ĐỘ TƯƠI

Cuộc cãi vã quy mô lớn đầu tiên giữa Vưu Phong Phong và Viên Dã Tuyền xảy ra vào ngày thứ năm Hà Tê và Vưu Tự bên nhau. 

“Nhà thương điên? Anh định chạy cả năm trời chỉ để quay phim nhà thương điên sao?” Vưu Phong Phong phẫn nộ gọt vỏ, theo tiếng nước quả, cả vỏ lẫn thịt quả táo đều teo đi rất nhiều. 

Vưu Tự yên lặng ngồi bên cạnh Viên Dã Tuyền, hai tay chống cằm, không có ý cắt ngang.

Viên Dã Tuyền duỗi tay mở cửa sổ, châm điếu thuốc: “Có lẽ phải hơn một năm, nhưng giữa chừng anh sẽ trở về. Bọn anh thực sự đã thảo luận về dự án này rất lâu, nhà sản xuất cũng đã thông qua. Bây giờ phá vỡ hợp đồng là không thỏa đáng.” 

Vưu Phong Phong mở một cửa sổ khác, ném quả táo đã được gọt sạch sẽ vào giữa đống vỏ rồi đi đến trước mặt hai người. 

“Vậy anh không nghĩ đến em sao? Từ khi chúng ta kết hôn đã ở bên nhau bao lâu? Anh chạy xa như vậy có dắt đi cùng em không? Anh định thu xếp thế nào?”

“Sao có thể như hồi trước được, điều kiện chỗ đó tương đối kém, em đừng đi, có thời gian bọn anh sẽ quay về.” Viên Dã Tuyền gẩy tàn thuốc. 

Vưu Phong Phong lại chuyển hướng sang Vưu Tự: “Cậu thì sao? Không phải cậu vừa mới hẹn hò với Hà Tê à? Hiện tại cậu nói đi là đi, hai người biết phải thế nào?” 

Vưu Tự cau mày, chẳng nói chẳng rằng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Viên Dã Tuyền thừa hiểu anh, anh thích tự mình suy nghĩ về mọi thứ, cũng quen giấu mọi việc trong lòng, nên anh ấy nói đỡ: “Nếu cô ấy không chấp nhận được việc quay phim trong một hai năm, thì sau này cũng không bền lâu. Anh đủ kiên trì, Ngái Ngủ cũng chẳng kém gì anh, tình yêu tất nhiên là quan trọng, nhưng sự nghiệp cũng không phải trò đùa.” 

Vưu Phong Phong tức đến bật cười, “Hai người các anh đồng tâm vững chí, em là thứ trói buộc, đúng không?” 

“Em đừng nói linh tinh, Phong Phong. Ngái Ngủ với anh là tình hữu nghị cách mạng. Những nhiếp ảnh gia anh từng hợp tác trước đây hoặc là người chậm hiểu hoặc không có khả năng nắm bắt thời cơ. Anh không thích điều đó nên lúc làm việc thường xảy ra cãi nhau, vốn là anh em lại biến thành kẻ thù. Ngái Ngủ có thiên phú, tuy nói là nhờ anh dẫn dắt, nhưng chắc chắn là trò giỏi hơn thầy, bỏ dở giữa chừng thì thật đáng tiếc. Hơn nữa, từ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, anh đã làm công việc này, có phải em không biết đâu.”

Vưu Phong Phong vặn lại: “Hồi còn đi học, em hẹn hò với anh, em có thể đợi hơn nửa năm để gặp anh một lần. Bây giờ qua nhiều năm như vậy, chúng ta đều kết hôn, mà hầu hết thời gian em vẫn phải ở một mình, anh nghĩ anh có đang làm đúng không? Chẳng nói đâu xa, để được đi du lịch Nepal, em đã thức trắng bao đêm, hoàn thành công việc trước thời hạn? Nhưng chuẩn bị xuất phát, đột nhiên có người chấp nhận phỏng vấn, anh liền vội vàng chạy khỏi sân bay, em đã nói gì chưa? Nếu hôm ấy Vưu Tự không ở lại mà bỏ trốn cùng anh, em sẽ một mình gặp phải động đất, sẽ không ai biết em bị đè dưới sàn nhà, biết đâu chừng em sẽ chết ở đó đấy!” 

Viên Dã Tuyền thở dài, “Phong Phong, anh xin lỗi, anh biết em phải trả giá rất nhiều vì anh… nhưng đây là điều anh đã kiên trì suốt 20 năm, anh không thể nói buông là buông.”

Vưu Phong Phong nhìn anh ấy chằm chằm, bước tới, giật lấy tàn thuốc, ấn vào cái gạt tàn hình ống kính, vặn mạnh. 

“Nếu em có thai thì sao? Anh vẫn muốn đi ư? Bỏ kệ em?” 

Căn phòng chìm vào im lặng, Viên Dã Tuyền chớp mắt mấy cái, không biết là mừng hay lo. Lông mày của Vưu Tự càng nhíu chặt hơn. 

Vưu Phong Phong nói từng chữ: “Nếu anh muốn đi, đứa trẻ này không cần giữ nữa. Bảo em ở đây chăm sóc đứa trẻ một mình, em không chịu nổi.” 

Chạng vạng, Vưu Tự vác xe đạp lên lầu, đón ánh chiều tà thấy Hà Tê đang ngồi trước cửa nhà anh. Cô không ngồi dưới đất, cũng không ngồi trên bậc thềm, mà ngồi trên chiếc ghế đẩu hình chữ nhật sẫm màu. 

Cô cõng ánh sáng, mỉm cười với anh: “Em học cách làm cái này ở chỗ thợ mộc, gỗ óc chó đen, đẹp không?” 

Vưu Tự gật đầu, mở cửa, nhấc ghế lên, suy nghĩ nên nói như thế nào với cô. 

Hà Tê vừa nhìn đã biết anh có gì đó không ổn, vừa bước vào ngưỡng cửa liền hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?” 

Anh đặt chiếc ghế cạnh cửa sổ, quay về, lấy từ trong ngăn kéo ra hai viên nang, đặt vào cốc, khởi động máy. 

Hà Tê đứng cạnh bàn, nhìn ngón tay anh gõ nhịp trên bàn, nhưng hồi lâu vẫn không nói ra được. 

“Nói đi,” Cô móc một ngón tay anh ra, nắm chặt, “Mau lên.” 

Anh rũ vai xuống, đơn giản kể lại tình hình trước mắt cho cô.

Hà Tê nghe được nửa đoạn trước rằng bộ phim tài liệu mới của anh và Viên Dã Tuyền dự kiến sẽ quay mất hai năm thì không hề để bụng. Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ có một ngày như vậy, cũng đã tính toán nếu điều kiện cho phép, cô sẽ đi cùng anh. Mà dù điều kiện không cho phép, cô nhất định sẽ thường xuyên đến thăm. Chỉ cần có lòng, công việc không phải là lý do ngăn cản hai người gặp nhau. 

Nhưng khi biết Vưu Phong Phong có thai, Viên Dã Tuyền sẽ rời đoàn phim, nếu không tìm được cộng sự phù hợp, Vưu Tự có thể sẽ đi một mình, cô liền không thể bình tĩnh được nữa. 

“Anh đi một mình? Vì sao?” 

“Hồi trước quay phim cũng chỉ có hai người bọn anh, loại hình quay chụp đặc thù này không nên có nhiều người tham gia, nếu không nhân vật phóng sự sẽ rất khó để mở lòng.”

Vưu Tự đoán sự lo lắng của cô bắt nguồn từ việc xa nhau sắp tới, mặc dù không muốn nhưng anh đã tính đến trường hợp xấu nhất___ anh không thể làm chậm trễ con gái nhà người ta. 

Ai ngờ, cô sắc mặt nghiêm túc, rành mạch nói: “Vậy em nhất định phải đi cùng anh.” 

Anh cười thở dài, cúi người mở cửa tủ lạnh, lấy sữa đổ vào máy đánh sữa. Thứ chất lỏng sẫm màu nhỏ giọt vào chiếc ly mờ, lớp bọt đặc sệt tích tụ trên bề mặt. 

Hà Tê tặc lưỡi, nghiêm túc nói: “Đừng cười, em nói thật đấy, anh phải mang em theo, mà dù anh không mang em theo, em cũng sẽ tự tìm đến.” 

“Hà Tê, đừng nghịch nữa, hãy nghĩ đến bố mẹ em.” Anh đẩy cốc cà phê qua mặt bàn đá cẩm thạch. 

Cô cầm chiếc cốc lên, thấy nóng quá đành đặt lại chỗ cũ: “Em sẽ thuyết phục bọn họ, anh không cần lo lắng. Mang em theo, em thật sự có ích đấy.” 

Vưu Tự vẫn xem đây như lời nói đùa, rất quan tâm hỏi: “Em thuyết phục kiểu gì?”

“Đừng coi thường em, thị giác của phụ nữ rất có giá trị nhé. Thứ nhất, trong sáng tác, phụ nữ có độ nhạy cảm và tinh tế cao, có thể chú ý tiểu tiết hơn; thứ hai, trong giao tiếp, một số chuyện riêng tư, chỉ có thể đạt được nhờ sự thẳng thắn riêng biệt ở phụ nữ. Giả sử, một bệnh nhân nữ bị tấn công tình d*c, cô ấy có thể nói gì với một người đàn ông? Nếu không có sự đồng cảm ở một mức độ nhất định, sẽ không thể nói ra điều thầm kín đó đúng không? Hơn nữa, em có kỹ thuật, em biết vẽ tranh, rất nhiều bệnh nhân tâm thần không muốn nói chuyện, nhưng lại thích vẽ, đây là một kênh giao tiếp rất tốt. Ngoài ra, em biết nấu ăn, có thể chịu trách nhiệm về hậu cần. Cuối cùng, thể lực của em rất tốt, khuân vác đồ đạc, leo núi, chạy bộ đều cân được, sẽ không kéo chân anh đâu.” 

Anh cười tỏ vẻ đã hiểu, “Sao em tức khắc có thể nói nhiều như vậy nhỉ? Em chuẩn bị sẵn bản thảo à?” 

“Ừ, có người viết cho em đấy.” Cô hếch cằm, “Thế nào? Có thuyết phục không?” 

Anh mím môi, nụ cười vừa nãy vẫn còn trên mặt: “Cũng tạm.” 

“Vậy mang em theo nhé? Được không? Hồi trước em cũng hay một mình lên núi sưu tầm phong cảnh, không phải hứng khởi nhất thời đâu, cũng không bao giờ coi thường nghệ thuật.” Cô càng dựa càng gần, khung thoại trực tiếp chọc vào mặt anh. 

Mày anh giãn ra: “Có thể thử xem, nhưng gia đình em phải đồng ý đã.” 

Một tuần sau, họ lên máy bay. 

Hà Tê đã nhận được sự đồng ý của gia đình, mặc dù đó là sự đồng ý ngầm. Cô để lại một bức thư, căn cứ theo nhịp sống và thái độ nuôi thả cô của bố mẹ, đoán chừng lúc ăn cơm tối sẽ đến phòng cô tìm thấy, lúc đó cô hẳn đã ở cách xa vạn dặm rồi. Nhưng cô không dám nói chân tướng cho Vưu Tự, cô biết nói vậy anh nhất định sẽ không đồng ý. 

Cuối cùng hai người đáp xuống một thành phố khô nóng đầy cát vàng, trên đường có rất nhiều xe máy, giữa những căn nhà thấp lè tè có tiếng quạ kêu. 

Vưu Tự thuê một chiếc xe jeep màu xanh quân đội, chưa kịp xuất phát, cửa sổ đã phủ đầy cát bụi, bên trong chỉ có hai chỗ ngồi, chỗ trống phía sau đều dùng để xếp thiết bị và hành lý. 

Hà Tê cảm thấy trên đường ít xe cộ, xa xa chỉ có vài con động vật xù xì, khá đáng sợ như vùng đất không người, nên nhất quyết không chịu ngủ, liến thoắng tán gẫu với anh.

“Vưu Tự, anh dạy em cách sử dụng máy quay phim đi, em xem mấy bộ phim thấy họ ghi lại những trải nghiệm trên đường, bây giờ em có cần nhấc máy quay không?” 

Anh tập trung nắm tay lái, nói, “Em lấy máy ảnh trong chiếc ba lô màu đen phía sau ra.” 

Hà Tê lục lọi trong túi một lúc lâu rồi lấy ra một chiếc máy khá nhỏ với vẻ nghi ngờ: “Anh nói cái này à?” 

“Ừm, dùng cái này để chụp.” 

“Em khỏe lắm, dư sức khiêng được máy móc bình thường. Đưa em cái loại mà nhiếp ảnh gia bình thường hay vác trên TV ấy, anh đừng quan tâm em mà làm ảnh hưởng đến chất lượng phim của mình.” 

Anh cười khẽ, bắt chước cách nói của cô: “Thứ nhất, theo như anh được biết, làm phim tài liệu, bất kể là loại máy móc nào, điều quan trọng nhất là phải tinh gọn và hiệu quả. Thứ hai, cái này là BMPCC (*), là dòng máy rất tốt. Thứ ba, cái này là của em.” 

(*) Blackmagic Pocket Cinema Camera 4K là máy quay kỹ thuật số cầm tay mang tính cách mạng mà người dùng đã mong mỏi từ lâu. Nó ghi hình ảnh chất lượng cao và được trang bị các tính năng chuyên nghiệp trong một thiết kế di động, có thể sử dụng được ở mọi nơi, và có giá cả phải chăng. Với thân hình nhỏ gọn, Pocket 4K mới hoàn hảo cho quay phim độc lập, phim tài liệu, chương trình biểu diễn thời trang, blog du lịch, video trên internet, đám cưới, video doanh nghiệp, thể thao…

“Hả? Cái này cho em à?” Cô nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng lấy ra nghiên cứu.

“Không phải em cũng thích chụp ảnh sao? Có thể thử xem.” Anh nhớ đến những bức ảnh trên tường trong phòng vẽ của cô. 

Hà Tê thích những thứ mới mẻ, nên không thể rời tay khỏi chiếc máy ảnh, chẳng mấy chốc đã chụp hết pin trước khi đến nơi. 

Chiếc xe chạy từ thành phố nhộn nhịp đến con đường vắng vẻ, từ giữa trưa đến khi mặt trời khuất núi. Vưu Tự đã liên hệ trước với bệnh viện, một bác sĩ nam trung niên tên Lạc Dần cầm đèn pin, chào đón họ ở cửa. Lạc Dân là người địa phương, học đại học ở thủ đô. Ấn tượng đầu tiên của Hà Tê về ông là: tóc hoa râm, hàm răng ám vàng khói thuốc, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, trông rất hốc hác. 

Thấy cùng đi với Vưu Tự là một cô gái, ông không giấu được vẻ kinh ngạc, trực tiếp nhắc nhở: “Cô gái, không khí ở đây so với tưởng tượng của cô còn tệ hơn nhiều.” 

Hà Tê nghiêm túc gật đầu, không nói hai lời liền bắt đầu dọn hành lý cùng Vưu Tự. Lạc Dần thấy cô thân thể cường tráng, cũng không nói thêm gì nữa. 

Họ đi theo Lạc Dần lên tầng cao nhất của ký túc xá nhân viên và được sắp xếp vào hai phòng liền kề. Cửa sổ hướng về phía nam, bên ngoài tối om, không có đèn đường nên chẳng nhìn thấy gì cả. Ngoài cửa là một hành lang rộng mở, đối diện với bức tường bê tông bên ngoài là tòa nhà chính của bệnh viện, các cửa sổ dày đặc ở phía đối diện chiếu ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua hàng rào sắt.

Căn phòng thô sơ với trang trí thô cứng, trên trần nhà treo chiếc quạt trần màu xanh lá cây đầy bụi, tủ quần áo và giường ngủ bằng gỗ màu vàng cam dựa vào tường, tỏa ra mùi long não nồng nặc. Có lẽ người ta đã dọn dẹp qua, rèm cửa kaki còn khá mới, hai chiếc phích xanh đỏ, một chậu nước tráng men vẽ hoa mẫu đơn, dưới gầm giường còn có một chiếc xô nhựa xanh trắng. Đầu giường có một chiếc đèn bàn màu hồng đào, tạm coi là ấm áp. Bức tường mỏng đến mức chẳng cần tăng âm lượng vẫn có thể nghe rõ tiếng nói chuyện. 

Tắm ở phòng tắm công cộng xong, Hà Tê dựa vào đầu giường, không dám trực tiếp liên lạc với mẹ, mà chỉ gọi cho bố. Ông bảo mẹ Hà rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhưng dù sao Hà Tê cũng đã đến nơi, chân là của cô, họ không quản được, chỉ có thể lắng lo. Sau khi xin lỗi và trấn an, mũi cô có hơi chua xót, cô dần có cảm giác với căn phòng nhỏ này. Cô liền đắp chiếc chăn mỏng lên người, cầm cây bút chì vẽ căn phòng theo góc nhìn của mình vào cuốn sổ phác thảo. 

Cả đường tàu xe mệt mỏi, Hà Tê vẽ xong liền tắt đèn, trong bóng tối cẩn thận lắng nghe động tĩnh của phòng bên cạnh, bên đó có tiếng đóng mở cửa, tiếng bước chân vang lên, cô biết Vưu Tự đã tắm xong trở về phòng. 

“Vưu Tự?” Cô thì thầm. 

“Làm sao vậy?” Qua tấm ốp tường, có thể nghe thấy tiếng nén của lò xo, có lẽ anh vừa nằm xuống, âm thanh gần hơn, như ngay bên tai cô. 

“Tường ở đây mỏng như tờ giấy ấy.” 

“Ừm, đúng vậy.” 

Nhiều thêm vài chữ, thái độ không tồi, cô hài lòng chìm vào giấc ngủ. 

*

Bân: tình hình là toi đang mọc răng ngu, và vì một số lý do mà toi chưa đi bệnh viện được nên hôm nào không thấy chương mới thì các bác tự động hiểu toi đau răng quá không gõ chữ được nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi