"Lão đại, mày học kiểu đó nhắm vô được nhiêu chữ a!" Mới sáng sớm Tiểu Đản kinh ngạc nhìn thấy Sở Minh cầm cuốn sách anh văn ngồi tụng, thật đúng là kỳ tích.
Sở Minh thống khổ xoa đầu, không hề ngẩng đầu lên mà nói với Tiểu Đản:
"Aiz, học tiếng nước ngoài đúng là phiền phức, thà học tiếng Trung Quốc còn đỡ chán hơn."
Thân là khóa đại biểu môn Anh Văn, Tiểu Đản lắc đầu ngông nghênh:
"Ai nói ai nói, mày không biết chứ thật ra tiếng Trung xếp vào hàng ngôn ngữ khó học nhất thế giới đó."
"Hả?" Sở Minh nghe xong tỉnh táo.
"Lão đại, mấy năm trước tao với cô giáo ngoại ngữ nói chuyện phiếm, cô hỏi tao ngữ pháp tiếng Trung, ngắn gọn như vầy: "Tại sao người ta nói là "hai mẹ con" mà không gọi là "hai con mẹ"?*"
(*: khúc này Dương chế á, nói chung là không quan trọng lắm nên Dương cứ dùng câu tương tự thay vào, tại căn bản qt viết cái gì Dương không hiểu nổi )
Người ngoại quốc luôn băn khoăn, vì sao chỉ với vài từ mà khi đảo trật tự câu lại ra nghĩa hoàn toàn khác nhau như thế, cho nên họ bó tay đành đi hỏi người bản xứ.
Chủ đề này Sở Minh có hứng thú, mắt sáng quắt tiếp tục hỏi:
"Vậy mày trả lời thế nào?"
Tiểu Đản đĩnh đạc: "Tao nói là do vấn dề phối hợp, bộ viết ngược xuống sẽ tạo thành từ khác. Hắc hắc, cho nên mày hiểu học tiếng Trung có bao nhiêu khó khăn đi, lo mà cố gắng học tiếng Anh cho tốt."
"Há há." Sở Minh đắc ý cười to, vỗ tay vui vẻ nói: "Vậy ra tao cũng rất trâu bò nha, cư nhiên nắm giữ một ngôn ngữ khó như thế."
Tiểu Đản nghe lời này muốn hộc máu không nói gì nhìn Sở Minh. Lúc này chỉ có thể hình dung trên mặt Tiểu Đản có bao nhiêu khâm phục Sở Minh đi.
--------------oOo--------------
Tuy nói học tập trọng yếu, nhưng cũng không thể không chú trọng việc rèn luyện thân thể. Vì vậy mà trường học thường xuyên tổ chức thi đấu bóng rổ. Đội đương nhiên chia thành nam nữ riêng, mà bạn học Sở Minh của chúng ta vinh dự được làm đội trưởng tổ nữ.
"Tĩnh Tĩnh, lát hồi mình có thi đấu, cậu nhớ mang theo mấy cô bạn của cậu ra cổ vũ nhá!"
Lâm Tĩnh như trước tiếp tục làm bài, không thèm liếc nhìn Sở Minh một cái.
Sở Minh chẳng thèm quan tâm thái độ của Lâm Tĩnh, ngoác miệng cười cười.
"Bằng không buổi tối cậu chờ được lâm hạnh đi."
Nói xong liền quay lại chỗ ngồi, để lại Lâm Tĩnh đang máu dồn tới não. Buổi tối chờ lâm hạnh? Cậu nghĩ tôi là cái gì a, thanh lâu cô nương chắc!
Chiều đến, Lâm Tĩnh đúng giờ ngồi ở khán đài, nhìn Sở Minh xa xa chuyên tâm khởi động làm nóng người, nhất thời có chút hoảng hốt. Sở Minh thay đổi quá nhiều a, không nghĩ tới cái kẻ năm nào còn lùn sũn có một khúc, bây giờ đột nhiên lột xác, cả người nẩy nở, mắt to linh động, làn da trắng nõn, cộng thêm nụ cười hờ hững câu nhân. Thế là người này nhanh chóng thu hút một lượng fan hâm mộ lớn, đương nhiên đa phần là nữ. Tuy vậy nhưng chưa bao giờ thấy cô nàng mập mờ với ai, luôn giữ lời thề son sắt, cái gì mà hậu cung ba ngàn chỉ độc sủng một người. Không phải chưa từng cảm động, nhưng là, đến tột cùng, hai người con gái làm sao có thể đường đường chính chính yêu nhau dưới ánh mắt trời. Nàng không thể giống Sở Minh vô tư chẳng chút cố kỵ, nếu cả hai cùng một chỗ, làm sao dám nhìn mặt ba mẹ, người ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng các nàng, cuối cùng lại nhận lấy cái kết quả như vậy làm sao bây giờ? Sở Minh...
Lên sân đấu, Sở Minh đảo mắt quanh khán phòng, liếc mắt một cái tìm ra được người nọ liền miệng rộng bất chấp hình tượng mà nhiệt tình vẫy tay. Mở rộng tầm mắt hơn nhìn thấy Tiểu Đản ngổi bên cạnh, Sở Minh có cảm giác muốn ngất xỉu.
Chậc chậc, Tiểu Đản đúng là lập dị trong biển người bình thường, khuôn mặt quét sơn đỏ chót, bên phải viết Sở Minh, bên trái viết lão đại, mặt lên người bộ đồ chói lọi, trong tay còn cầm bảng hiệu đề chữ: "Sở Minh, nữ nhân bất khả chiến bại!" Từ xa nhìn lại rất ra dáng lão mẹ đón tân niên.
Hung hăng liếc trắng mắt, không có thởi gian xử lý cái kẻ bại hoại kia, Sở Minh xoay người nhanh chóng hòa nhập trận đấu.
Ta giữ bóng.
Ta chuyền bóng.
Ta phải liếc mắt đưa tình với Tĩnh cục cưng.
Không phải nói khoác, đừng tưởng nàng học tập không ra gì rồi coi thường, bóng rổ nàng mà đứng thứ hai thì chẳng ai dám đứng nhất. Cái thời người ta nắn nót từng chữ rồi cầm tập khoe mẹ điểm mười, Sở Minh học xong là ôm trái bóng chuồn đi mất. Sở Minh tận hưởng cảm giác thích thú khi chơi bóng, đem mọi áp lực cùng đau buồn phóng thích, cái gì bóng ba điểm, bắt bóng bật bảng, mánh phạm quy, nàng tất cả đều tinh thông.
Cả đám fan nữ phát cuồng vì Sở Minh mà la hét cổ vũ, mà càng nghe tiếng la, Sở Minh càng hăng hái. Kết quả chung cuộc là 56 : 22 hoàn toàn áp đảo đối phương, mà một mình Sở Minh đã ghi hết 30 điểm. Điều này làm cho Lâm Tĩnh khiếp sợ, biết người này chơi bóng rổ rất tốt, nhưng đâu nghĩ nó kinh khủng tới mức này. Hơn nữa, từ khi nào cậu ta lại được hoan nghênh như vậy? Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Sở Minh mồ hôi nhễ nhại chạy tới, đầu tiên là giáo huấn Tiểu Đản một trận, chưa kịp nghỉ ngơi, thoắt cái đổi giọng nói chuyện với Lâm Tĩnh ngọt xớt:
"Tĩnh Tĩnh, cậu đến rồi à, thấy người ta chơi bóng giỏi không?"
Không để ý Sở Minh, Lâm Tĩnh lấy khăn tay cẩn thận vì nàng lau mồ hôi. Hiện tại thời tiết còn ẩm ướt, nếu cứ để vậy ra ngoài thế nào cũng bị cảm.
Sở Minh mặt đỏ lên mở to hai mắt nhìn Lâm Tĩnh chuyên tâm lau mồ hôi cho mình, thật là vui quá đi, đây là lần đầu tiên nàng công khai nơi công cộng tốt với mình. Chẳng lẽ… cậu ấy nhận ra sự quyến rũ của mình rồi? Ngoác miệng cười ngu ngốc nhìn Lâm Tĩnh, đáng tiếc, sự suиɠ sướиɠ hưởng thụ chưa được bao lâu, mấy thành viên trong đội sau khi thay quần áo xong cũng chạy ra. Lâm Tĩnh vừa thấy nhiều người như thế tay liền rút trở về. Trên mặt đột nhiên mất đi cảm giác thoải mái, Sở Minh không hài lòng chu chu bĩu môi.
“Úi trời, đội trưởng a, mỹ nữ này là ai vậy, mau mau giới thiệu cho bọn ta.”
Đội viên từ xa thấy Sở Minh đứng cạnh một cô gái xinh đẹp, không có hảo ý mở miệng ồn ào.
“Không liên quan tới mấy người!” Sở Minh mất kiên nhẫn trả lời.
Chưa đợi Sở Minh kịp phản ứng, đám người nhốn nháo đồng thanh cúi đầu hành lễ:
“Chào đại ca!?”
Sở Minh nhất thời đen mặt theo bản năng nhìn về phía Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh nắm chặt khăn tay lau mồ hôi vừa rồi cho Sở Minh, nguýt qua chỗ khác. Mất hết bao nhiêu công sức giải thích, cuối cùng đám người biết mình nhận lầm người, xấu hổ lập tức xoay người hành lễ với Lâm Tĩnh:
“Chào chị dâu!”
Lần này đến phen Lâm Tĩnh hắc tuyến. Co quắp không biết nói gì cho phài, chỉ đành ra sức trừng Sở Minh.
Tiểu Đản ở bên cạnh sau khi cười đã đời một trận liền lặng lẽ đi tới chỗ Sở Minh:
“Đúng là vật hợp theo loài, bọn họ giống y chang mày!”
------------oOo-----------
Chờ Sở Minh thay xong quần áo, hai người theo thường lệ sóng vai trở về nhà. Vì cho không khí sinh động, Sở Minh dọc đường luôn miệng nói cười, hoa tay múa chân. Lâm Tĩnh nhìn sắc mặt Sở Minh vì thức đêm nhiều mà trở nên trắng bệch, mắt cũng hiện rõ quầng thâm, có chút đau lòng mở miệng:
“Sở Minh, kỳ thật cậu không cần như vậy, đậu hay rớt đại học không quan trọng lắm đâu.”
“Sao lại không quan trọng?”
Nhớ tới hình ảnh chói mắt của Sở Minh vừa rồi, Lâm Tĩnh bĩu môi mở miệng:
“Sau này nếu lên đại học, cậu có thể gặp nhiều người vĩ đại, cũng có thể có người sẽ thay thế vị trí của mình, cậu….”
“Đủ rồi!” Sở Minh tức giận quát lớn, vốn dĩ mình không thuộc dạng có hứng thú học hành, tinh thần sắp tới mức cực hạn. Bởi vì câu này của Lâm Tĩnh, tinh thần hoàn toàn tê liệt, không biết vì cớ gì Lâm Tĩnh luôn nhắm ngay thời điểm mình vui vẻ tạt cho gáo nước lạnh.
“Lâm Tĩnh, cậu đúng là không phải người, có lương tâm hay không a? Cậu không thương xót cho mình chút nào sao? Mình mệt như vậy cũng chỉ vì cậu!”
Đâu nghĩ tới Sở Minh phản ứng dữ dội, khẩu khí của Lâm Tĩnh bất giác tăng cao:
“Tôi cho tới bây giờ chưa từng nói thích cậu, cậu dựa cái gì mà đòi hỏi tôi?”
Sở Minh tự biết mình vô lý, nhưng lại bị câu nói của Lâm Tĩnh làm tăng máu nóng, không muốn bỏ qua dễ dàng.
“Bộ cậu tới thời kì mãn kinh hả? Vì sao cứ mỗi tháng là cậu nổi điên hết mấy ngày! Thôi tôi dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra, được chứ? Hay để tôi mua thuốc giùm cho?”
“Cậu…..” Lâm Tĩnh tức đến nước mắt sắp trào ra.
Chưa hết, Sở Minh chưa chịu buông tha đề tài này, đem toàn bộ ủy khuất tích tụ đã lâu nói hết:
“Cậu chê tôi lùn, tôi liền mỗi ngày uống sữa chạy bộ. Cậu chê tôi học không tốt, tôi liền ngày đêm ra sức học hành. Rốt cuộc cậu còn muốn thế nào? Nói đi tôi còn biết đường đáp ứng, nói đi !!!”
Người qua tiếng lại, mọi người xung quanh tò mò vây xem. Lâm Tĩnh bị Sở Minh nói đến nước mắt tuôn rơi, dậm chân chạy mất.
Sở Minh đầu óc trống rỗng đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn bóng dáng Lâm Tĩnh mà chua xót. Ai có thể chịu được cái thể loại từ chối vĩnh viễn thế này chứ? Cứ nghĩ ở bên cạnh canh giữ Lâm Tĩnh, làm cho nàng chậm rãi nhận ra tình cảm chân thành của mình, nhưng cớ gì, cớ gì nàng luôn giẫm đạp tổn thương mình? Bởi vì mình không phải con trai? Chuyện này rất không công bằng, giới tính là do ba mẹ cho, mình đâu được quyền lựa chọn!
Đôi mắt ửng đỏ, thở dài, chậm rãi lững thững đi về nhà…
Hết chương 11