ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Tiểu hồ ly! Thẩm Nam Phương trong lòng thầm chửi Sở Thiên giảo hoạt, lại đem vấn đề đẩy sang cho mình, nếu như mình nói tin tưởng Sở Thiên, vậy thì bọn họ có thể đem Park Dong Huan áp tải đi, nếu như mình nói không tin tưởng Sở Thiên, vậy thì tất cùng soái quân gây thù kết oán, thậm chí còn dính đến trung ương đối với cách nhìn của mình.

Người ngay cả Trung Ương đều tin tưởng, Thẩm Nam Phương ngươi lại không tin tưởng ư?

Thẩm Nam Phương do dự, sắc mặt biểu hiện rõ vẻ làm khó, suy nghĩ xong nhìn Park Dong Huan, khổ sở nói:

- Ngài Park, hay là ngài cùng đi với bọn họ đến đồn cảnh sát? Ngài yên tâm, luật sư của tôi rất nhanh sẽ đến hiện trường, ngài không có bất cứ một chuyện gì, Thẩm Nam Phương tôi bảo đảm với ngài, Soái quân tuyệt đối không làm hại ngài.

Sở Thiên thấy người này mặc dù bị mình đặt giữa đường nhưng cũng vẫn đánh một bàn cực đẹp, khiến mình hứa hẹn không làm hại Park Dong Huan, có điều hắn ta cũng không e ngại cho gã một viên thuốc an thần, dù sao mình không hại Park Dong Huan không có nghĩa là người khác không hại, thế là gật gật đầu nói:

- Yên tâm, không làm hại anh ta!

Thẩm Nam Phương thở ra, có được lời này thì tốt rồi.

Park Dong Huan trong lòng lại vô cùng rõ, Sở Thiên và đặc công là ân oán có chết mới thôi, chỉ cần mình cùng bọn họ về cục cảnh sát, vậy thì sẽ chết luôn trong đó, bởi vậy kiên định lắc đầu:

- Không phải tôi không tin lời của ông chủ Thẩm, mà tôi sợ có người lợi dụng niềm tin của ông chủ Thẩm, làm xằng bậy.

Thẩm Nam Phương sầm mặt không nói, trong lòng lại tức giận Park Dong Huan làm mất mặt ông ta.

Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, chậm chãi nói:

- Tôi từng nói, không phải do ngươi quyết! Dẫn đi!

Người Triều Tiên ở bên cạnh Thẩm Nam Phương từ đầu đến cuối không có lời nào, bỗng nhiên mở miệng quát:

- Các ngươi không có trình tự thông thường lại muốn dẫn Phó đoàn trưởng của tôi, tôi tuyệt đối không thể đáp ứng các ngươi được, tôi còn lên án chính phủ của các ngươi, lên án các ngươi bức người vô lý, xâm phạm tự do nhân thân của chúng tôi.

Bà Thẩm cũng sợ mọi người làm loạn, cao giọng phụ họa nói:

- Quả thực làm mất danh dự của phía cảnh sát Hong Kong.

Quan lại khách quý đều xì xào, Sở Thiên hơi nhíu mày.

Phó sở trưởng Đỗ Kỳ Sơn thấy thế đi đến bên cạnh Sở Thiên, hạ giọng nói:

- Bất luận gã ta có phải là đặc công, thân phận của gã bây giờ là sứ đoàn giao lưu, nếu như các anh thật sự có chứng cứ đóng đinh gã, khẩn trương lên cấp trên xin lệnh hiệp trợ, sau đó dẫn gã đi điều tra, anh bây giờ làm bừa, rất dễ dàng dẫn đễn công phẫn.

Sở Thiên hơi suy nghĩ, dính đến việc của hai nước, xử lý không tốt thật sẽ chịu tiếng xấu, nhưng nếu như có lệnh hiệp trợ đến tìm Park Dong Huan, đến lúc đó không biết gã ta chạy chỗ nào, chí ít gã có đủ thời gian làm rõ ý, đem chứng cứ mình không ở hiện trường hoàn thiện.

Nghĩ đến đây, Sở Thiên bỗng nhiên nghĩ ra một cách, xấu xa hỏi:

- Đỗ sở trưởng, nếu như nảy sinh việc hai người ẩu đả, một người là người nước ngoài, một người là người Thiên triều, bọn họ bị phía cảnh sát bắt giữ tại hiện trường, thì có quyền dẫn người ngoại quốc về sở cảnh sát điều tra hay không? Hay là chỉ dẫn người Thiên Triều về ghi khẩu cung?

Đỗ Kỳ Sơn không nghi ngờ gì, không chút do dự trả lời

- Đương nhiên là phải đưa cả hai người đi. 

Sở Thiên ngộ ra liền gật đầu, duỗi người sau khi đưa khẩu súng trả lại cho Mã Phi, sau đấy mặt tươi cười đi đến chỗ Park Dong Huan, Park Dong Huan thấy Sở Thiên đi đến chỗ mình, mí mắt chợt nhảy ngược lên không muốn trốn tránh sẽ mất đi khí thế của chính mình, thế là lên tiếng hỏi:

- Anh muốn làm cái gì chứ? Anh không có quyền bắt tôi.

Sở Thiên bỗng nhiên hướng đến Thẩm Thiến Thiến cười nói:

- Tiểu thư Thẩm, cô thật xinh đẹp!

Thấm Thiến Thiến không hiểu thể nào, Park Dong Huan theo bản năng nhìn qua, lúc gã ta cúi đầu, Sở Thiên tay phải theo đà vươn ra, nắm chặt nắm tay lấy lực đánh trúng cằm của Park Dong Huan

Vù! Park Dong Huan máu tươi tràn ra, cả người cũng bị Sở Thiến đánh ngã ngược về phía sau, sau khi lăn vài mét mới đứng dậy giữ vững thân hình lại.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, Thẩm Thiến Thiến hô lớn:

- Anh làm sao lại đánh người?

Đỗ Kỳ Sơn mắt trợn tròn mồm há hốc, nhớ ra vấn đề lúc hắn hỏi mình, không khỏi thầm mắng: Móa nó, đầu óc tên tiểu tử này thật linh hoạt! Bây giờ cả hai người đánh nhau nơi công chúng, quá trình xảy ra cũng được công chúng thấy rất rõ, cho dù không có người báo án, phía cảnh sát vẫn có quyền mang sự việc ra truy cứu.

Thẩm Nam Phương không phải người bình thường, thoáng cái đã hiểu ý của Sở Thiên, trong lòng thầm khen ngợi.

Park Dong Huan vô cùng phẫn nộ, đứng lên gắt gao nhìn Sở Thiên.

Sở Thiên chỉ cười, thản nhiên nói:

- Rất tức phải không? Có bản lĩnh thì qua đây, thân là đặc công Triều Tiên phải dấu thực lực của chính mình, quả thật không dễ chút nào, nhưng anh cũng biết, phận là đàn ông, gặp phải việc làm nhục cần càng phải phản kích lại, nếu không như thế sao có thể trước mặt tiểu thư Thẩm dựng lên uy phong của ngươi chứ?

Những lời này kích thích Park Dong Huan, đàn ông luôn dễ dàng vì phụ nữ mà bị kích thích, huống chi hình tượng Park Dong Huan xây dựng trước Thẩm Thiến Thiến, bị Sở Thiên đánh cho một quyền phá vỡ thành mảnh nhỏ, cho dù Thẩm Thiến Thiến không để ý sự yếu đuối của gã, trong lòng gã cũng lưu lại ảnh hưởng, không có người đàn ông bằng lòng thất bại trước mặt phụ nữ.

Park Dong Huan đẩy vài người triều Tiên cản trở mình, gã có thể trở thành đặc công Triều Tiên tinh anh, có thể đem Văn Băng Tuyết giết đến không kịp thở, thân thủ và bản lĩnh đương nhiên có chỗ hơn người, tay phải hướng xuống dưới nắm chặt, nhất thời sinh ra sát khí mãnh liệt, hướng về phía Sở Thiên xông qua.

Sở Thiên cười không nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Park Dong Huan.

Park Dong Huan không chỉ muốn lấy lại sĩ diện, còn muốn mượn cớ giết Sở Thiên vì tổ chức lập công lớn, đến lúc đó nhiều lắm tính là ngộ sát, dù sao hơn trăm người ở hiện trường đều biết Sở Thiên động thủ trước, cho nên gã dốc hết toàn lực, nắm đấm đủ để đánh chết hổ hướng về phía đầu Sở Thiên hung hãn dị thường.

Quan khách quyền quý nản nói chuyện, toàn bộ đều có chút hứng thú xem đấu chiến, tất cả những suy đoán và dự đoán đều không có cảm quan hưởng thụ vui vẻ, mặc dù đều biết nơi này sau khi đánh nhau xong, tất lưu lại phiền toái vô số, nhưng cũng không gây cản trở mãn nguyện của bọn họ, cho nên không có người nào đi khuyên.

Mà ngay cả Thẩm Nam Phương cũng giữ im lặng, trái tim của Thẩm Thiến Thiến thắt lại trên người Park Dong Huan.

Kim Lee Ya nắm con dao, không phát ra tiếng động tiến về phía trước.

Nắm tay đến giữa chừng, Sở Thiên tránh mũi nhọn này, lách người tránh quyền của y.

Park Dong Huan trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cánh tay hướng ra, lúc dưới chân thế nhảy ba bước, quyền thế vô cùng nhuần nhuyễn triển khai, tạo thành trăm ngàn võ quyền, trường giang đại hà hướng đến Sở Thiên tấn công, Sở Thiến ánh mắt bình thản, giác quan tăng lên vô số lần, Sở Thiên cảm thấy Park Dong Huan đánh tới tất cả là chiêu ảo.

Chỉ cần nắm tay tấn công tim của mình, mới thật sự là thực.

Sở Thiên quát nhẹ ra tiếng, nhưng dung mạo lại bình tĩnh như nước, mãng liệt xông về phía trước, tay phải linh hoạt đấm ra, thẳng đến vai trái của Park Dong Huan, ngón tay phá tan không khí rít lên thành tiếng, âm thanh kinh người đến cùng cực, và nhanh nửa nhịp đánh vào bả vai của Park Dong Huan, khiến nắm tay gã đánh về phía tim mình chếch đi, cũng đánh vào bả vai. 

Bốp bốp!

Hai tiếng dường như hợp làm một, Park Dong Huan kêu lên một tiếng, bàn tay Sở Thiên truyền đến hàng nghìn sức mạnh dâng lên khiến y choáng váng cả người ngã ra, còn Sở Thiên chỉ lui về phía sau hai bước, lập tức với vẻ tự nhiên nhìn Park Dong Huan đứng lên, hướng y làm thành thế tay khinh bỉ thông dụng quốc tế.

Kỳ thực ai mạnh ai yếu đã phân rõ, nhưng Park Dong Huan khó tiếp nhận được sự thực trước mắt, càng không thể tiếp nhận việc Sở Thiên làm nhục, bước chân hơi di chuyển lại hướng về phía Sở Thiên, Sở Thiên không nói lắc đầu, trong mắt có quá nhiều thương hại, thét ra tiếng xông lên đánh tiếp, quyền cước hai người lại giao chiến.

Thẩm Nam Phương thoáng chút suy nghĩ nhìn Sở Thiên, không khỏi thở dài nhẹ, đối diện cuộc chiến anh chết tôi sống, Sở Thiên vẫn thoải mái hiện lên vẻ nghỉ ngơi, cười nói ung dung, chỉ là ẩn dấu sau đó là phong độ võ học bậc thầy, làm sao cao thủ bình thường có thể bằng? Khó trách được lúc nãy có thể trong thời gian ngắn vùng lên, gan dạ, thân thủ hơn người.

Bịch! 

Lại một âm thanh lớn, Park Dong Huan lần này lại ngã ra ngoài, có điều lại đứng lên, lồng ngực của gã đã trúng hai phát quyền mạnh của Sở Thiên, xương sườn đứt ra làm hai, nếu như Sở Thiên không ngại trước mặt quan khách quyền quí xử lý gã sẽ dẫn đến nhiều phiền phức, cũng sẽ không ra tay lưu tình như vậy.

Có điều cái này cũng đủ để quần chúng kinh ngạc, Sở Thiên vẩy tay bảo Mã Phi qua bên này thì thầm.

Lập tức Mã Phi lấy ra còng tay, hung tợn đi đến chỗ Park Dong Huan, Bà Thẩm thấy thế vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng phẫn nộ, không phải bà muốn bảo toàn Park Dong Huan, mà nhìn không thuận mắt Sở Thiên kiêu ngạo ngông cuồng, ngăn không được quát ra tiếng:

- Anh không chỉ đánh người, còn muốn bắt ngài Park đi, thực sự quá ngông cuồng rồi!

Sở Thiên hơi khẽ cười, trợn mắt nhìn Bà Thẩm trả lời:

- Đỗ sở trưởng không nói cho bà sao? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi