ĐỘ TƯƠI

Khoảnh khắc ngã ngửa trong đời Hà Tê không nhiều lắm, lần gần đây nhất có lẽ là thời sinh viên gửi nhầm video phim hoạt hình hài hước cho giáo sư. 

“Xin lỗi, do tôi sơ ý.” Hà Tê đứng dậy, chạy ra ngoài gọi thêm thức ăn, hoàn toàn phớt lờ lời thuyết phục “Nhiều đồ quá sợ ăn không hết” của Vưu Phong Phong. 

Vưu Phong Phong nhìn cánh cửa kính hẵng còn run rẩy, bèn nhắc nhở: “Đồ chó Vưu Tự kia, không biết nói câu khách sáo à.” 

Đồ chó ngáp một cái, nước mắt lưng tròng: “Ăn no rồi xéo thôi, em cần ngủ bù.” 

“Đều tại anh,” Cô ấy đập cánh tay Viên Dã Tuyền, “Vừa mới thoát chết, anh đã bắt cậu ấy thức trắng đêm chỉnh sửa phim, hết người rồi à? Cả anh nữa, thức đêm hút thuốc uống rượu, đã lớn tuổi hơn em còn không biết giữ gìn? Em không muốn còn trẻ đã làm quả phụ đâu. Còn nữa, nếu anh dám dắt Vưu Tự theo, chú em nhất định sẽ làm gỏi em.” Cô bấm tay đếm từng tội một. 

Viên Dã Tuyền nhổ vỏ tôm ra, nghiêm túc nói: “Thứ nhất, đó đều là tài liệu cậu ấy thu thập nên cậu ấy quen thuộc nhất; thứ hai, là cậu ấy chủ động yêu cầu. Đúng không, Ngái Ngủ?” Vưu Tự bất đắc dĩ quay đầu, người hỏi lập tức cười ha ha. 

Khi Hà Tê đi gọi món về, vừa hay nghe được cái tên Ngái Ngủ, liền thuận miệng hỏi: “Ngái Ngủ là biệt danh của ai thế?”

“Vưu Tự đấy.” Vưu Phong Phong chế nhạo, “Cậu ấy thích nhất là ngủ gật.” 

Viên Dã Tuyền hớp một ngụm rượu, tự động khai báo: “Nói thế đủ rồi, tạm bỏ qua thời gian cậu ấy tranh thủ trên phim trường. Nổi tiếng nhất là lần đi liên hoan phim, hồi đó cậu ấy trông bảnh tỏn lắm, răng trắng môi đỏ, phong độ ngời ngời, nên được rất nhiều cô gái đến làm quen. Cậu ấy đồng ý với một cô trong số đó sẽ ăn tối cùng nhau, ai ngờ người ta mới đi vệ sinh về đã phát hiện cậu chàng ngủ gật trên bàn ăn, gọi thế nào cũng không tỉnh nên giận quá bỏ về… Giới này quen nhau gần hết, người này kể người kia, cuối cùng truyền đến tai tôi, đúng là tiếng xấu ngàn dặm.”

Vưu Tự thở dài, “Anh có cần gặp ai cũng rêu rao không?” 

Hà Tê biết anh đang nói mình, đôi bên bèo nước gặp nhau, không cần giao lưu sâu thế. Cô không thể hiện ra ngoài, chỉ chống khuỷu tay lên bàn và mỉm cười tỏ vẻ mình không phiền.

“Đây là tình bạn sống chết có nhau, đâu phải người ngoài?” Vưu Phong Phong vội vàng chuyển chủ đề, “Hà Tê, việc kinh doanh của nhà hàng tốt chứ? Tôi vừa đi vệ sinh, thấy ngoài cửa xếp một hàng dài. Chỗ này không phải nhà hàng quá lớn, có lượng khách như vậy ấn tượng thật đấy.” 

“Mở quán gần mười năm rồi, không hề xuống cấp nên có khá nhiều khách quen. Nhưng tôi chưa từng quản lý nên cũng không biết chi tiết.” 

Viên Dã Tuyền nói tiếp: “Gia đình cô Hà có tư tưởng cởi mở và tự do ghê.”

“Bước đầu tiên là thực hiện tự do kinh tế. Miễn là anh bớt vay tiền của bố mẹ, em cũng có thể tự do như vậy.”

Hà Tê cảm thấy mình không nên xen vào cuộc trò chuyện của cặp vợ chồng, bèn đứng dậy đi giục đồ ăn. 

Có lẽ Viên Dã Tuyền nhận ra sự xấu hổ của Hà Tê, nên giải thích: “Cô Hà đừng ngại, Phong Phong đang nói mát đấy. Thực ra cô ấy rất ủng hộ tôi, nếu không đã không theo tôi sống cuộc sống khó khăn này rồi. Cổ còn chăm chỉ kiếm tiền để hỗ trợ chúng tôi nữa.” 

Vưu Phong Phong hơi cụp mắt, cười thẹn thùng ngắt lời anh ấy: “Đừng nói mấy câu buồn nôn đó ở bên ngoài.” 

Hà Tê còn chưa tiếp lời, đã thấy Vưu Tự cau mày nhìn cửa. 

Vưu Phong Phong vừa dịch đ ĩa vừa ngượng ngùng: “Hà Tê, chỗ này nhiều quá, bốn người chúng ta ăn không hết.” 

Sau đó, bữa cơm này biến thành một đại tiệc ẩm thực Đông Nam Á. Từ khi còn nhỏ bố mẹ đã dạy Hà Tê phải đối xử nhiệt tình hào phóng với bạn bè, không được giấu giếm những thứ tốt đẹp mà phải chia sẻ chúng. Cô vội vàng ngăn lại lời nói khách sáo của Vưu Phong Phong: “Không sao, ăn không hết thì gói mang đi. Chúng ta là tình bạn sống chết có nhau, chút thịt cá này có là gì. Hôm nay nhà bếp còn nhập một ít cá hồi Na Uy, còn nguyên xương. Tôi đã nhờ người gói lại rồi, hầm canh, nướng BBQ, ăn sống đều rất ngon, lát nữa mọi người về nhớ cầm theo nhé.” 

“Vậy thì ngại quá, đều hưởng sái của Ngái Ngủ.” Viên Dã Tuyền nhìn Vưu Tự rồi nói đùa, “Cậu ấy vừa cứu được một phiếu cơm! Quá may mắn!” 

Hà Tê sửa lời: “Không không, khi tôi và Phong Phong bị đè dưới phiến đá, người đàn ông lực lưỡng nằm trên suýt đè tôi ngạt thở. May có cô ấy nói chuyện cùng nên tôi mới không ngất đi. Phong Phong cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, mạng người sao có thể trả bằng một bữa cơm được?”

Sau đó, cô nhìn thấy Vưu Tự ngáp dài, liền nhanh chóng nói thêm: “Đương nhiên, tôi cũng thực sự muốn cảm ơn Vưu Tự đã phát hiện và cứu tôi. Ly rượu này xin kính anh.” 

Vưu Tự chớp đôi mắt, nghe được lời cảm ơn trịnh trọng của Hà Tê, vẻ mặt anh bỗng trở nên mất tự nhiên, nhưng anh vẫn giơ lon coca không cồn, chạm vào chiếc cốc cô giơ lên không trung, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Không có gì.” 

“Hà Tê đừng để ý, cậu ấy không uống rượu, bảo là nó có hại cho sức khỏe và ảnh hưởng đến việc mang vác thiết bị.” Vưu Phong Phong còn tận dụng thời cơ giãi bày. 

Chờ Hà Tê uống cạn cốc rượu trắng, cô vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt anh. Không biết là do rượu xộc lên đầu, hay do bóng dáng của anh trên sân trượt băng, giữa đống đổ nát, trong lều tị nạn chồng lên người thanh niên trước mặt, mà lúc này, thế giới của cô đột nhiên bị bao trùm bởi một gam màu ấm với độ bão hòa cao. Cô tự hỏi, những ngày tháng Tư bắt đầu nóng như vậy từ bao giờ nhỉ, phải chăng là do hiện tượng nóng lên toàn cầu quái ác? 

Nói thật, sáng hôm sau, Hà Tê không nhớ nổi đêm qua mình đã về nhà kiểu gì. Lúc tỉnh dậy, cô cảm thấy đầu đau dữ dội, khi đi vệ sinh, chân trái còn vấp chân phải, cô gục mặt vào bồn cầu ngay trước khi những thứ trong bụng trào ra ngoài. 

Xả nước, đánh răng, súc miệng, uống nước. Thu dọn xong, cô ngồi xuống mép sô pha, nhìn chiếc áo lót trên sàn, chợt nhớ tới một vài mẩu vụn vặt đêm qua. Đúng vậy, sau khi vào nhà, như thường lệ, cô lôi áo lót từ trong tay áo ra rồi mới cởi áo ngoài, chắc do hơi say nên không cho vào máy giặt mà ném thẳng xuống đất. Sau đó, cô muốn trực tiếp nằm trên gạch lát sàn ngủ một giấc, lại bị người ngăn cản, bị kéo lên cầu thang như xác chết trong chiến hào, đá cẩm thạch đập vào lưng cô, rất đau… 

Nhưng, tại sao lại có người? 

Nhất định không phải Vưu Phong Phong, tối qua cô ấy cũng uống rất nhiều, hai người còn ôm nhau hát hò ầm ĩ, cũng nhất định không phải Viên Dã Tuyền, anh ấy là đàn ông có vợ, muốn chăm sóc thì cũng sẽ chăm sóc Vưu Phong Phong, một mình đưa cô về nhà còn ra thể thống gì. Trần Kinh Trúc thì không có khả năng, anh ta sẽ không bao giờ rời Sừ Hòa trong giờ làm việc; có lẽ là Thành Liêu, đúng thế, Trần Kinh Trúc có số của anh ấy cơ mà. 

Vì vậy, cô đã gửi một tin nhắn cho Thành Liêu. 

“Anh ở đâu?”

“Tăng ca, gần đây anh bận không thể ở cùng em, em đừng giận.”

Trong lòng lộp bộp, Hà Tê tắt màn hình, thở chậm lại, bắt đầu ngơ ngác nhìn vườn rau nhỏ ngoài cửa sổ. 

Một nỗi sợ hãi vi diệu giống như thủy triều dâng lên, len lỏi vào bãi biển đầy cát của cô. 

Trong giấc mộng sóng sánh bên kia đại dương, Vưu Tự cũng có một giấc mơ kỳ lạ. Đó là nỗi kinh hoàng mà anh vừa trải qua, một người phụ nữ tóc xoăn đen với vẻ ngoài của thế kỷ trước, người mà anh nửa quen nửa không, ngã vào lưng anh, nóng bỏng và nặng nề, trên người cô có mùi trà cổ. Anh đã từng ngửi thấy mùi này trước đây, một lần khi anh đến Amsterdam quay phim ở khu đèn đỏ, Vưu Phong Phong đã đặc biệt nhờ Viên Dã Tuyền trước khi về phải mua cho cô ấy nhãn hiệu nước hoa này. Đương lúc nhàm chán, anh cầm lấy một lọ dùng thử, lúc mới xịt lên có mùi cam thơm mát, nhưng sau khi đi dạo một lúc, vùng da tay được xịt nước hoa trở nên hơi đắng và hăng, một mùi không tính khó ngửi, nhưng rất mâu thuẫn và không lâu bền, hình như nó tên là Tea T*nique thì phải. Anh không biết tại sao, đại khái anh là không thích những thứ không thể lưu giữ được.

Ma men đung đưa quanh người anh như một con động vật thân mềm không xương sống, luyên thiên với anh những lời vô bổ: “Hừ, anh có biết cá dưới biển sâu không? Anh nói xem, có phải vì biển sâu quá tối, chúng không thể nhìn thấy nhau nên không có sự cạnh tranh và ủng hộ, nên càng sống lâu càng xấu xí? Rồi anh thử tưởng tượng, loại cá có chiếc đèn nhỏ trên đầu vô tình soi sáng cho những con cá xấu xí khác trên đường bơi, chẳng phải hai bên đều bị sốc lâm sàng sao?” Chiếc áo sơ mi trắng mà cô nhét trong quần bị lôi ra, nó buông lơi trong gió đêm, cùng với mái tóc đen dài xoăn tít đó, cô càng giống một ma nữ hơn. Cô còn rất nghiêm túc đặt giả thiết, “Hê lô, lâu rồi không gặp, chúng ta đều xấu xí nha.”

“À đúng rồi, chắc anh không biết đâu? Trí nhớ của cá không phải chỉ có bảy giây, chúng thậm chí còn có trí nhớ di truyền cho thế hệ sau! Anh đã thấy mình mở mang đầu óc chưa? Để tôi kể cho anh nghe một mẹo nhỏ khác, khi giết cá…” 

Ồn quá, ồn gần chết. Anh phàn nàn, khi ngủ dậy vẫn thấy ù hai tai, tay nặng như chì, ngày thường anh vác máy ảnh bảy tám tiếng, chưa bao giờ thấy cánh tay đau nhức như này. 

Kỳ thực anh có thể trực tiếp nhấc Hà Tê ném lên sô pha, nhưng để người đó ngủ thoải mái anh lại thấy không vui, dù tay sẽ đau một lúc, nhưng lưng người kia nhất định sẽ càng đau hơn. Hồi bị say nắng ở Ethiopia, anh đã bị Viên Dã Tuyền kéo như thế, nên anh tự tin có kinh nghiệm từng trải.

Phụ nữ tăm tia anh rất nhiều, nhưng ỷ vào mình uống say bắt anh đưa về nhà, lại còn thực hiện thành công thì đây là người đầu tiên. Nói đến đây thì phải trách Vưu Phong Phong say quắc cần câu còn không quên yểm trợ cho Hà Tê, oai phong vỗ ngực với gã quản lý nhà hàng bóng bẩy kia, hứa sẽ đưa cô về nhà an toàn. Nhưng vừa đi được một quãng đã kéo Viên Dã Tuyền lên taxi, bảo là muốn hưởng thụ thế giới hai người, tóm lại mượn rượu giả điên. 

Anh thực sự không ngờ cứu một người sẽ cứu thêm một đống rắc rối vào người. Huống chi, ngày đó trên máy bay, cô rõ ràng nói mình có bạn trai, không có hứng thú với anh, hiện tại lại làm ra chuyện này, cho rằng lấy danh nghĩa trả ơn đãi khách ăn cơm là thông minh, nhưng thực ra tất cả tâm tư của cô đều in rõ trên mặt. 

Ngoài ra, “Lang thang và chết chóc” là do anh đặt tên, đồng thời cũng là bộ phim đầu tiên anh chính thức đảm nhận vai trò đạo diễn hình ảnh, kể về những người trung niên vì một hoàn cảnh nào đó mà bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học hồi còn trẻ, nó rất đặc biệt đối với anh. Có lẽ cô cũng giống như những người trước đây, cố tình tìm kiếm thông tin về anh hoặc hỏi Vưu Phong Phong về thói quen, hoặc chỉ đơn giản nghe nói họ làm phim phóng sự, nghĩ nó mới lạ nên muốn kết bạn, sau một thời gian sẽ phát hiện ra công việc của anh về cơ bản là không có thu nhập, có lẽ sẽ cảm thấy họ rất đáng thương, muốn giúp đỡ, nhân tiện giành được hảo cảm của anh. 

Lười nhắc lại, anh bèn đứng dậy đi tắm nước lạnh, ăn vài miếng bánh mì, xách xe đạp chạy đến phòng thu. Trên đường anh nghĩ thanh ray mới mua có thể sẽ giao đến hôm nay, không biết trên đường vận chuyển có bị hư hỏng gì không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi