ĐÓA HOA NỞ MUỘN

Cả đường đi Lục Diên Y đều quan sát sắc mặt anh, hơi bất mãn nghĩ không phải người ta nói cái gì mà ông chủ lớn là người thấy núi sụp đổ mà mặt không đổi sắc đấy ư? Tại sao Cố Vân Tu lại không như vậy? Là anh quá thành công hay là vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn thành công? Tha thứ cho cô, vế sau là tự cô tưởng tượng ra.

Tóm lại, trên mặt Cố Vân Tu viết: Tôi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Lục Diên Y lại đỡ trán lần nữa. Từ khoảnh khắc vào phòng bao và nhìn thấy Cố Vân Tu, cô đã biết hôm nay mình xong đời rồi. Anh gọi điện thoại đến, cô trả lời anh một câu là “có tiết học”. Anh không băn khoăn gì, chỉ là ngữ khí cáu kỉnh rõ ràng. Mà khi anh đang cáu kỉnh thì nhìn thấy cô xuất hiện ở đây… Cô thật sự khó mà tưởng tượng anh sẽ làm thế nào.

Cô xuống xe, anh lái xe đến gara. Lần này, Lục Diên Y không còn mặc kệ không đợi anh, đi vào thẳng căn phòng trong biệt thự như trước đây, mà là đứng tại chỗ chờ anh. Cô đã có chủ ý rồi, hôm nay phải xuống nước một chút. Đạo lý đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại cô vẫn hiểu được.

Nhưng mà thứ cô phải tiếp đón là khuôn mặt tú lơ khơ của anh.

Cô đi phía sau anh, làm mặt quỷ với bóng lưng anh. Người đàn ông này, chuyện gì cũng đều phải nghe theo anh, sao không đi bầu chủ tịch nước luôn đi, nhưng mà có lẽ cũng không có phần của anh.

Vừa vào phòng, cô vẫn cố hết sức lấy lòng anh. Cầm áo ngoài, cầm dép lê, chuẩn bị đồ ngủ xong xuôi, mặt cô thoáng sa sầm, mình thật sự hợp làm việc part-time, bây giờ đang làm công việc part-time của bảo mẫu.

Lúc cô tắm xong đi ra, Cố Vân Tu cũng đã tắm xong và đang nằm trên sô pha.

Dây áo choàng ngủ của anh buộc ở eo, nhìn lên trên là lồng ngực rắn chắc, mang theo chút sắc đen khỏe mạnh. Đến bây giờ, cô cũng không nhớ rõ ban đầu anh có màu da này hay là sau này bị sạm đen nữa. Có điều, lúc này anh tựa như “bức tranh mỹ nhân đang tắm” trên tivi, chỉ là rõ ràng anh không có khí chất yếu ớt mà rất rắn rỏi.

Lúc này, Cố Vân Tu cực kì gợi cảm, mang theo chút mê hoặc cảm tính.

Lục Diên Y thoáng lưỡng lự rồi vẫn tiến lên, hiến dâng cả cơ thể, mắt nhìn thẳng vào anh, “Đang nghĩ gì thế?”

Ánh mắt anh đầy vẻ mê hoặc, nheo lại, anh nhanh nhẹn véo cằm cô, “Bây giờ cánh càng ngày càng cứng rồi nhỉ?”

Anh dùng sức rất mạnh, cô hít sâu một hơi, “Cánh càng cứng càng dễ bị vỡ, nếu đã biết đạo lý này thì sao còn dám làm trái?”

Cố Vân Tu cười lạnh, sau đó gạt cô ra, “Trí nhớ coi như không kém.”

Lục Diên Y biết anh có ám chỉ khác. Chẳng hạn như anh ghét nhất việc cô uống rượu, cứng rắn yêu cần cô tuyệt đối không được uống rượu, bởi thế cô đương nhiên không dám làm trái.

Cô xoa xoa chiếc cằm hơi đau, liếc anh một cái oán giận, lại một lần nữa phát huy tinh thần không chịu khuất phục, lại sáp đến gần anh, “Đừng giận, em bảo đảm không có lần sau.” Cô ngã vào trong lòng anh, tay kéo áo choàng tắm của anh.

Ám chỉ rõ ràng như thế, Cố Vân Tu đương nhiên không thể không hiểu.

Lúc này, cô mặc chiếc váy lụa hơi xuyên thấu, mức độ xuyên thấu vừa đủ, vừa khéo phô bày ra vòng ngực của cô, song lại như ẩn như hiện. Anh nhìn cô một lát, lúc này cô đang cười, cực kì yêu kiều. Anh nhướng mày, ngọn lửa trong mắt bùng cháy.

Cô rất ít khi chủ động, nhưng mỗi lần chủ động đều rất hiệu quả.

Cố Vân Tu bế cơ thể mềm mại của cô bước đến giữa phòng, anh cẩn thận đặt cô lên giường rồi mới đè lên.

Lục Diên Y lại thầm cười lạnh. Thực ra cô muốn thực hành chuyện mà Trương Hoa nói. Nhưng trên thực tế, người đàn ông này không thể chịu nổi một chút cám dỗ. Chẳng phải cô chỉ chủ động một chút, còn chưa coi là trêu chọc thì anh đã đi thẳng vào chủ đề đấy ư. Cố Vân Tu như vậy, đâu giống người đã uống thứ ấy ấy mà còn không ấy ấy.

Động tác của Cố Vân Tu hơi kịch liệt. Sau khi hít ngược một hơi, Lục Diên Y vẫn lựa chọn hết sức phối hợp với anh. Dẫu sao chỉ khi anh sảng khoái thì mình mới dễ chịu một chút. Nghĩ vậy, cô bèn vòng tay quanh cổ anh. Sau đó cô lại thầm khinh bỉ mình, rõ ràng xem thường anh như vậy, thế mà lại phải đi lấy lòng anh.

Anh tỉ mỉ hôn trán cô, từ đầu đến chân, cô cảm thấy cả người đều mềm nhũn. Rõ ràng hai người đã nửa tháng không gặp nhau, nhưng trong một vài chuyện vẫn có thể phối hợp hoàn hảo. Đây quả nhiên là bản năng bẩm sinh của đàn ông và phụ nữ.

Lục Diên Y hơi căm phẫn, sự phối hợp của cô có vẻ chưa đạt đến hiệu quả trong dự kiến. Anh không những không làm xong chuyện nhanh nhất có thể, ngược lại còn dạy cô cái gì là “tiểu biệt thắng tân hôn”. Cô nằm trên giường chỉ cảm thấy mình sức cùng lực kiệt.

Cô mệt đến nỗi chẳng muốn nói chuyện, nhưng lại cảm thấy miệng khô lưỡi rát. Cô cảm thấy nếu bây giờ có người bằng lòng cho cô uống một ngụm nước, cô lập tức đồng ý làm tất cả mọi việc vì anh ta. Tha thứ cho cô cực kì không có tinh thần cách mạng. Mỗi lần xem phim về tinh thần Hồng Nham thấy những chiến sĩ bị chịu cực hình vẫn không phản bội tổ chức, không nói ra bất cứ bí mật nào, Lục Diên Y liền cảm thấy cô nhất định không hợp làm chiến sĩ cách mạng. Nếu là cô, cô chắc chắn sẽ lập tức đầu hàng, đâu thể chịu kiểu giày vò đó. Quả nhiên, trong bốn năm đại học, cô chưa từng viết đơn xin vào Đảng.

Cố Vân Tu vỗ mặt cô, “Khát à?”

Cô nhìn anh với vẻ nịnh nọt, không nói thành lời. Cố Vân Tu ra chiều suy nghĩ nhìn cô một cái, chiếc cốc trong tay anh chỉ có một ngụm nước. Ánh mắt Lục Diên Y vẫn một mực nhìn chằm chằm ngụm nước đó. Cố Vân Tu như cực kì hài lòng với biểu cảm của cô bây giờ, chậm rãi uống ngụm nước đó vào miệng anh. Còn biểu cảm của Lục Diên Y thì dần sa sầm. Anh quẳng chiếc cốc, nắm chặt cằm cô, hôn cô, đổ nước trong miệng vào miệng cô. Sức lực của anh rất mạnh, cô bị sặc, bắt đầu ho một cách rất không tao nhã.

Còn Cố Vân Tu thì nhìn cô thật lâu, ánh mắt rõ ràng lơ đãng, song lại khiến cô cảm thấy trong đó có ánh sáng xẹt qua.

“Xem sau này em còn dám nữa không.” Anh cáu kỉnh.

Hóa ra là đang đợi thời cơ chín muồi để tính sổ, bây giờ Lục Diên Y đã hiểu rồi. Cô nhìn anh đầy đáng thương.

“Em không mọc tay à?” Anh nhìn cô chẳng chút thương hoa tiếng ngọc, tự đi ra ngoài.

Lục Diên Y khẽ thở dài, mình dậy rót nước thì không phải còn cần mặc quần áo hay sao? Không phải chỉ muốn hưởng thụ chút tiện lợi đấy ư? Có cần phải hách dịch thế không? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mặc đồ. Nhìn dấu vết trên người, cô mắng chửi anh bằng những lời lẽ bỉ ổi vô hạn, thế rồi lòng đột nhiên trở nên dễ dịu.

Con người quả nhiên phải phát huy tinh thần AQ.

Cô uống một hơi hết hai cốc nước to thì mới cảm thấy mình sống trở lại. Liếc nhìn, đại Phật tôn quý kia đang nằm nghiêng trên sô pha. Được, thời gian cô nên nấu cơm hầu hạ anh đến rồi. Cô vào bếp như một nô lệ nhỏ.

Vừa nấu cơm, cô vừa thầm oán giận. Dựa vào đâu mà anh ngồi nghênh ngang ở đó xem ti vi, dựa vào đâu mà cô phải giống như một bảo mẫu, hầu hạ ấy ấy xong còn phải hầu hạ cái dạ dày của anh chứ. Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã tự an ủi bản thân, căn nhà này là của anh, tất cả chỗ dụng cụ nhà bếp của Đức này là của anh, được rồi, phải thừa nhận, thực ra cô cảm thấy cũng rất hưởng thụ.

Tưởng tượng chút, người được bên ngoài gọi là nhân vật hàng đầu giới trang sức, “người đàn ông kim cương” hàng thật giá thật sống sờ sờ thường qua lại với cô, nếu truyền ra ngoài phải gây xôn xao đến mức nào chứ. Tiết lộ cái gọi là thói quen sống của anh cho giới truyền thông, cô liền có thể từ sinh viên nghèo khó biến thành người phụ nữ giàu có trong thoáng chốc, nghĩ thôi đã khiến người ta phấn khởi rồi. Chỉ là, tạm thời anh chưa có ý định vứt bỏ cô, kế hoạch này của cô cũng chưa tiện thực hiện.

Người này có sở thích đặc biệt, buổi sáng ngoài cháo thì chẳng ăn gì cả. Cũng không biết là quái vật từ đâu tới nữa.

Cô hơi oán giận, nhưng vẫn cẩn thận bưng ra cho anh, “Xong rồi, có thể bắt đầu ăn rồi.”

Cố Vân Tu ăn hai miếng, bĩu môi không vui. Cô bất mãn trong lòng nhưng lại không thể hiện ra, có bản lĩnh thì đừng ăn, tôi có phải bảo mẫu anh mời tới đâu.

Anh nhìn cô, “Dạo này rảnh rỗi như thế, chi bằng đi học nấu ăn đi.”

Anh cố ý.

Lục Diên Y khẽ nói, “Dạo này chẳng rảnh rỗi một chút nào cả.”

“Vậy à?” Anh nhìn cô, như cười như không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi