)"> )" />

ĐỒ VÔ SỈ, LẠI LÀ CẬU!

Ngày cuối tuần tại Sở gia.

Sở Minh vô tình cuối đầu, Tĩnh Tĩnh sẽ không cứ như vậy vĩnh viễn đem mình đóng băng luôn đi? Được rồi, ta thừa nhận là ta không đúng, không nên nói mấy lời thô tục trước mặt tiểu thư khuê các, không nên oa oa chạy về nhà nói mẹ là mình vừa bị người ta bỏ, cũng không nên điện thoại mét mẹ Tĩnh Tĩnh. Hu hu, nhưng mà chẳng phải ta đã bị trừng phạt rồi sao? Một tuần a, bảy ngày a, người kia đến liếc nhìn ta cũng không thèm! Hu hu....

Càng nghĩ Sở Minh vẫn là quyết định đi mua món Lâm Tĩnh thích ăn nhất mua chuộc. Gần tới kì thi rồi, không thể vì cái thứ chuyện nhỏ này mà giận nhau tới lúc đại học được. 

Tự tin tràn đầy, hô to một tiếng rồi hiên ngang chạy vào...

"A !!"

"Phốc...!!"

"Mình cái gì cũng chưa thấy...cái gì cũng chưa thấy...."

Ông trời, đây gọi là khỏa thân trong truyền thuyết sao? Tuyết trắng như Dương Chi, làn da trơn lán, còn có eo thon không hề có miếng mỡ thừa, tiểu bạch thỏ cao ngạo giương cao, xương quai xanh gợi cảm khôn cùng. Tất cả làm Sở Minh chỉ muốn nhào lên hôn lấy, gắt gao dày vò nhưng đành gian nan nuốt nước miếng, bụng từng đợt ấm nóng co rút lại.


Lâm Tĩnh sớm xấu hổ mặt đỏ tai hồng, lấy tay che ngực khóc nức nở hô to:

"Cậu...cậu mau quay sang chỗ khác..!!!"

Sở Minh nghe lời lập tức xoay người bốn mươi lăm độ, dùng dư quang tiếp tục ngắm cảnh xuân mê người .

Nhìn đôi mắt háo sắc lộ vẻ hưởng thụ của Sở Minh, Lâm Tĩnh đỏ mặt nghiêm giọng ra tối hậu thư:

"Cút! Mau đi ra ngoài!"

Sắc lang Sở Minh bị đuổi ra ngoài, đứng trước cửa còn nhếch miệng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Chậc chậc, nhìn đi nhìn đi, dáng người như thế mới là nữ nhân a! Còn ngực của mình như hai cây đinh đóng vào tường, làm sao mà so với bánh bao trắng trẻo căng mịn ?! Aiz... Chừng nào Sở Minh này mới được như thế đây? Ô, hay là dùng bột nở? Ách, bỏ đi bỏ đi, không nên nghĩ tới nữa, mắc công lát máu mũi tuôn ra như suối chỉ tổ dọa người. Đang cố gắng niệm phật, lỗ tai Sở Minh chợt lạnh rồi nhói lên.


"Tĩnh Tĩnh, đau...đau...."

"Cậu là có ý gì đây hả?"

"Mình...mình không có cố ý...!"

"Cậu cố ý?"

"Tĩnh Tĩnh, cái này tại cậu không đúng, người ta làm sao biết cậu vừa tắm xong chứ.. Ui, bỏ đi, mình không thèm chấp cậu, lần sau tắm nhớ báo trước cho mình một tiếng... Ui da..."

Sở Minh bởi lỗ tai sâu sắc cảm nhận đau đớn liền ngậm miệng, làm bộ nước mắt lưng tròng, giơ tay đầu hàng.

"Mau buông...đau đau mà..."

Lâm Tĩnh cuối đầu nhìn Sở Minh giữa ánh nắng rực rỡ đặc biệt chói mắt không biết nói gì. Người này, tại sao vĩnh viễn làm mình mất đi phòng bị, vừa rồi... Đang yên lành, làm sao có thể? Làm sao có thể... Còn ánh mắt như ác lang muốn nuốt chửng mình, ăn không nhả xương. Lần sau tắm nhất định phải khóa cửa cho kỹ mới được, không được xem thường cái tên Sở Minh này!


Nhìn Lâm Tĩnh không tức giận, Sở Minh vui vẻ đưa thức ăn mới mua. Không ngờ nha, chỉ định đưa thức ăn lại tình cờ được rửa mắt. Tĩnh Tĩnh lại tiếp tục quan tâm đến mình.

"Tĩnh Tĩnh, nghỉ ngơi một chút, chút nữa chúng ta ra ngoài đi dạo."

"Không được, Đội trưởng hẹn mình đi ôn tập rồi." Lâm Tĩnh thản nhiên nói.

Sở Minh trợn mắt: "Cái gì ?!!! Ai?"

"Ôn tập, Đội trưởng." Sở Minh mặt không biến sắc lần nữa trả lời.

"Ở đâu?"

"Bạn ấy lát nữa qua đây."

"Không được !!!" Sở Minh vung tay lưu loát phản đối.

"Tôi đã xin phép mẹ rồi, bà ấy đồng ý."

Lâm Tĩnh liếc Sở Minh một cái rồi bước đi, không thèm quay đầu.

Sở Minh ở lại buồn bực, tới bây giờ chưa từng phát hiện Lâm Tĩnh ở gần một nam sinh nào, đùng một cái cư nhiên mang về nhà, chẳng lẽ hai người có gì mờ ám?! Có? Sẽ không đâu! Có? Chắc chắn không! Không thể nào đâu mà....
Đang tự thuyết phục, bỗng nghe tiếng lão mẹ hưng phấn.

"Ô, con đến tìm Tĩnh Tĩnh ôn tập đúng chứ? Mau vào nhà."

Liếc mắt thấy Đội trưởng tinh thần phấn chấn tiêu sái bước vào nhà, lúc đi còn không quên liếc Sở Minh một cái tỏ vẻ đắc ý, miễn bàn có bao nhiêu láo. Sở Minh khẽ cắn môi, cúi đầu lủi lủi như con muỗi muốn vào phòng, ai ngờ mới bước tới của bị lão mẹ túm cổ áo lôi ra.

"Nhóc nháo cái gì? Lo ôn tập thi cử đi!"

"Cùng nhau ôn tập không được a?"

"Tĩnh Tĩnh bọn họ không giống nhóc, đạt tiêu chuẩn là qua được. Đừng có đứng đây chướng mắt, mau về phòng!"

Vì bị mẹ ra lệnh cưỡng chế, Sở Minh dù không muốn cũng phải trở về phòng. Ngồi thẫn thờ bên bàn, tâm trí sớm đã bay qua bên kia rồi. Bọn họ... Trừ ôn tập ra có khi nào làm thêm cái gì? Không đâu! Tuyệt đối sẽ không! Aizz, sao mình lại ngu như vậy, tuy nói đêm đầu tiên, cái nhìn đầu tiên đều là của mình, sao không chịu thuận tiện lấy luôn nụ hôn đầu sau đó tiến xa hơn? Thống khổ hối hận muốn chết hành hạ đến trưa, lúc ăn cơm Sở Minh vẻ mặt xanh xao xuống phòng khách. Liếc mắt nhìn một cái càng thêm tức giận.
Lão mẹ cư nhiên còn mời Đội trưởng ở lại ăn cơm !!

Bĩu môi không vui ngồi xuống, đem mặt chôn trong bát không thèm ngẩng đầu lên.

Sở mẹ rất vui vẻ, trong nhà thật vất vả mới có khách, tặc lưỡi đem mắt tia từ Đội trưởng qua Lâm Tĩnh, không hảo ý cười cười:

"Tĩnh Tĩnh, cùng mẹ nói thật đi, đứa bé dễ nhìn này có phải bạn trai con không a?"

Sở Minh nhanh chóng ngẩng đầu, lửa giận phừng phừng nhìn lạo mẹ, nắm chặt chiếc đũa vì phẫn nộ mà phát run.

"Không phải." May mắn Lâm Tĩnh nhanh chóng phủ định.

"Ha ha, dì ơi là thế này, Lâm Tĩnh nói trung học không nói chuyện yêu đương, muốn tới đại học mới...."

"Oh...." Sở mẹ kéo dài âm điệu, ái muội cười cười tiếp tục hỏi:

"Như thế con cũng điền nguyện vọng trường X?"

"Dạ, con học ngành y." Hai người hàn huyên qua lại vài chủ đề.
Sở Minh dựng thẳng lỗ tai nghe, biểu tình chậm rãi hạ đến tận cùng. Đảo mắt một vòng, gắp cái chân gà khách khí bỏ vào bát Đội trưởng.

"Đội trưởng, đừng nói nhiều sẽ mệt đó, ăn cái này đi, tốt cho móng vuốt đảm bảo tương lai về sau."

Đội trưởng nhìn chân gà, khóe miệng run rẩy.

Sở Minh lại hảo tâm gắp thêm bông cải trắng cùng đậu hủ bỏ thêm vào bát Đội trưởng.

"Nha, đậu hũ này cùng não cậu có chút tương tự, nào nào, ăn nhiều học giỏi."

Nói xong lướt qua Lâm Tĩnh ngây người nhìn bát cơm, lại gắp miếng thịt thỏ bỏ vào chén Lâm Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh, ăn đi, thỏ này là hôm nay mình tự tay gϊếŧ, da cũng do mình lột. Cái cảm giác đó a, cầm lấy lổ tai con thỏ, dùng hết sức xé toạt, tạch tạch vài tiếng, toàn bộ da đều nằm trong tay, tuyệt đối đầy đủ hình dạng. Mặt mình còn dính máu, mình rửa cả nửa ngày không sạch. Về sau cậu còn mang Đội trưởng về đây, phỏng chừng trong tay mình không còn là da thỏ đâu.... ui da.... Mẹ, người làm gì thế !?" Đang nói giữa chừng, Sở Minh bị Sở mẹ thúc chỏ.
"Con phát điên cái gì vậy? Cả tuần nay không bình thường."

"Đúng, con không bình thường, tại sao ư? Còn không phải do người? Đại biếи ŧɦái sinh ra tiểu biếи ŧɦái người biết không??" Nói xong dằn mạnh chén lên bàn, lau nước mắt chạy vào phòng.

"Bệnh thần kinh sao?" Sở mẹ bị dọa giật mình, bối rối nhìn Lâm Tĩnh và Đội trưởng không biết làm thế nào cho phải.

Một bữa cơm ba người ăn không an ổn. Đội trưởng cũng nhìn ra chút tình hình, vội vàng lùa lùa mấy đũa vào miệng liền cáo từ. Sở mẹ nhìn Lâm Tĩnh dặn vài câu rồi xách giỏ ra ngoài chơi màn chượt. Phút chốc trong nhà chỉ còn lại hai người.

Ngồi vào bàn học, Lâm Tĩnh tâm phiền ý loạn, nghĩ tới lúc nãy hai mắt Sở Minh ửng hồng bất giác có chút đau lòng. Chưa từng thấy Sở Minh trước mặt người ngoài tỏ ra yếu đuối như thế, tính ra lỗi do mình. Thở dài, buông vở, chậm rãi đi đến trước của phòng Sở Minh nhẹ nhàng gõ cửa. Nửa ngày không có người đáp lại, lắc đầu định đi, ai ngờ vừa quay đầu, của bị đẩy mạnh, chưa kịp phản ứng đã bị người nào đó gắt gao ôm lấy. Kinh ngạc nhìn lại, thấy Sở Minh mũi hồng hồng hung hăng nhìn cô, nhất thời có chút hoảng hốt giãy dụa.
"Chạy? Tự mình tới của còn muốn chạy?"

"Cậu mau buông ra!"

"Không buông đó!"

Giằng co một hồi, Lâm Tĩnh hết sức lực mềm nhũn tựa vào lòng Sở Minh thở hổn hễn.

Eh!? Sở Minh đắc ý nâng cằm Lâm Tĩnh, buộc cô đối diện với mình.

"Biết cách hữu hiệu nhất để đối phó mấy cô gái trăng hoa là gì không?"

"Cậu..."

Không đợi Lâm Tĩnh cãi lại, Sở Minh bất chấp hậu quả hung hăng hôn xuống đôi môi kiều diễm đỏ mọng. Không có kinh nghiệm hôn, chỉ dùng môi nghiền áp tɦác ɭoạи, mút lấy rồi từng trận cắn xé, hai tay kiềm chặt Lâm Tĩnh không cho cô vùng vẫy, thân thể dần nóng lên, ánh mắt cũng trở nên cuồng nhiệt mà mê loạn, môi chưa đủ, lưỡi bắt đầu tiến vào.

"Uhm..." Lâm Tĩnh bất ngờ muốn cự tuyệt, hai tay bị giam cầm, Sở Minh hôn sâu làm thân thể Lâm Tĩnh như tan chảy, sắc mặt ửng hồng vô lực dựa vào Sở Minh, đầu óc một mảnh mờ mịt.
Cảm thấy Lâm Tĩnh không phản kháng nữa, hai tay đưa ra sau kéo Lâm Tĩnh sát hơn vào mình, hết sức chuyên chú hôn sâu, đem toàn bộ tình yêu nồng đậm cùng ủy khuất phát tiết, hôn đến Lâm Tĩnh sắp hôn mê mới thả môi ra, tay vẫn cố chấp ôm lấy thân thể mềm mại, tự mình từng ngụm thở dốc.

Thật lâu trôi qua, Lâm Tĩnh mới hồi phục khí lực, mắt phiếm lệ quang không biết mở miệng nói gì.

Vô sĩ đại nhân đại công cáo thành, đem nụ hôn đầu của Lâm Tĩnh cướp lấy, lúc này miệng rộng bắt đầu bày mưu tình kế.

"Tĩnh Tĩnh, bây giờ cậu chỉ có ba con đường để đi....

Đầu tiên, cậu có thể báo cảnh sát tớ quấy nhiễu tìиɦ ɖu͙ƈ hay xâm phạm gì đó.

Thứ hai, nói cho mẹ khiến bà ấy đánh chết mình.

Thứ ba cũng là cuối cùng, từ nay giữ khuôn phép, không được trên hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Chọn đi!"
"Không chọn đó rồi sao?" Lâm Tĩnh căm tức nhìn Sở Minh, lần này nhất định không thỏa hiệp.

"Ô, không đồng ý? Vậy mình tiếp tục a, trong nhà hiện tại không có ai, mình làm người tốt đến cùng, đem nụ hôn đầu và đêm đầu tặng cho cậu, thế nào?"

"...."

Hết chương 12

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi