thiên trong lúc bức bách đã nghĩ ra một kế sách, lấy tay đẩy Tiêu Niệm Nhu ra và bò người đứng dậy. Đá cái vật màu đen về chỗ cũ, đúng chỗ chiếc xe Buick màu đen. Gần như đúng lúc đó tiếng nổ vang lên.

Ngọn lửa bốc lên tận trời, cùng với một tiếng động rung chuyển mặt đất. Ở cách đó không xa thì những mảnh gương kính cửa sổ cũng vỡ nát. Làm cho một số người bay lên.

Những người đứng nhìn xung quanh tản ra nhưng không đi xa. Lòng hiếu kỳ thậm chí có thể giúp bọn họ xem một vụ nổ hạt nhân.

Bọn Cô Kiếm ôm đầu bịt tai nằm sát xuống đất. Tuy cũng cách một khoảng cách khá xa nhưng cũng đủ để làm cho bọn họ đinh tai nhức óc.

Khi ấy thì Sở Thiên ở ngay gần trung tâm của vụ nổ thì đã bị đám lửa nuốt chửng. Tiêu Niệm Nhu đau đớn hét lên. Có một bóng người từ trong đám lửa nhảy ra.

Bộ quần áo đắt tiền đã bị cháy xém, thậm chí còn vẫn đang cháy.

Khi bóng người vừa nhảy ra, liền lặn lộn trên mặt đất mấy vòng. Vừa lộn vừa cởi đồ, khi ngọn lửa trên người đã được dập tắt thì thân hình nhanh nhẹn lại đứng dậy ngay lập tức.

Tiêu Niệm Nhu nhín khóc mà cười. Người đầu tóc cháy xém chính là Sở Thiên.

Sở Thiên thổi bụi trên vai, vẻ mặt thoải mái.

Tiêu Niệm Nhu chạy đến ôm chặt Sở Thiên, nói thì thào:
- Em yêu anh.

Sự quan tâm của Tiêu Niệm Nhu làm cho Sở Thiêm cảm thấy ấm áp.

Sở Thiên gật đầu, thật quá điên cuồng, có cơ hội thì phải ăn miếng trả miếng bọn tổ Sơn Khẩu.

Bọn người bị bắn chết đã được nhận dạng là người Đông Doanh. Nhưng bọn bị bắn chết có phải là Bố Xuyên Khốc Tử hay không thì còn chưa rõ, bởi vì thi thể đã bị cháy xém, và cũng bị bắn ra thành từng mảnh. Đúng lúc đó thì bốc lên mùi tanh của máu người. đám người đứng nhìn sợ hãi, đúng lúc ấy từ phía xa có tiếng còi cảnh sát và còi cứu hỏa vang lên.

Bọn Sở Thiên không dám ở lại đó lâu, nhanh chóng lên xe rời khỏi nơi đó. Tuy quen biết với Trương Vinh Qúy, Soái quân cũng nắm được xã hội đen ở Thượng Hải, nhưng việc gây sự bắn giết rồi nổ bom thì quả thực rất quá mức, ở bất cứ nơi nào của bất cứ quốc gia nào thì đây cũng được coi là một vụ án lớn, rất dễ bị những kẻ có mưu đồ khác nhân cơ hội này mà mượn gió bẻ măng.

Hai gã sát thủ chết bất đắc kỳ tử trên đường khiến cho Soái quân có phần yên tâm hơn, nhưng Sở Thiên thì vẫn chưa yên tâm.

Hắn vẫn có cảm giác chưa được an toàn lắm, cái cảm giác bất an nặng nề đó hắn giữ trong lòng. Trực giác của hắn cho biết sự việc không thể kết thúc một cách đơn giản như thế. Chắc chắn sẽ có một vụ ám sát khủng khiếp hơn nữa đang chờ đợi hắn. Vì thế hắn trở nên cảnh giác hơn.

Tiêu Niệm Nhu ôm Sở Thiên mãi không dời, hít hà mùi đàn ông và mùi thuốc nổ trên người hắn rồi ngẩng đầu nói:

- Anh nuôi, quần áo của anh đều bị cháy hết rồi, chúng mình đến cửa hang quần áo mua vài bộ mới cho anh đi, nếu không anh trở về nhà với bộ dạng thế này thì bố với chị chắc chắn sẽ rất lo lắng.

Sở Thiên vốn dĩ muôn về sơn cư Vân Thủy, nhưng thấy Tiêu Niệm Nhu nói cũng có lý nên ngẩng đầu nói với anh em Soái quân:
- Tìm xem có cửa hàng quần áo nào ở gần đây không.
Anh em Soái quân gật đầu, bọn họ không biết gần đây có quán quần áo nào không nhưng lại biết địa chỉ nơi bán quần áo đắt nhất.

Trong suy nghĩ của họ chỉ có quần áo đắt nhất mới phù hợp với Thiếu soái, thế là nhấn ga đi thẳng đến tiệm quần áo tư nhân cao cấp quốc tế Thượng Hải. Chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi.

Sau khi anh em Soái quân xem xét an toàn xung quanh thì Sở Thiên mới dắt Tiêu Niệm Nhu đi vào.

Cửa hàng lớn có mười mấy nhân viên phục vụ. Thấy Sở Thiên đi vào họ có chút ngạc nhiên, vì lúc đó Sở Thiên đang trong bộ dạng rách rưới.

Nhưng thấy trang phục của Tiêu Niệm Nhu và đám người bên ngoài thì bọn họ rất nhanh chóng đi đến tiếp đón.

Tuy nhìn trang phục có thể nhận ra phẩm chất chất con người, nhưng không thể nhận ra người đó có giàu có hay không.

Ở Thượng Hải lâu rồi, thì sẽ biết những vị khách quý giàu có hay đi ra vào ngân hàng, không hút xì gà thì mặc lễ phục tây âu, trong đó có rất nhiều người mặc đồ tây không phải là người trong giới bất động sản mà là người bán bảo hiểm.

Sở Thiên nhìn có vẻ nghèo túng, nhưng Tiêu Niệm Nhu lại có phóng thái của một thiên kim tiểu thư. Rất nhiều anh hùng hảo hán ở bên ngoài lai lịch không đơn giản, vì thế nhân viên phục vụ của cửa hàng đều không dám chậm trễ.

Sau khi nở nụ cười chào đón nhiệt tình thì nhẹ nhàng nói:
- Qúy khách, chào mừng đến với cửa hàng. Xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?

Sở Thiên hưởng thụ sự nhiệt tình của nhân viên phục vụ, rồi đảo mắt nhìn qua quanh, chợt ngỡ ngàng vì xung quanh không có bộ quần áo nào mà chỉ có các loại vải đủ màu sắc bày xung quanh.

Tiêu Niệm Nhu dường như nhận ra thắc mắc của Sở Thiên cười nói:
- Anh nuôi, đây là cửa hang quân áo tư nhân, không có hàng may sẵn, anh có thể chọn loại vải anh thích, để họ đo theo số đo của anh, theo kiểu dáng anh thích, anh yên tâm, tốc độ rất nhanh, chỉ 30 phút là xong.

Sở Thiên có vẻ thích thú, không ngờ các nhà thương gia bây giờ lại thông minh đến vậy, thế là nghe theo lời của Tiêu Niệm Nhu đi về phía trước. Nhìn quanh rồi quyết định chọn một mảnh vải màu trắng.

Nhìn có vẻ rất mềm mà không chói mắt. Đi đến sờ một chút, hoa văn và cảm giác cũng không tồi, miệng nở nụ cười. Sở Thiên khua tay gọi nhân viên phục vụ tới, chỉ vào mảnh vải nói:
- Phiền cô lấy mảnh vải này xuống giúp tôi.

Nhân viên phục vụ lập tức lấy mảnh vải xuống, hai tay lễ phép đưa lên, cười tán dương:
- Ngài quả thật là có con mắt tinh đời, đây là vải Ngân Nguyệt Tô Châu, cả Thượng Hải chỉ có 2 kiện, mỗi kiện chỉ làm được hai bộ. Kiện đầu tiên đã được nhị công tử giàu có của Hồng Kông mua rồi, giờ chỉ còn có kiện này thôi, không biết ngài thích kiểu dáng nào?

Một nhân viên phục vụ ở phía xa nghe thấy liền bê cuốn catalog đến.

Hả? Lý thiếu gia cũng mặc loại vải này à? Không ngờ trong lúc tăm tối lại xuất hiện nhiều thứ cùng lúc đến vậy, cũng không biết Lý thiếu ra mặc kiểu dáng như nào. Sở Thiên cười nhẹ, nhất quyết không lựa chọn kiểu dáng, ung dung nói:
- Không chọn nữa, may theo kiểu của Lý công tử. Đúng rồi, chi phí là bao nhiêu?

Không chút khinh bỉ, thái độ của nhân viên phục vụ vẫn nhiệt tình, gật đầu nói:

- Được, tôi sẽ cắt luôn cho ngài. Chi phí là 8 vạn 8 nghìn tê, có thể dùng bất cứ loại thẻ ngân hàng nào. Mời ngài sang bên này đo kích thước, may xong ngài vừa ý thì mới trả tiền. Nếu ngài không vừa ý chúng tôi sẽ không lấy tiền.

8 vạn 8? Sở Thiên có chút ngạc nhiên. Nhưng thái độ phục vụ thì rất là tốt, vì thế gật đầu.

- Được! may đi.
Cùng lúc đấy nhân viên phục vụ gọi Tiêu Niệm Nhu qua đó.

Sở Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Đúng rồi, sao lại đo cho cô ấy, Lý công tử may kiểu gì?

Nhân viên phục vụ cười đáp:
- Đồ đôi cổ điển.

Sở Thiên suýt ngất, thầm mắng chửi Lý Hoán Hoằng dùng kiểu này để dụ dỗ nữ thư ký, nhưng bây giờ không tiện nói:

- Được rồi, nhưng bộ đồ đôi phải may hai màu khác nhau, màu trắng may cho tôi hai bộ, còn mảnh màu hồng bên cạnh may hai bộ giống nhau.

Nếu may cho Tiêu Niệm Nhu mà không may cho Tiêu Tư Nhu thì hắn tiêu chắc, người xưa có câu nói, không nhìn thấy quan tài thì không nhỏ lệ.

Đúng lúc đấy bên ngoài cửa có một âm thanh yếu ớt:
- Lão phó, tôi xem rồi, vải đó rất hợp với tôi và ông. Ông may bộ thời Đường màu trắng, tôi may chiếc áo dài cổ điển. Đương nhiên phải mở cao hơn một chút, đừng lề mề, mau vào đi. Tôi với ông cũng không phải là chưa nhìn thấy ánh mặt trời bao giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi