)"> )" />

ĐỒ VÔ SỈ, LẠI LÀ CẬU!

Trong đêm tối thanh âm Sở Minh trầm thấp phá lệ mê người, Lâm Tĩnh đỏ hết cả mặt, cắn môi cúi đầu, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.

Màu da ửng đỏ dưới ngọn đèn sáng, làm cho bộ dáng cắn môi thẹn thùng của Lâm Tĩnh nhìn phá lệ ôn nhu mê người. Sở Minh không thể rời mắt nhìn chằm chằm, dùng sức nuốt nước bọt, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn

"Tĩnh Tĩnh?"

"Ừm?"

Lâm Tĩnh ngẩng đầu thẹn thùng nhìn Sở Minh, mắt đẹp long lanh dưới ánh đèn, Sở Minh đang lúc rậm rực sao còn chịu nổi ánh nhìn nũng nịu này, bụng một trận co rút lại từ sô pha nhảy dựng lên, chặn ngang đem Lâm Tĩnh bế trọn.

"A!"

Không ngờ tới Sở Minh sẽ làm vậy, Lâm Tĩnh thấp giọng duyên dáng gọi to.

"Sở Minh, không cần..."

Không màng tới tới lời người kia, Sở Minh cấp tốc phi nước đại cất bước hướng phòng ngủ một cước đá văng cửa. Sau đó liền đem Lâm Tĩnh phóng ngã vào chiếc giường mềm mại tuyết trắng, không hề có chút khựng lại, tinh tế hôn lên khuôn mặt trơn láng ấm áp đang nín thở kia, cảm giác tê dại làm cho Lâm Tĩnh một trận run run, muốn dừng Sở Minh nhưng tay lại mềm nhũn phát không ra lực.


Sở Minh hôn bá đạo cường thế, không cho phép Lâm Tĩnh có chút phản kháng nào, lưỡi dây dưa, môi kết hợp, làm cho Lâm Tĩnh vốn có lý trí lại từng bước tan rã, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể đem hai tay ghì lấy Sở Minh, dùng sức nắm chặt như muốn giảm bớt này cảm giác gian nan này. Nhận thấy người trong lòng thân thể mềm mại run run động tình, Sở Minh cười cười, không hề dây dưa buông tha cái lưỡi nho nhỏ đã muốn chết lặng, hảo tâm hôn một đường trượt xuống, đi tìm nơi khác tiến công. Chậm rãi di chuyển, rốt cục đến nơi nhô cao Sở Minh đã mơ ước thật lâu, hai tay lập tức gia nhập chiến trường, từ phía sau Lâm Tĩnh vươn tay chậm rãi xoa nắn, động tác dời đi sự chú ý của nàng. Lâm Tĩnh hô hấp dồn dập, Sở Minh lập tức nhẹ nhàng cởi bỏ lớp phòng tuyến cuối cùng kia, tiểu bạch thỏ tuyết trắng đẫy đà lập tức nhảy ra, nháy mắt thiêu đốt ánh mắt Sở Minh.


"Cậu...ưʍ..."

Căn bản không cho Lâm Tĩnh thời gian nói chuyện, Sở Minh trực tiếp vùi đầu vào công việc, nhẹ tay mân mê đỉnh núi nhô lên, môi ở một bên không ngừng cắn xé, Lâm Tĩnh trước giờ chưa hề chung đụng thân mật thế cùng ai làm sao chịu được khiêu khích cỡ này, tiếng rêи ɾỉ liên tiếp tràn ra, mặt ửng hồng một mảnh, hai mắt mê ly nhìn Sở Minh.

Không khí người lớn dần dần tràn ngập toàn bộ phòng, thanh âm Lâm Tĩnh cũng rõ rõ ràng ràng truyền ra. Nhìn Lâm Tĩnh bộ dáng động tình khó nhịn, tế bào toàn thân Sở Minh đều như bị kim châm, không hề do dự, tay trực tiếp dò xét đi xuống.

"Không cần...Sở Minh...không cần..."

Bộ vị tư mật bị Sở Minh nóng bỏng nhẹ tay đụng vào, biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, Lâm Tĩnh lập tức bối rối đứng lên, hai chân kẹp chặt, dùng sức tránh né Sở Minh, mắt đẹp rưng rưng, thấp giọng cầu xin:


"Đừng mà..."

"Tiếp tục!"

Đã đến thời khắc mấu chốt như thế, Sở Minh làm sao có thể dừng lại. Bỏ qua sự phản kháng của Lâm Tĩnh, tiếp tục khiêu khích, tay qua lại khảy nụ, môi dùng sức chiếm hữu hôn. Đột nhiên cảm thấy miệng có chút mằn mặn, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Lâm Tĩnh mặt đầy nước mắt, lòng tràn đầy du͙ƈ vọиɠ thoắt cái hoàn toàn nguội lạnh, lăn xuống giường ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, mồm to thở dốc, đồng thời ngơ ngác nhìn Lâm Tĩnh.

Trên giường Lâm Tĩnh nhanh chóng mặc lại quần áo của mình, lau nước mắt điều chỉnh tốt hô hấp. Cúi đầu vuốt môi, nhìn Sở Minh vẻ mặt bi thương, không biết làm sao giải thích. Không phải không thương cậu ấy, cũng không phải không muốn nhận tình yêu của nàng, chính là..... Chính là một ngày này thật sự đến quá sớm, vừa rồi chính mình không có chút chuẩn bị, kế hoạch của bản thân vẫn chưa kịp thực hiện.
"Lâm Tĩnh, vì cái gì?" Sở Minh gắt gao nhìn chằm chằm cô, có chút không cam lòng.

"Sở Minh, mình...mình vẫn chưa chuẩn bị tốt." Lâm Tĩnh cúi đầu nhẹ giọng nói.

"Sáu năm, sáu năm cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt?" Sở Minh tuy là cố ý hạ giọng, nhưng vẫn là có thể nghe ra trong đó sự tức giận.

Lâm Tĩnh cúi đầu không nói lời nào, Sở Minh có chút khổ sở , nghẹn ngào nói:

"Được rồi, mình chờ, chờ cậu chuẩn bị tốt, nhưng là cậu cũng nên cho mình cái kỳ hạn đúng không? Cậu không thể để mình chờ tới già được. Đến lúc đó, sợ là cho dù mình có tâm cũng vô lực làm..."

Đáp lại lời cô là sự trầm mặc như cũ, Sở Minh cắn răng, tay siết chặt khớp xương vang lên, đợi trong chốc lát vẫn chưa thấy Lâm Tĩnh phản ứng, thở dài đứng dậy muốn đi.

"Sở Minh!!!"

Biết tính tình người này lại nổi lên, Lâm Tĩnh vội vàng gọi lại, thanh âm là kìm chế không được run run.
Sở Minh cứng ngắc đứng tại chỗ, qua một hồi lâu mới chậm rãi quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là toàn cảnh Lâm Tĩnh vô thố thất thần ngồi trên giường, hiểu được ánh mắt kia là sợ hãi mất đi, lắc đầu, Sở Minh đi qua đem nàng ôm vào lòng, khẽ hôn lên tóc Lâm Tĩnh, ôn nhu an ủi:

"Được rồi, không nghĩ nữa. Là mình không tốt, biết rõ hôm nay là sinh nhật cậu còn khiến cậu khổ sở..."

Người trong lòng mình nghe xong không hết đau lòng, ngược lại còn khóc to hơn.

Sở Minh có chút sốt ruột, mau chóng giải thích:

"Aiz, Tĩnh Tĩnh, câu không thể trách mình được, mỗi ngày đều cùng Nhị Thiếu lão lưu manh kia ở cùng một chỗ, dù thế nào cũng sẽ bị lây dính đi. Còn Tử Đồng không có việc gì liền rù rì bên tai mình truyền thụ kinh nghiệm, nếu không nghe cũng lãng phí quá rồi? Hơn nữa tình yêu, hài hòa chăn gối cũng không thể thiếu. Còn nữa nha, ngực của cậu trải qua thực nghiệm vừa rồi, mình phát hiện to lên không ít đâu, mình nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, còn..."
"Ui da..!"

Mở mồm ra là nói lung tung Sở Minh bị Lâm Tĩnh hung hăng cắn mạnh vào xương quai xanh, câu nói kế tiếp đương nhiên là bị ép nuốt trở vào, nắm ống quần chịu đựng cú cắn kịch liệt, bặm môi cắn răng thật lâu Lâm Tĩnh mới nhả ra. Sở Minh thở phào một hơi, cúi đầu nhìn xương quai xanh có lẽ hiện một vòng dấu răng, ủy khuất cực kì mắt to rưng rưng nhìn Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh hung tợn nhìn lại nàng, dùng giọng điệu giáo huấn lớn tiếng đe dọa:

"Sở Minh, cậu còn dám nói lung tung về sau đừng có hòng chạm vào mình dù chỉ một chút!!!"

"Ách....."

Sở Minh cúi đầu bất mãn mân miệng.

Lâm Tĩnh xem nàng như vậy, chịu đựng trong lòng ý cười, ra vẻ nghiêm túc hỏi:

"Cậu có ý kiến gì?"

"Không có, chính là...chính là......."

"Chính là cái gì?"

Nếu Lâm Tĩnh hỏi, Sở Minh cũng không ở do dự nữa, vuốt vuốt cổ lấy dũng khí:
"Tĩnh Tĩnh, cậu đừng bắt chước Thiên Lương chứ? Cái kia a, cắn là độc quyền của chó, sao cậu lại... Ui da!!"

Chưa nói dứt câu, vai phải Sở Minh lại bị hung hăng cắn một ngụm. Lần này cái gì cũng không dám nói, Sở Minh tự nhận mình sai cắn răng nhẫn nại, chờ Lâm Tĩnh phát tiết xong, Sở Minh vẻ mặt cầu xin ngoan ngoãn nằm ở một bên, một câu cũng không nói.

Trong lòng Sở Minh điên cuồng phập phồng. Hừ hừ, dựa vào cái gì a? Sở Minh này dựa vào cái gì lưu lạc đến mức độ này a. Gì thì gì, cô cũng xem như được tính là cô gái xinh đẹp, Lâm Tĩnh nỡ lòng nào đối xử với mình như thế... Nghĩ vậy, ý xấu lại dâng lên, vô thanh vô tức bắt đầu cởϊ qυầи áo, không những thế mồm còn hoạt động không ngừng.

"A...a...a..." Kêu to.

Bị thanh âm Sở Minh dâʍ đãиɠ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mặt đỏ tai hồng, Lâm Tĩnh giận dữ hỏi:
"Cậu cởϊ qυầи áo làm gì?"

"Mặc nhiều đụng trúng miệng vết thương a, đau! Không phải đều tại cậu."

"......."

Nói xong không để ý nàng, siêu cấp vui vẻ tiếp tục cởϊ qυầи áo, học tập Tử Đồng câu dẫn Nhị Thiếu, làm ra rất nhiều tư thế liêu nhân, ví dụ như ôm lấy bộ ốc vít hơi nhô nhô cơ hồ ko nhìn thấy kia, dùng đầu lưỡi liếm môi,... Lâm Tĩnh ngồi một bên bị trêu ngay cả cổ đều hồng thấu, Sở Minh cực kì vừa ý, lỏa thể cười nhào vào lòng Lâm Tĩnh, ngây thơ hỏi:

"Tĩnh Tĩnh, cậu đỏ mặt cái gì nha?"

Lâm Tĩnh nghiêm mặt động tác muốn đẩy Sở Minh ra, chạm vào cảm giác trơn lán mịn màng, tim không nghe lời thình thịch trong lồng ngực, hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Buồn cười nhìn Lâm Tĩnh bộ dạng e lệ, Sở Minh tính trẻ con nổi lên, bắt lấy tay Lâm Tĩnh, phủ lên ngực của mình.
"Nhìn xem, không mặc nội y không thua kém cậu đi."

"Cậu hồ ngôn loạn ngữ cái gì đấy?"

Lâm Tĩnh đã muốn xấu hổ không biết làm như thế nào cho phải.

"Ha ha, Tĩnh Tĩnh, sao cậu dê vậy a?"

"Cậu!!!!" Lâm Tĩnh nhìn tên khốn nói năng bậy bạ, nhất thời có chút thúc thủ vô sách.

"Cậu cái gì mà cậu? Ngày mai mình sẽ nói cho Nhị Thiếu cùng Đồng Đồng biết cậu sàm sỡ mình!!"

Sở Minh xác thực có thể đổi trắng thay đen như thế.

"Cậu!!!!!!"

"Như thế nào, cậukhông tin?"

"Tôi..."

"Ai, quên đi, mình không chấp nhặt với cậu, như vậy đi, cậu cho mình sờ lại, sờ xong xem như huề!"

Lâm Tĩnh nửa ngày không phản ứng, Sở Minh khẳng khái phất tay, hoát miệng nói:

"Nếu không ngày mai mọi người sẽ biết bộ mặt thật của cậu. Úi chà, nhìn cậu cô bé ngây thơ trong sáng chưa biết sự đời vậy thôi, đùng một phát đem người ta ăn sạch, thật khó tin a!"
"....."

"Sở Minh?" Trầm mặc hồi lâu Lâm Tĩnh rốt cục thản nhiên mở miệng.

"Sao nào? Không thương lương trả giá nha!"

Sở Minh vẻ mặt giả dối gian xảo, đắc ý chưa được bao lâu, trên mặt lại bị hung hăng cắn một ngụm.

"Aaaaaaaa!!!!!!! Tĩnh Tĩnh, đừng cắn, đau đau đau đau...."

Hàng xóm cách vách xuyên qua bức tường dày nghe tiếng la thất thanh âm thầm lắc đầu thở dài, xem ra Lâm Tĩnh lại bị Sở Minh lên cơn rồi...

=========================================

Ngày hôm sau Sở Minh cúi đầu đi vào trường học.

Nhị Thiếu đi lên chào đón, không có hảo ý cười cười, chế nhạo hỏi:

"Minh Minh, thế nào? Hôm qua thành sự rồi đi?"

Sở Minh không phản ứng, như trước cúi đầu.

Một bên Tử Đồng không kiên nhẫn nổi, gắt giọng hô to:

"Đừng có nói tiểu cẩu ngốc nhà cậu lại thất bại đi?"

Bất mãn Tử Đồng cười nhạo, Sở Minh ngẩng đầu, miệng rộng chu mỏ:
"Trên cơ bản làm xong."

Nhị Thiếu vừa nghe liền cao hứng, vỗ vỗ bả vai Tử Đồng vui mừng:

"Rốt cục thành, ha ha, không uổng công hai ta dày công liên thủ truyền thụ kinh nghiệm."

Ngoài ý muốn không nghe Tử Đồng đáp lại, Nhị Thiếu kinh ngạc nhìn phía Tử Đồng, ánh mắt nàng trừng to dại ra nhìn chằm chằm Sở Minh, nương theo ánh nhìn, thiếu chút nữa cả kinh thốt lên.

"Minh Minh, nhìn cậu như vậy còn dám bảo đem người ta ăn rồi? Tôi thấy cậu chắc bị hút khô rồi đi? Ối giồi ôi, mau về ký túc xá đi, giờ tự học đừng có mà mò lên, trên má dấu răng kia là để hù ai? Còn có vết trên cổ, chậc chậc.... Đồ vô dụng!"

Nghe Nhị Thiếu nói đâu đâu nửa ngày, Tử Đồng hoàn thần lai, ngồi xổm cười bò, ổn định lại được đứng thẳng thân mình, bàn tay mềm duỗi ra, tức thì nhắm ngay vết cắn trên mặt Sở Minh véo xuống, Sở Minh ăn đau méo mặt la to, Tử Đồng mặc kệ tiếp tục cười:
"Ha ha ha, này thì cho cậu thích khi dễ người khác, thích hoá trang khi dễ loài chó không? Cậu bây giờ còn không bằng nó nữa kia. Ha ha ha, Thiếu nhi, mau, mau lôi tên ngốc này đi, ai nha, sơ với tiểu cẩu ở nhà thật quá giống, chắc chắn kiếp trước là họ hàng rồi. Ha ha ha ha sap mình lại không nhìn ra, Tĩnh Tĩnh coi vậy mà lợi hại, đem tiểu cẩu cắn thành như vậy!!!"

Nhị Thiếu nhìn Sở Minh thật sự vì bị tác động miệng vết thương mà đau đến mặt biến hình, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi