ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Đêm nay đồ ăn hầu như đều là thịt heo, có thể nói là tiệc thịt heo rồi. Thịt mông cùng với chân sau tươi ngon hầm với ớt xanh; gạo tám cùng với vỏ quế các loại hương liệu khác được nghiền thành bột ướp với thịt ba chỉ thái miếng đem chưng; sườn xào chua ngọt nhìn vô cùng đẹp mắt, mang theo hương thơm khó cưỡng; thịt chân giò nướng hồng; còn có lỗ tai heo ăn cùng với rau; thịt heo chưng đỏ bốc khói; da heo nướng khô vàng; thêm vào hai đĩa rau xanh rất dụ người.
(chẹp, em nhịn đói ngồi làm biên đến đây đúng là cồn cào ruột gan, chẹp, ngon quá). Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhìn tiệc thịt heo, lại ngửi thấy hương thơm sực mũi, đừng nói là Tào Hoa Vũ hay La Khiết, ngay cả Sở Thiên cũng không kiềm nén nổi chỉ muốn ăn ngay. Mọi người nhanh chóng tìm vị trí ngồi, lời nói khách khí cũng muốn bỏ qua mà nhập tiệc liền.
Ngô Ngân Quý rót cho mỗi người một chén rượu nhẹ, sau đó hướng Sở Thiên cười cười nói:
- Thiếu soái, trong nhà không có gì ăn tốt, chỉ có thể lấy chút thịt heo sẵn có rồi mụ mụ nấu ra mấy món sở trường.
Tào Hoa Vũ nhìn chằm chằm da heo nướng, nhanh tay gắp qua một miếng, cắn, không kịp liếc xem Ngô Ngân Quý đang nói gì nữa, thay lời Sở Thiên nói ào ào:
- Không có việc gì, không có việc gì, ăn ngon được rồi.
Sau đó cậu ta ngẩng đầu phát hiện tất cả mọi người còn chưa ăn, có chút ngượng ngùng nói:
- Thì ra tất cả mọi người còn chưa bắt đầu ăn à?
Chú Ngô cởi mở cười cười, phất tay nói:
- Mọi người cùng ăn, nhất định phải ăn hết những thứ này đấy, đồ tể không có gì hay, duy nhất là thịt nhiều đủ để ăn.
Mọi người bắt đầu đánh chén vô cùng náo nhiệt. Chú Ngô và dì Ngô tiếp đãi chu đáo, tăng thêm vẻ bình dị gần gũi, tươi cười để cho mấy người Sở Thiên hoàn toàn thoải mái ăn uống như gió cuốn. Trong đó Tào Hoa Vũ ăn nhanh nhất, trong miệng cắn một miếng thị hầm, con mắt nhìn chằm chằm xương sườn, trên tay cầm lấy heo lỗ tai, đã không thể dùng chữ ăn để hình dung, hoàn toàn chính là nuốt. La Khiết còn tìm ra một thành ngữ rất chuẩn để hình dung hành vi của cậu ta:
- Phung phí của trời.
La Khiết còn tưởng rằng Tào Hoa Vũ sẽ xấu hổ, ai biết Tào Hoa Vũ đầu cũng không ngẩng lên nói:
- Bà còn nhỏ, không hiểu, ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề.
Sở Thiên vừa mới uống rượu vào miệng, suýt nữa thì sặc.
Sau khoảng hai mươi phút, mọi người tốc độ cuối cùng chậm lại, chú Ngô thấy mọi người đã ăn không ít, liền bắt đầu hướng Sở Thiên mời rượu, cởi mở nói:
- Thầy giáo, chén rượu này thầy nhất định phải uống hết, tôi - lão Ngô ngố già vài thập niên, nhưng từ trong đáy lòng đầy cảm kích thầy, bội phục thầy, là thầy cho Ngô gia hi vọng, cho Ngô gia một người đàn ông chân chính.
Sở Thiên nghe thấy chú Ngô lần thứ hai nói lời này, cảm thấy không hiểu, vì vậy bưng chén rượu lên, nói:
- Chú Ngô, cháu không hiểu, chú có thể nói rõ cho cháu không?
Lúc này, Ngô Ngân Quý cười nói cho Sở Thiên, :
- Thiếu soái, tôi đã đem chuyện đánh nhau hôm đó kể cho ba nghe.
Sở Thiên trong lòng có chút kỳ quái, để Ngô Ngân Quý cùng Diêu Phong Tử đánh nhau, loại này chuyện này nhẽ ra chú Ngô và dì Ngô phải cực lực phản đối, cực lực phê phán, thậm chí cực lực trách mình, như thế nào lại còn nói cám ơn?
Chú Ngô thấy Sở Thiên mặt mũi tràn đầy khó hiểu, đem chuyện nói ra. Ngày hôm qua chạng vạng tối, chú Ngô bán xong thịt heo, đang chuẩn bị đạp xe đạp về nhà. Khi đó không cẩn thận quẹt trúng một cái lưu manh, tên này liền gọi hai người tới giúp, giữ chặt chú Ngô bắt phải bồi thường một nghìn đồng. Đừng nói chú Ngô trên người không có nhiều như vậy, ngay cả có cũng không có khả năng cho bọn hắn nhiều như vậy, đang lúc giằng co, Ngô Ngân Quý trên đường về thấy thế, chạy tới, hỏi rõ ràng sự việc, liền từ trong túi của ba cầm một trăm đồng ném cho tên lưu manh. Tên đó thấy tiền thiếu quá nhiều, đương nhiên mặc kệ, móc dao găm muốn xin chú Ngô tí huyết. Lúc này, Ngô Ngân Quý nhớ tới lời Sở Thiên "là đàn ông phải đỉnh thiên lập địa, chết cũng coi như ngủ rồi ", huyết tính bốc lên cầm lấy dao xẻ thịt của chú Ngô, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Cầm tiền cút nếu không để mạng lại; ông mày coi chết như ngủ rồi.
Ngô Ngân Quý sắc mặt hung bạo triệt để dạo sợ tên kia, vì vậy gã tái xám mặt cầm lấy một trăm đồng rời đi. Lúc này, các cô chú cùng chợ với chú Ngô bật ngón tay, nói chú Ngô có con trai khí khái như thế, thật sự là dạy con tốt.
Chú Ngô đương nhiên rõ ràng Ngô Ngân Quý nhát gan, sợ phiền phức, nhưng hiện tại lại gan dạ như vậy, anh dũng như vậy, tự nhiên không phải do mình dạy, vì vậy liên tục truy hỏi Ngô Ngân Quý. Ngô Ngân Quý đành phải đem chuyện Diêu Phong Tử thu phí bảo hộ, cùng Sở Thiên dạy hắn nói một lần. Cậu ta cũng ba mẹ sẽ tức giận, quở trách, kết quả, ba mẹ lại cảm kích Sở Thiên. Bởi vì bọn họ biết rõ, xã hội này, không cầu phú quý, không cầu tài trí hơn người, chỉ cần có đàn ông tâm huyết, có bản lĩnh đỉnh thiên lập địa, như vậy vô luận ở nơi nào, đều sẽ có người để mắt, tôn trọng. Chú Ngô vì vậy rất muốn gặp mặt để cảm tạ Sở Thiên, nhất định bảo Ngô Ngân Quý mời bằng được Sở Thiên tới nhà ăn cơm.
Sở Thiên lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, trong nội tâm cũng thầm than Ngô Ngân Quý trẻ nhỏ đã dễ dạy, tương lai là một tài năng trụ cột của quốc gia…
Tào Hoa Vũ sờ lấy bụng, thỉnh thoảng đập vào ợ một cái ngồi bên cạnh vừa thở vừa nói:
- Chú Ngô, chú yên tâm. Thiếu soái đỉnh thiên lập địa, tiếu ngạo nhân sinh, chúng cháu dưới sự thống soái của Thiếu soái , chúng cháu cũng sẽ không thua kém. Nam sinh lớp 13 toàn bộ đều là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, Ngô Ngân Quý cũng là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
Chú Ngô hiển nhiên tin tưởng lời Tào Hoa Vũ, gật gật đầu nói:
- Cho nên, tôi nhất định phải kính thầy giáo một ly.
Sở Thiên biết không tránh khỏi, giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rượu nóng bỏng trôi từ yết hầu xuống dưới.
Chú Ngô cũng ực một cái uống cạn, sau đó nhìn Ngô Ngân Quý, Tào Hoa Vũ cùng La Khiết, nói:
- Các cháu cũng nên kính thầy giáo một ly, gặp được thầy như thế, thật sự là may mắn nhất đời.
Ngô Ngân Quý, Tào Hoa Vũ cùng La Khiết nghe xong, biết rõ chú Ngô, từ khi gặp Sở Thiên, cuộc sống của bọn hắn hoàn toàn cải biến, từ chán chường trở nên tích cực hăng hái, phụ huynh từ quở trách cũng biến thành tán thưởng, vì vậy nhìn nhau một cái, bưng chén rượu lên, tất cả đồng thanh hô:
- Thiếu soái, chúng tôi mời bạn một ly, cả đời cảm kích.
Sở Thiên thở dài, rót đầy chén rượu, cũng theo chân bọn họ nói:
- Cả đời này, tôi cũng sẽ nhớ các bạn.
Bốn người đồng thời uống rượu, dù cho La Khiết bị sặc đến nước mắt chảy trào, vẫn kiên trì uống hết.
Chú Ngô thấy mấy đứa Sở Thiên uống xong, bảo vợ cầm đưa một cái hộp ra, phủi nhẹ bụi bặm, nói:
- Thầy giáo, tôi có một thứ muốn tặng!
Sau đó nhẹ mở hộp, một thanh đoản đao màu vàng thình lình lọt vào trong tầm mắt, Sở Thiên nhìn kỹ phía dưới, vô cùng khiếp sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi