Chương 9
"Chị Sở a, Tĩnh Tĩnh giao cho chị đó.” Lâm mẹ nước mắt nước mũi lôi kéo tay Sở mẹ nói.
Thư kí Lâm ba hôm qua bỗng nhiên từ Úc gọi điện về, nói là Lâm ba vì quá lao lực làm việc mà đổ bệnh, nghe đồn còn nằm bệnh viện! Lâm mẹ lo lắng thu dọn hành lí cấp tốc đi đặt vé máy bay. Sắp xếp xong đồ đạt mới yên lòng ngồi xuống đất nghỉ ngơi, bên cạnh Lâm Tĩnh rót ly nước trấn an. Lâm mẹ một ngụm uống trọn cốc nước, khôi phục lại lý trí, mạnh mẽ vỗ vỗ đầu. Ây da, cư nhiên quên luôn phần Tĩnh Tĩnh! Suy nghĩ hết nửa ngày, bóng đèn trên đỉnh đầu lóe sáng. Nó chẳng phải mới vừa nhận mẹ nuôi sao? Vậy không cần lo nhiều nữa, cứ đem Lâm Tĩnh giao cho bên kia.
Sở Minh lau nước mắt, tiêu sái đến trước mặt Lâm mẹ, vẻ mặt đau buồn không nỡ rời xa giữ chặt tay bà, bi thương mở miệng:
“Mẹ, người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Tĩnh Tĩnh. Người cứ qua đó xem ba ba thế nào đi, không cần nhớ con đâu!”
Sở mẹ nghe xong lời này lòng dâng niềm vui sướng. Đứa nhóc này cuối cùng cũng trưởng thành, ăn nói dễ nghe rồi.
Lâm Tĩnh trắng mắt liếc nhìn Sở Minh, có người nào an ủi người khác thế này sao? Biểu tình kiềm nén nắm ống quần nhịn cười đến chân run run, cái đồ ngốc này!
Thật ra Lâm Tĩnh nói rất chuẩn, đồng học Sở Minh của chúng ta là đang cười thầm a. Trong lòng vui sướng đến ngất trời, đúng là không phí công làm việc nha, tiểu bạch thỏ cuối cùng cũng bị thỏ mẹ giao tới hang sói rồi. Còn muốn trốn đi ăn cà rốt sao? Đừng có mơ!!! Oa ha ha ha!
Sở Minh cười xấu xa cùng Lâm Tĩnh đem hành lí mang vào phòng cho khách, cứ liên tục vây quanh nàng nói từ chuyện này sang chuyện khác. Sở mẹ nhìn thấy mà buồn bực, hơi ghen tị, còn chưa có thấy qua Sở Minh đối xử với ai kiểu đó a!
“Minh nhi, con làm cái gì đó? Giống như con ruồi bu quanh thức ăn! Thật vất vả Tĩnh Tĩnh mới tới đây, giúp đỡ con học tập. Con phải cố gắng học để thi đỗ cùng trường đại học với Tĩnh Tĩnh nha.”
Nghe xong lời này, Sở Minh cúi đầu suy nghĩ. Tuy nói mình giỏi thể dục điền kinh, nhưng Tĩnh Tĩnh muốn thi vào XX đại học, điểm chuẩn rất cao a. Cho dù có lấy nhiểu giải thể dục quốc gia đi nữa cũng phải qua mấy môn tự nhiên mới được. Cái này làm Sở Minh rầu muốn chết!
Nhìn Sở Minh xụ mặt buồn rầu, Sở mẹ có chút không đành lòng liền an ủi:
“Con đừng quá lo lắng, Quách Tĩnh ngu ngốc còn có thể luyện thành Hàng long thập bát chưởng mà!”
Sở Minh nghe xong lại không vui, ai nói ta ngu ngốc? Nghĩ thế trừng mắt nhìn lão mẹ.
“Mẹ đừng có xem thường con, từ nhỏ con đã thông minh!”
“Nga?” Lâm Tĩnh hứng thú tò mò, Sở Minh xấu xa vô lại từ nhỏ hay sao? Thú vị!
Sở mẹ vừa thấy có người ủng hộ liền nhẹ thông cổ họng, ôn tồn kể lại.
“Hồi đó thầy giáo kêu nó dùng từ ‘ngẫu nhiên’ đặt câu. Nó lúc ấy đâu biết ngẫu nhiên là cái gì, liền vung bút chém gió – Hôm nay lúc 9 giờ sáng, tôi theo thường lệ đi đến trường, đi tới ngã tư lại gặp được Ngẫu Nhiên*!”
(*: Bạn Minh tưởng ‘ngẫu nhiên’ là tên người cho nên mới viết ra câu đó.)
“Mẹ!!” Sở Minh đỏ mặt kháng nghị, sao lại ở trước mặt Tĩnh Tĩnh nói ra chuyện này, không chừa chút mặt mũi lại cho con chứ!
Sở mẹ căn bản không quan tâm tới Sở Minh, nhìn Lâm Tĩnh đang cười tới run rẩy mà nói tiếp:
“Đâu chỉ dừng lại ở đó, nó từ nhỏ đã cực kì vô lại. Ba nàng quản lý tiền tiêu vặt, thế là mỗi lần đi mua đồ, nó đều dắt theo ba người bạn nữ, bắt chúng trả tiền giùm. Sở Minh thường xuyên sắp xếp mười mấy người theo thứ tự, xếp xong liền tự mình trả tiền kem, mấy người còn lại đứng sau thì cống nạp cho nó đồ ăn kèm. Còn hồ ngôn lộng ngữ nói chúng đều là vợ nó sau này…”
Sở Minh thật sự nổi giận, nắm quyền nghiến răng nghiến lợi phản bác:
“Con ngốc, người còn dám nói? Tĩnh Tĩnh, cậu biết không, có một lần, mẹ xem mấy cái phim tình cảm cẩu huyết** trên truyền hình, đột nhiên nhớ quên mất mua cơm cho con mình ăn. Mang dép vào phòng mình nịnh nọt hỏi: ‘Nhóc, muốn ăn gì mẹ không từ vất vả đi mua cho con’.”
(**: phim theo motif sến súa, điển hình là mấy bộ phim Hàn đó)
“KFC.” Đã hơn mười giờ khuya, ta không còn khí lực đấu võ mồm nữa.
“Ách… KFC??”
“Sao? Đừng nói mẹ không biết KFC là gì nha.”
“Đương nhiên biết, nhóc chờ đó, ta vào nhà vệ sinh lấy cho con.”
“Ha ha ha..” Lâm Tĩnh cười chảy nước mắt, nhìn hai mẹ con đấu khẩu trước mặt mà lòng dịu hẳn, quên mất việc phiền não trước mắt, vui vẻ nhìn hai người đấu võ mồm.
[Đoạn trên có lẽ Sở Minh và mẹ cố ý muốn làm Lâm Tĩnh vui vẻ nên gây nhau, đánh lạc hướng Lâm Tĩnh đang buồn vì ba bệnh và xa mẹ.]
Cứ như vậy, hai người bắt đầu cuộc sống ở chung. Tuy mỗi đêm đều phân phòng ngủ, Sở Minh vẫn thực thỏa mãn. Mỗi lần Tĩnh Tĩnh tắm xong, Sở Minh đều đứng rình một bên chảy nước miếng nhìn chằm chằm đại mỹ nhân. Xuyên thấu qua lớp áo ngủ mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được đùi thon trắng nõn, đồi núi ngạo nhân, xương quai xanh dụ dỗ người phạm tội, thân thể mềm mại còn tản ra từng trận hương thơm. Sở Minh mỗi lần như vậy đều giống như đem mắt dính trên người Lâm Tĩnh. Điều bực mình là, mỗi lần mình tiếp cận Tĩnh Tĩnh, nàng liền đem bản thân gói kín như bánh chưng. Một tháng trôi qua, con sói cư nhiên còn chưa vuốt được nổi cái lông thỏ!
Nhưng mà, cuộc sống tốt đẹp của Sở Minh như rực sáng khi nhận thánh chỉ. Nhân dịp nghỉ đông, Sở mẹ không chút khách khí cùng Sở ba đi Hải Nam ‘hưởng tuần trăng mật’, để lại Sở Minh và Lâm Tĩnh ở nhà, yêu cầu tự sinh tự diệt.
Nhìn sơ qua mà nói, Sở mẹ cũng quá bất lương đi, nếu để Sở Minh và Lâm Tĩnh một mình thì không sao, nhưng vấn đề ở đây là lại có thêm người thứ ba.
Ngồi trên giường thở phì phò, nước mũi bay đầy trời, Sở Minh hoàn toàn bó tay, thật quá không công bằng a. Người ta lẽ ra sẽ được Lâm Tĩnh ôm vào lòng, cưng như trứng vàng. Đùng một cái, ở đâu ra đứa em họ xuất hiện, nháy mắt cướp đi mọi sự chú ý, Lâm Tĩnh hoàn toàn không quan tâm tới người ấm ức bên cạnh nữa rồi.
Buổi tối, Sở Minh bay vào phòng Lâm Tĩnh làm trò vô lại.
“Mình mặc kệ! Cậu không được ngủ chung với đứa nhóc này!”
“Nó mới 4 tuổi, cậu ghen cái gì chứ! Tránh ra, đứa nhỏ cần phải đi ngủ sớm!” Lâm Tĩnh trừng mắt nhìn Sở Minh, đẩy chướng ngại vật trước mặt ra.
“Mình chưa muốn ngủ, nó dựa vào cái gì a. Mặc kệ, muốn ngủ thì cùng ngủ!” Bất chấp nguy cơ bị bóp chết, Sở Minh liều mạng ôm chặt Lâm Tĩnh.
“Cậu làm gì vậy! Đứa nhỏ nhìn kìa.” Lâm Tĩnh nghiêm mặt ửng đỏ, cố gắng trốn thoát khỏi móng vuốt heo kia.
Hừ, muốn bỏ mình ra? Hôm nay tôi cho cậu biết, cái gì gọi là siêu cấp vô lại tinh thần!
Một phen giãy dụa, Lâm Tĩnh và Sở Minh thở hổn hển đứng lên, nhưng song phương đều không ai có ý định nhượng bộ.
“Đánh đê! Đánh nhau đê!!!!” Thanh âm trong trẻo vang lên.
Hai người cả kinh đồng thời nhìn về phía đứa em họ. Hắc hắc, đứa nhỏ vui vẻ chảy nước miếng, đôi tay nhỏ bé vung vung cổ vũ, mắt sáng ngời miệng lẩm nhẩm như xem kịch.
Lâm Tĩnh oán hận liếc Sở Minh thở dài, vẫn nên thỏa hiệp đi. Quyết định cuối – ba người ngủ chung một giường, nhưng điều kiện bắt buộc là đứa nhỏ phải nằm giữa để ngăn ngừa kẻ dê xồm hành động về đêm. Sở Minh có chút buồn bực bắt đầu ghi hận lão mẹ, cái đồ chỉ lo hưởng thụ ‘tuần trăng mật’ mà không suy nghĩ cho hạnh phúc của nữ nhi. Hừ, uổng công mang danh là mẹ!
Nằm trên giường người mình yêu, đắp chung chăn gối chung đầu, bị hương thơm mê người vờn quanh, tâm tình liền kịch liệt dâng trào. Nhưng vì ngại bóng đèn** kế bên mà không dám hành động, trong lòng giông như có hàng vạn con kiến bò quanh. Phải kiềm chế, đêm còn dài, đợi thằng nhóc này ngủ xong, hừ hừ….
(**: kẻ thứ ba cản đường)
Tiếc rằng ‘thiên thời, địa lợi, nhân bất hòa’, Sở Minh lẽ ra không nên xem nhẹ cái bóng đèn này.
“Đại Minh, vừa rồi vì sao ngươi lại đem chị đè trên giường? Có đau không?”
“…”
“Đại Minh, ngươi ăn mặt của chị làm gì? Có ngon không?”
“…”
“Đại Minh, tay ngươi sao dài thế, sờ được tới người của chị luôn à?”
“…”
“Đại Minh, ngươi chui lộn chăn rồi!”
“…”
Cuối cùng, giữa đêm hôm khuya khoắc, có người nào đó ôm chăn chạy ra khỏi phòng Lâm Tĩnh.
Nếu nói đêm đó đứa nhóc chỉ vô tình, vậy ban ngày tuyệt đối là có ý đồ đi!
“Chị ơi, chị làm bữa sáng thật ngon!”
“Chị ơi, chị đẹp hơn bạn học của em nhiều!?”
“Chị, sau này lớn lên nhất định em sẽ cưới chị!”
“Phụt…” Một ngụm sữa đậu nành từ trong miệng Sở Minh bay ra. Lắc đầu khó hiểu, nàng không có nghe sai đi, tiểu bẩn tử này muốn cưới Tĩnh Tĩnh? Sở Minh quay đầu nhìn nó cười khinh bỉ.
“Oa….” Em họ thấy vậy liền ré lên.
“Sở Minh!! Cậu lại chọc nó à!?”
“Oan uổng a!” Trời ơi, cái này gọi là ăn cướp gặp bà già phải không. Tôi có làm gì đâu nha.
“Ngoan ngoan, đừng khóc nữa…” Nhìn đứa nhỏ nước mắt nước mũi tèm lem, Lâm Tĩnh có hơi lúng túng.
“Em muốn được mẹ hôn… Hu hu hu”
Đợi đã, Sở Minh nghe là tìm mẹ hôn? Không được, ta nhịn hết nổi rồi.
“Đứa nhóc này, nhóc im cho tôi! Mẹ nhóc hôn thì có liên quan gì mà lôi vô đây? Đừng tưởng tôi không biết nhóc nghĩ gì, nằm mơ đi!” Sở Minh nắm chặt tay, nghiêm mặt rống to.
“Oa oa oa” tiếp tục khóc
“Chụt” một tiếng vang dội, nước mắt trên mặt đứa nhóc ngừng chảy, đầu tiên sửng sốt, sau đó cười đến nở hoa.
“Cậu… Cậu cư nhiên hôn nó! Cậu rõ ràng biết nó cố ý!” Sở Minh tức đến xì khói.
“Cậu làm như nó cũng xấu xa như cậu không bằng.” Lâm Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Sở Minh.
Sở Minh căm hận, vợ mình cư nhiên lại đi hôn một đứa nước miếng gà! Thù này không báo phi quân tử, Sở Minh thừa dịp Lâm Tĩnh xoay người liền trắng mắt liếc xéo em họ, ánh mắt mang theo dao găm. Kết quả người ta nắm chặt tay hướng Sở Minh lừ mắt thị uy.
Nể mặt Lâm Tĩnh, Sở Minh không dám làm thêm hành động nào nữa, đành nén giận đem oán hận trút lên bữa sáng, ăn một phát hơn mười cái bánh bao.
Lát sau bụng phình to ra, Sở Minh xoa bụng kêu đau. Lâm Tĩnh sốt ruột kiếm thuốc dạ dày cho Sở Minh, đứa nhỏ lại lên tiếng:
“Chị đừng có bị Minh Minh lừa, chị ấy cũng muốn được hôn đó!!”
Hết chương 9