Lâm Tĩnh buông điện thoại nhíu mày, cầm tay lái có chút thất thần nhìn tiền đèn xanh đèn đỏ phía trước.
"Nè!!!" Sở Minh ngồi ghế phó lái cảm thấy mình bị xem nhẹ, quơ hai tay trước mặt Lâm Tĩnh nhắc nhở.
"Ưm?" Lâm Tĩnh lấy lại tinh thần ngơ ngác nhìn Sở Minh, không biết tại sao, sau khi tiếp điện thoại xong có linh cảm rất lạ, có chút áp lực.
Sở Minh mỉm cười nhìn Lâm Tĩnh hiếm khi phát ngốc, bật cười, sủng nịch đem cô kéo vào lòng vỗ về mái tóc, nhẹ giọng hỏi
"Làm sao vậy? Sao còn không xuống xe? Không phải nói cùng đi ăn thịt nướng sao?"
"Có việc, không thể đi." Lâm Tĩnh nhẹ nhàng dựa vào vai Sở Minh thì thào nói nhỏ, không biết từ khi nào mình bắt đầu ỷ lại cái ôm này.
Nghe xong Sở Minh không vui, tay trái nhẹ đẩy Lâm Tĩnh, tay phải vỗ trán nàng, bỉu môi
"Gì cơ, đứa nào phá đám vậy, hừ hừ, đem nó đi nướng!"
"Mẹ mình."
"Ách......"
Suy nghĩ một chút vẫn không muốn thả Lâm Tĩnh dễ dàng như vậy, chỉ có thể thay đổi chiến lược
"Vậy cậu nỡ ném mình đi hả?" Sở Minh hai mắt vụt sáng đáng thương hề hề nhìn Lâm Tĩnh.
"Ừ."
Lại một lần nữa anh dũng hy sinh trước sự lạnh lùng của Lâm Tĩnh, Sở Minh trong lòng căm giận bất mãn. Nếu hôm nay dễ dàng thả cậu ấy đi như vậy, về sau thể nào cũng bị cho leo cây dài dài, không được! Muốn đi thì phải bị phạt! Tinh thần lưu manh của Sở Minh trỗi dậy, trực tiếp vươn móng vuốt ôm lấy mặt Lâm Tĩnh, tìm đến cánh hoa mềm mại ướŧ áŧ thật sâu hôn xuống.
"Ưʍ..."
Ngoài dự đoán không hề bị giãy dụa như ngày xưa, mặc dù không hôn trở về nhưng không chống cự nữa. Khóe miệng cong lên, lưỡi nhẹ nhàng đảo qua đôi môi mềm mại, đòi lấy, dây dưa. Cảm thấy người trong lòng run run thở gấp, cảm giác vui sướng chưa bao giờ có tràn ngập toàn thân, Sở Minh ôm chặt lấy Lâm Tĩnh, tiến gần tiểu lỗ tai trong suốt nói ra lời chôn sâu trong lòng suốt 7 năm.
"Lâm Tĩnh, mình yêu cậu."
Nước mắt phút chốc lăn dài hai má, Lâm Tĩnh ôm chặt lấy Sở Minh, dùng sức như muốn đem người dung nhập vào chính mình, không hề do dự ngẩng đầu, thật sâu hôn lại. Bảy năm yêu, bay năm chờ đợi, toàn bộ như dồn hết vào nụ hôn này. Bỏ qua hết thảy để mình ích kỷ một lần đi. Sở Minh, mình trốn không thoát, mình yêu cậu, đời đời kiếp kiếp yêu cậu.
**************************************
Lâm mẹ ngồi thẳng tắp trên sô pha, thẫn thờ nhìn vào cánh cửa tối đen.
Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày này, Lâm Tĩnh từ nhỏ đến lớn là kiêu ngạo của mình, biết rõ con mình vì gia tộc mà mang trên lưng trăm ngàn áp lực vượt xa bạn cùng tuổi, biết thực xin lỗi nàng. Vì bù đắp cho nó, chịu đựng nỗi khổ cô đơn xa chồng hơn hai mươi năm, đem sức lực cùng hy vọng đặt lên người nó, nhưng nó....sao nó có thể làm thế?
Hai đứa con gái nói gì tới chuyện yêu với đương, vớ vẩn.
Thở dài thật sâu, hình ảnh khi xưa xẹt qua trong đầu, bây giờ nhớ lại mọi điều khó hiểu liền trở nên thông suốt rõ ràng.
Trách không được Tĩnh Tĩnh sẽ nhìn cảnh mình cùng Minh Minh vui cười mà lộ ra ánh mắt ưu sầu bi, trách không được nó luôn hỏi mình có thích Minh Minh hay không, trách không được con người mạnh mẽ như nó sẽ vì Minh Minh bị thương khóc mở không được mắt.
Tuy là giấu rất kỹ, nhưng ánh mắt mà nó nhìn Minh Minh tuyệt đối không phải cách bạn bè bình thường nhìn nhau. Khi bạn bè yêu đương, không thấy nó đi cùng nam sinh nào, từ trước tới nay đều bị Minh Minh nghĩ biện pháp cuốn lấy. Minh Minh... Tình cảm của con bé đối với Tĩnh Tĩnh có thể nói là công khai, nhưng mình chưa bao giờ để ý, vẫn luôn nghĩ đó là tình cảm chị em thôi.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì bên tai truyền đến tiếng mở cửa, ánh mắt Lâm mẹ lập tức sắc bén hẳn lên.
Ngượng ngùng trên mặt Lâm Tĩnh còn chưa có tan, ánh mắt ôn nhu ánh lên sự hạnh phúc sáng rọi, động tác cũng so với bình thường nhẹ nhàng rất nhiều, những thứ này đều không tránh được ánh mắt Lâm mẹ, bà cau mày ho khan một tiếng
"Tĩnh Tĩnh, con đi đâu vậy?"
Lâm Tĩnh đóng cửa xong ngẩng đầu nhìn Lâm mẹ cười cười, ngữ khí nhẹ nhàng tràn ngập tiếu ý:
"Vốn định cùng Sở Minh ăn thịt nướng, bị mẹ gọi nên con liền về nè?"
Nghe vậy, mặt Lâm mẹ nhăn càng nhanh.
"Sao suốt ngày cứ cùng Minh Minh cùng một chỗ? Ngay cả nhà cũng không biết trở về!?"
"Mẹ sao vậy?" Lâm Tĩnh có chút kinh ngạc nhìn mẹ.
"Các người quen nhau từ khi nào?"
"Keng!"
Chìa khóa trong tay Lâm Tĩnh rơi xuống thay câu trả lời, không nhặt lên mà nhanh chóng ngẩng đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm mẹ.
"Tôi biết cả rồi ." Đáp lại Lâm Tĩnh là giọng điệu dần dần âm lãnh cùng ánh mắt thất vọng.
Lâm Tĩnh thất hồn lạc phách nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ.
Cũng không thúc giục, Lâm mẹ như trước nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, đợi hồi lâu, thấy ánh mắt Lâm Tĩnh dần ảm đạm xuống mới chậm rãi nói ra yêu cầu của mình:
"Tôi muốn hai cô tách ra."
Lâm Tĩnh gắt gao cắn môi không cho nước mắt chảy xuống, biết ngày này chung quy sẽ tới, nhưng vì sao lại tới khi mình vừa có được hạnh phúc? Không cam lòng, không muốn buông xuôi.
"Mẹ, con yêu Sở Minh."
Lâm mẹ đứng phắc dậy, lửa giận trong lòng tích góp trước giờ toàn bộ bùng nổ, bước nhanh tới hướng Lâm Tĩnh, trong mắt tràn ngập tơ máu, lắc hai vai Lâm Tĩnh lớn tiếng quát:
"Yêu? Cô biết cái gì là yêu? Cô chỉ nhất thời xúc động thôi! Cứ như vậy cô sẽ tự hủy hoại tương lai của mình có biết hay không?"
Không để ý bả vai truyền đến đau nhức, Lâm Tĩnh quật cường ngẩng đầu biện giải:
"Xúc động có thể liên tục 7 năm? Con yêu cậu ấy, mặc kệ kết quả thế nào đều phải cùng một chỗ!"
"Cô!!!" Lâm mẹ không tưởng tượng được đứa con gái nhu thuận sẽ có ngày phản kháng kịch liệt như vậy cùng mình, bởi vì tức giận thân thể nóng bừng, vung tay hung hăng đánh lên mặt Lâm Tĩnh. Nhìn con mình bụm mặt vẫn quật cường không cam lòng, nhất thời nước mắt trào ra.
"Lâm Tĩnh, từ khi nào cô ích kỉ như vậy? Cô có thể không quan tâm tôi nghĩ sao, nhưng con ba cô thì sao? Thân thể ông ấy chịu được cú sốc này sao? Vì bồi dưỡng cô ông ấy khổ tâm biết bao nhiêu cô biết không? Cô là niềm tự hào của ông ấy! Còn nữa, cô luôn miệng nói ngươi yêu Sở Minh, cô lấy cái gì yêu nó? Cha nuôi của cô, mẹ nuôi của cô, sau khi biết chuyện này sẽ phản ứng thế nào? Tình cách của bà ấy chẳng lẽ cô không biết? Cô muốn Sở Minh đoạn tuyệt cùng ba mẹ ruột hay sao ??? Lâm Tĩnh, cô nói cho tôi biết!"
"Con biết...những chuyện đó con đều biết..." Lâm Tĩnh cúi đầu, nước mắt giọt giọt chảy xuống.
Lâm mẹ nhìn Lâm Tĩnh khóc cả người run run mà trong lòng tê rần, nước mắt chảy xuống thành hàng.
Thấy mẹ mình khóc như mưa, Lâm Tĩnh nhịn không được, mình như thế nào đều được, nhưng cô không muốn thấy mẹ mình thương tâm dù chỉ một chút, tâm như bị kim châm đau đớn, khóc nấc tiến lên ôm lấy người mẹ nuôi dưỡng mình hơn hai mươi năm.
Lâm mẹ không chút do dự đẩy Lâm Tĩnh ra, lau nước mắt, nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh
"Tĩnh Tĩnh, con làm cho mẹ thật sự thất vọng."
Tiếng nức nở không kìm được vang lên, Lâm Tĩnh sưng đỏ hai mắt đau khổ cầu xin
"Mẹ, con xin mẹ, xin mẹ......."
"Ba ngày, tôi cho cô ba ngày, các cô phải chia tay, bằng không, tôi làm!"
Không có chút dao động lưu lại một câu đơn giản, Lâm mẹ quay đầu quyết tuyệt nói.
Lâm Tĩnh khụy xuống ngồi trên mặt đá cẩm thạch, dựa vai vào sô pha, tóc dài chảy xuống, nức nở thành một đoàn.
**********************************************
Tập đoàn Tư Ninh.
"Em gái, anh không hiểu, em muốn đối phó Lâm Tĩnh vì sao còn muốn thu mua cả công ty bên Úc của ba nàng?" Trầm Tung một thân âu phục chính trang, ánh mắt ngưng trọng nhìn Trầm Tư Tư.
Trầm Tư Tư tiến lên phía trước nghiền ngẫm cười.
"Anh hai, sao anh lại nghĩ em xấu xa như vậy, không phải em muốn chơi Lâm Tĩnh, em chỉ muốn chia rẽ cô ta với Sở Minh thôi."
"Có khác nhau sao?" Trầm Tung bất đắc dĩ bĩu môi.
"Đương nhiên, chỉ cần hai người đó có thể tách ra, tốn tí tiền đã là gì." Ngẩng đầu nhìn tên anh hai vẫn mơ hồ không hiểu như trước, cô lắc đầu kiên nhẫn giải thích.
"Những người có thể khiến Lâm Tĩnh để ý rất ít, chuyện này không được làm bừa đâu, trừ bỏ Sở Minh cũng chỉ có ba mẹ của nàng. Em điều tra rồi, ba nàng có tiền sử bệnh tim, cho nên chỉ còn hắn còn ở đây, đối phó Lâm Tĩnh nắm được chín phần thắng chắc."
"Tự nhiên làm lớn chuyện vậy, nhìn thế nào cũng không thấy Sở Minh có gì tốt nha?"
Trầm Tư Tư cười quyến rũ liếc Trầm Tung một cái
"Vậy Lâm Tĩnh không tốt sao?"
Chỉ một câu này liền khiến cho Trầm Tung đỏ mặt nhanh chóng cúi đầu.
Vừa lòng nhìn Trầm Tung bộ dánh túng quẫn, Tư Tư đến sô pha cầm lấy túi đựng quần áo rồi quay đầu nhìn Trầm Tung nói
"Em muốn đi gặp chú Lâm một chút, anh nhớ điều tra kỹ Nhị Thiếu cùng Tử Đồng cho em, lần này em không hy vọng xuất hiện vật cản."
Híp mắt nghiêm mặt dặn.
"Anh, anh không thể mềm lòng nữa, đối phó Tử Đồng, anh phải so với nàng càng ác hơn."
Hết chương 33